Tú công chúa lãnh đạm:
- Xưa nay ngươi vốn rất khôn ngoan, câu nói này, chắc hẳn không thể không hiểu được.
Ánh mắt của Hàn Mạc bỗng lóe lên, nhưng tại thời điểm này cũng không nói nhiều. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Xương Đức Hầu đi sứ ở Khánh quốc, chính là do người của Hàn gia các ngươi tiến cử, các ngươi có dã tâm gì, bổn cung cũng không cần nói ra.
Tú công chúa chậm rãi nói:
- Bên trong Hoàng tộc, năng lực của bổn cung và Xương Đức Hầu lại trở thành sự đố kị của một số kẻ. Bổn cung ở Tử Đằng cốc, Xương Đức Hầu thì bị ly gián đi sứ phương Bắc, nhân khi hai người bọn ta đều không ở kinht hành, một số kẻ đã làm xằng làm bậy. Bổn cung nếu gặp nạn, thì Xương Đức Hầu chắc chắn cũng lành ít dữ nhiều rồi.
Hàn Mạc cau mày, hai tay nắm chặt, không biết vì cái gì, mà trên người bỗng nhiên toát ra một cảm giác rất lạnh.
- Bổn cung ngàn dặm xa xôi đến đây không phải là bàn chuyện thị phi.
Tú công chúa chậm rãi đứng lên nói:
- Bổn cung tới là muốn tìm người, chỉ có điều bổn cung cũng tin rằng, Hàn Mạc ngươi cũng được coi là kẻ trung nghĩa, ít nhất không phải là hạng người tâm địa độc ác, những lời bổn cung nói là thật hay giả, rất nhanh thôi sẽ phơi bày ra ngay trước mặt ngươi.
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
- Công chúa muốn Hàn Mạc làm gì?
- Bổn cung không muốn ngươi làm cái gì, hơn nữa cũng hi vọng ngươi không phải làm bất cứ điều gì.
Tú công chúa chăm chú nhìn Hàn Mạc nói:
- Ngươi hiện giờ đang nắm binh quyền trong tay, bổn cung đang bị trọng thương, nếu như ngươi có ý làm phản, thì bổn cung cũng không thể làm được gì... Bổn cung lúc trước cũng đã nói qua, nếu như ngươi có ý làm phản, thì nhân cơ hội không ai biết bổn cung đang ở chốn này, ngay lúc này giết chết bổn cung, nếu không sẽ trở thành mối phiền phức của ngươi sau này. Thế nhưng ngươi có đủ khả năng để nhận ra thị phi, thì trong lòng bổn cung sẽ rất kính trọng ngươi!
Hàn Mạc cũng đứng dậy, nghiêm nghị nói:
- Công chúa, tuy rằng tối hôm nay Công chúa đã nói rất nhiều, rất ngờ vực Hàn gia, thế nhưng những việc đó đều không có chứng cứ rõ ràng để chứng minh.
Dừng lại một chút, nói:
- Công chúa bị trọng thương, nếu như công chúa đồng ý, tạm thời hãy ở đây điều dưỡng vết thương, còn việc công chúa bị ám sát, ta sẽ phái người lập tức đi điều tra, nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc.
Tú công chúa lắc đầu, nói:
- Bổn cung phải rời đi ngay trong đêm nay.
- Sao?
Hàn Mạc hoảng hốt nói:
- Công chúa đang bị thương, người muốn đi đâu?
- Xương Đức Hầu hiện giờ vẫn không rõ tung tích, bổn cung nhất định phải đi tìm hiểu.
Tú công chúa bình tĩnh nói:
- Hàn Mạc, hiện giờ Hoàng tộc ta đang ở tình thế nguy hiểm, bổn cung cũng muốn yên ổn sống qua ngày, thế nhưng đã không còn cái diễm phúc đó được nữa.
Vẻ mặt Công chúa ảm đạm, nhìn ngọn đèn dầu, trầm ngâm hồi lâu, mới nói:
- Hôm nay còn gặp nhau, ngày sau là bạn hay thù, thì đều phải xem tâm ý của ngươi. Nếu như sau này thanh đao của ngươi có giết bổn cung, thì bổn cung cũng không hề oán trách ngươi, nếu là bổn cung... bổn cung giết ngươi, ngươi cũng đừng có hối hận là hôm nay đã thả cho bổn cung đi...!
Nói xong câu đó, khẽ thở dài, sự ảm đạm hiện rõ trên bộ mặt xinh đẹp kia, nhưng nằm sâu thẳm trong đôi mắt ấy, lại tỏ ra một vẻ gì đó rất quyết đoán.
Hàn Mạc thấy cơ thể của nàng mềm mại yểu điệu, cho dù bị thương nhưng vẫn bất chấp đường xá xa xôi đến, hiện giờ lại muốn đi tới Khánh quốc tìm Xương Đức Hầu, trong lòng lúc này dâng trào sự thương xót, nói:
- Công chúa, chân tướng sự việc hiện giờ vẫn chưa rõ, xin Công chúa đừng có nghĩ nhiều. Nàng hãy ở đây tĩnh dưỡng vài ngày, ta phái người đi tìm tung tích của Xương Đức Hầu...!
Tú công chúa lắc đầu, nói:
- Hiện giờ đại chiến đang xảy ra, liên quan đến quốc vận của Đại Yến, hơn nữa còn liên quan đến sự sinh tử của vô số các tướng sĩ, bất kể những chuyện có thể làm ảnh hưởng đến lòng quân, tạm thời vào lúc này không được lan truyền đi.
Nàng chăm chú nhìn vào Hàn Mạc, lại trầm ngâm một lúc, rồi hạ giọng nói:
- Hàn Mạc, ngươi ôm bổn cung một cái được không?
Hàn Mạc nhận thấy trong mắt của nàng giống như có vẻ đang cầu xin, không kìm nổi lòng liền tiến lên, ôm nàng vào trong lòng mình.
Tú công chúa hạ giọng nói:
- Vận mệnh của Hoàng tộc, trách nhiệm này đang được đặt trên vai của bổn cung. Bổn cung... bổn cung cảm thấy rất nặng nề, cũng rất mệt...bổn cung cảm thấy đã kiệt sức...!
Hàn Mạc nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của Tú công chúa, hạ giọng nói:
- Công chúa, Bố Tốc Cam dám làm người bị thương, Hàn Mạc nhất định bắt hắn phải hoàn trả mười lần so với sự thương tổn của Công chúa.
Tú công chúa cũng không nói gì, ở trong lòng Hàn Mạc, cuối cùng nhẹ nhàng đẩy ra, rồi lại kéo chiếc khăn màu tím quấn quanh trán, nhìn Hàn Mạc, rồi không nói thêm lời nào nữa, xoay người rời đi.
Hàn Mạc muốn gọi lại, nhưng chỉ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không thể nói ra lời nào.
Hắn chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cặp lông mày như nhăn lại, thần sắc ngưng trọng, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một lát sau, nghe thấy có tiếng bước chân, Hàn Mạc ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ Hầu Đức từ ngoài trướng vải tiến vào.
- Công chúa đi rồi?
- Phải.
Hạ Hầu Đức cung kính nói:
- Đại tướng quân, ngài hiện nay cũng đã biết, Hạ Hầu Đức ta là người của Công chúa, xử lí thế nào, tùy ngài định đoạt.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Hạ Hầu tổng binh, ngươi nói vậy nghĩa là sao?
Hạ Hầu Đức vẻ mặt thản nhiên, nói:
- Hạ Hầu Đức là con nhà võ, rất nhiều người đều nghĩ mạt tướng từ trước đến giờ đều là quân nhân, không hề biết rằng mạt tướng đã từng là hộ vệ bên cạnh Công chúa. Chỉ có điều Công chúa thấy mạt tướng có chút tài mọn, mà chỉ ở cạnh Công chúa làm một gã hộ vệ, thì dường như những tài năng đó không được phát huy, liền ban cho mạt tướng một chức quan...!
Hàn Mạc thật không ngờ Hạ Hầu Đức lại xuất thân phức tạp như vậy, mày nhăn lại.
- Nhưng Hạ Hầu Đức dù sao cũng chỉ một tên phàm tục, làm quan trong kinh thành, chỉ sợ không quá ba ngày lại đắc tội với đám thần tử, cho nên đã từ chối ý tốt của Công chúa. Công chúa thấy vậy, liền viết thư tiến cử mạt tướng đến quân đoàn Tây Bắc.
Hạ Hầu Đức chậm rãi nói:
- Sau khi mạt tướng vào quân đoàn Tây Bắc, cũng không đưa ra bức tín thư đó, để tránh Tiêu đại tướng quân cho rằng mạt tướng dựa vào đó để tiến thân. Cũng may Tiêu đại tướng biết trọng dụng người tài, mạt tướng trong quân đoàn Tây Bắc cũng lập không ít công lao, được Tiêu đại tướng quân coi trọng, lúc này mới làm được chức tổng binh, nhưng ơn huệ của Công chúa điện hạ lúc trước, mạt tướng chưa bao giờ quên.
- Thì ra là thế.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
- Hạ Hầu tổng binh không quên ân cũ, quả thật là người trung nghĩa.
Hạ Hầu Đức nói:
- Mạt tướng không dám nhận hai chữ trung nghĩa, trong trái tim chỉ một lòng bảo vệ quốc gia. Công chúa lệnh cho mạt tướng mời Đại tướng quân đến, cũng đã biểu lộ rõ lập trường của mạt tướng, vì vậy Đại tướng quân muốn xử lí như thế nào, Hạ Hầu Đức không dám oán trách.
Thần sắc Hàn Mạc trầm xuống, cười lạnh nói:
- Hạ Hầu tổng binh cảm thấy Hàn Mạc ta có ý nghĩ khác sao, sau khi biết được thân phận của ngươi, muốn loại bỏ hay sao?
Hạ Hầu Đức lắc đầu, nói:
- Tấm lòng của Đại tướng quân rộng lượng, dùng nghĩa khí để đối nhân xử thế, hơn nữa tài trí hơn người, những điều này rất nhiều người biết, cũng không cần Hạ Hầu Đức phải nói thêm.
Dừng lại một chút, mới nói:
- Nhưng Đại tướng quân cũng phải hiểu rằng, nếu một ngày Đại tướng quân gây bất lợi cho Hoàng tộc, mạt tướng...!
Gã còn chưa nói dứt lời, Hàn Mạc đã ngắt lời nói:
- Hạ Hầu tổng binh, ngươi hãy nói thẳng ra, ra rất thích những lời chân thành của ngươi. Ngươi không cần phải nóng vội, nếu thực sự có ngày đó, ngươi là người đầu tiên mà ta cần thanh trừ, nhưng nếu không có ngày đó, bổn tướng nhất định không thể dễ dàng loại bỏ một tướng tài như ngươi được.
Hắn lập tức đứng dậy, tiến lên vỗ nhẹ vào bả vai của Hạ Hầu Đức, nói:
- Người có tấm lòng chân thành, luôn được người khác tôn kính.
...
Tú công chúa đến như một cơn gió, mấy ngày sau đó, trong lòng Hàn Mạc bất đầu suy nghĩ đến điều mà Tú công chúa đã nói.
Hắn tuy không thể tin Hàn gia có người ngầm câu kết với người nước Phong, nhưng đã có rất nhiều chuyện đã xảy ra, làm cho hắn khẳng định rằng, người nước Phong có lẽ thật sự đang lén lút câu kết với đám đại quan của Yến quốc.
Chí ít Bố Tốc Cam chắc chắn cùng với ai đó của Yến quốc liên quan đến chuyện này.
Nếu đúng như là lời mà Tú công chúa đã nói, Bố Tốc Cam tuy là người có uy lực dũng mãnh, nhưng y rốt cuộc cũng chỉ là người của một nước yếu ớt, nếu như đằng sau y không có một lá chắn thực sự vững chắc, tuyệt đối không dám động thủ với Công chúa nước Yến, nói cách khác, y cũng chẳng có lý do gì để ra tay với Tú công chúa.
Mấy ngày hôm nay, trong đầu của hắn xuất hiện một đám cảnh tượng, cảnh tượng đó hỗn loạn vô cùng, thế nhưng dường như lại có mối liên hệ gì đó với nhau.
Nếu nói Hàn gia và Phong quốc cấu kết với nhau, thì điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Liễu Như Mộng.
Nhóm người Phong quốc quả thực làm hắn khiếp sợ, Đại tế ti của Phong quốc chính là Liễu Như Mộng vẫn ẩn nấu sau hoa viên trong nhà mình lại là Liễu Như Mộng, hơn nữa vị thầy tu này dường như đã quên hết những sự việc trước đây.
Trong lòng hắn đang hết sức ngờ vực, vì sao đường đường là Đại tế ti của Phong quốc, tại sao lại phải trú ẩn ở sau hoa viên của Hàn gia ở Đông Hải, hơn nữa lại không có bất cứ kẻ nào biết, chắc chắn trong đó đang ẩn chứa điều bí mật gì đó?
Chẳng lẽ Hàn gia thực sự sớm đã cấu kết với Phong quốc?
Thế nhưng lúc này lại không thể tìm ra được một chút manh mối gì để lại?
Hơn nữa tình hình nội bộ của Phong quốc, cũng rất khác thường, bên trong Phong quốc đang loạn thế nhưng Bố Cam Túc chỉ khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho tộc trưởng của Thác Hồ gia điên cuồng dấy lên một cuộc tàn sát đẫm máu, phá hỏng cái trật tự luân phiên của tù trưởng Phong quốc? Hơn nữa bản thân y là một danh tướng của Phong quốc, quyền cao chức trọng, uy danh lẫy lừng, thế nhưng lại chỉ ngồi một chỗ xem nội bộ của Bạch đầu nhân và Hồng đầu nhân tàn sát lẫn nhau?
Càng kỳ lạ hơn là, không lâu sau lại nhận được tin, Phong quốc đột nhiên tập kết mấy vạn binh mã, xuất binh đánh vào vùng biên giới nước Ngụy, vậy mà trước đó không hề ai hay biết.
Dễ dàng nhận ra là, sự kỳ quặc này, hiển nhiên là có chút gì đó gắn kết với nhau.
Nhưng chính vì sự bí ẩn của Liễu Như Mộng, dường như là một mắt xích trong toàn bộ những nghi ngờ, và trong câu chuyện này có sự tồn tại của cái bóng Hàn gia.
Lúc trước Liễu Như Mộng xuất hiện ở Hàn gia, Hàn Mạc không hề biết thân phận của nàng, trong lòng cũng suy đoán rằng đằng sau người này ẩn chứa điều gì đó, nhưng cũng không hề suy nghĩ nhiều, mãi tận đến khi gặp lại Liễu Như Mộng ở Phong quốc, thì trong lòng hắn lúc này có vô số nỗi băn khoăn.
Hắn cũng từng muốn quay lại phía sau cái hoa viên ở Đông Hải, muốn xem là cái vị thầy tế của Phong quốc ấy trông rất quen và cũng rất xa lạ đó có phải là Liễu Như Mộng không, thế nhưng vẫn còn có rất nhiều chuyện rằng buộc hắn, vì vậy không thể quay về Đông Hải để xác định thực hư, hơn nữa thân phận của Liễu Như Mộng được giữ bí mật, trừ hắn ra, thì không ai có thể gặp mặt, nếu như gửi thư, thì càng không thể.
Giờ phút này, nghĩ đến những việc liên quan đến Liễu Như Mộng và những chuyện kì lạ xảy ra ở Phong quốc, trong đầu hắn dường như xuất hiện một điều gì đó, nhưng cảm giác đó còn rất mơ hồ, không hề có chút đầu mối nào.
Cuộc chiến ác liệt sắp diễn ra, điều tối kỵ nhất là không vững tâm, thế nhưng mấy ngày hôm nay Yến quân vẫn án binh bất động, việc quân hiện tại có Hàn Huyền Linh, Thiết Khuê xử lý.
Chỉ có điều vào một buổi hoàng hôn, thì một người mà Hàn Mạc căn bản không hề nghĩ đến lại đã đến tiền tuyến này.