Quyền Thần

Chương 971: Sứ giả

Trong soái trướng quân Yến.

Lúc Thiết Khuê vào trướng, liền thấy Chủ tướng quân Yến Hàn Mạc đang nghiêng người tựa trên ghế soái, trong tay cầm một quyển sách, thời khắc như vậy, chư tướng rất ít người nhàn nhã như Hàn Mạc vậy, biểu hiện thong dong bình tĩnh như thế, thật sự khiến Thiết Khuê rất khâm phục tu dưỡng và tố chất tâm lý của vị tướng lãnh trẻ tuổi này.

Buông quyển sách trên tay, Hàn Mạc ngẩng đầu, Thiết Khuê đã nói:

- Đại tướng quân, lúc trước người Ngụy từng có động tác, dường như muốn điều động binh lực ra ngoài, nhưng bên kia náo nhiệt nửa ngày, cuối cùng vẫn yên tĩnh trở lại, cũng không xuất binh.

Hàn Mạc cười ha ha, nói:

- Tư Mã Kình Thiên vừa chết, Ngụy Quốc quả thật không người nối nghiệp, chờ chúng ta lấy được thành Điền Nguyên, Tiết Phá Dạ này mới phản ứng lại... Chỉ có điều hiện giờ Khổng Phi làm rất tốt, yên lặng không tiếng động tiến tới tây bộ thành Kinh Đô một trận lấy thành Điền Nguyên... Còn sớm hơn dự đoán của ta một hai ngày.

Thiết Khuê nói:

- Chỉ có điều Tiết Phá Dạ này cũng phản ứng lại, nếu điều động binh lực đi phản công thành Điền Nguyên, vậy sẽ trúng kế sách của chúng ta rồi.

Hàn Mạc cười nói:

- Thật ra Tiết Phá Dạ này sao không muốn cướp lại thành Điền Nguyên khai thông đường chuyển lương một lần nữa, chỉ có điều quan trọng nhất, hắn lại không biết nên phái đi bao nhiêu người.

Hắn đứng lên, vặn gân cốt, mới tiếp tục nói:

- Phái ít người, tự nhiên là dùng trứng chọi đá, tự tìm đường chết, ngoại trừ vứt tính mạng binh sĩ qua bên kia, không có bất luận tác dụng gì. Nhưng phái ra đại quân, Tiết Phá Dạ quả thật không có khí phách này, cho dù hắn muốn phái người đi cướp lại, chỉ sợ đám quan viên Ngụy Quốc trong thành Kinh Đô đều phản đối.

- Đúng vậy.

Thiết Khuê gật đầu nói:

- Binh tới dưới thành, chỉ hy vọng quân phòng thủ càng nhiều càng tốt, những người trong thành làm sao còn đồng ý điều động binh lực đi cứu thành Điền Nguyên.

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Nói cho cùng, thời điểm này, đám quan viên trong thành sẽ không cho điều động binh lực. Thế lực quân đội Ngụy Quốc luôn hùng mạnh, có Hoàng đế Ngụy Quốc ủng hộ, quyền lực điều binh Tiết Phá Dạ vẫn phải có. Nhưng trước đây người Ngụy đánh với chúng ta mấy trận, Tiết Phá Dạ lại thua trong tay chúng ta, có lòng kiêng kị đối với quân đội Đại Yến chúng ta. Cho dù hắn vì mở đường chuyển lương, mạo hiểm phái đại quân ra, nhưng vẫn lo lắng đánh không được thành Điền Nguyên, càng lo lắng sẽ trúng kế sách của chúng ta.

Hắn vuốt cằm cười ha ha, nói:

- Thiết Tổng binh, chúng ta đánh qua vài trận với Tiết Phá Dạ, tính tình người này ngươi cũng có hiểu biết chứ? So với Tư Mã Kình Thiên, người này dùng binh trung với quy củ, nói cách khác, quá mức bảo thủ, không dám mạo hiểm... Hiện giờ chỉ sợ vị Tiết đại soái này còn đang vướng mắc xuất binh hay không đây!

Thiết Khuê hỏi:

- Đại tướng quân, nếu Tiết Phá Dạ thật sự mạo hiểm rút binh đi cứu, chúng ta cũng nên đẩy trận doanh đại quân chuyển tới phía trước, gây áp lực cho Tiết Phá Dạ!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Lời Thiết Tổng binh nói rất đúng, ngươi phái người nhìn thật kỹ động tĩnh quân Ngụy, chỉ cần bọn họ có quân đội xuất phát qua phía Tây, nhân số vượt qua năm nghìn người, chúng ta liền đẩy về phía trước, bởi như vậy, Tiết Phá Dạ chắc chắn gọi về cứu binh, không dám mạo hiểm.

Thiết Khuê hơi trầm ngâm, rốt cục nói:

- Đại tướng quân, chúng ta đến đây đã năm ngày, Khương Ngự Sử đã tới thành Kinh Đô trước khi chúng ta đến đây hai ngày, hiện giờ ở trong thành đã bảy ngày, ngoại trừ mấy ngày trước người Ngụy nói đang đàm phán, cho tới bây giờ vẫn không có nửa điểm động tĩnh, có thể xuất hiện bất ngờ gì hay không?

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Chẳng qua là giống dự đoán của chúng ta, người Ngụy đang kéo dài thời gian mà thôi, không cần lo lắng.

Trong lòng hắn lại lo lắng cho an nguy của Chu Tiểu Ngôn.

Chu Tiểu Ngôn vào thành chuẩn bị ám sát Ngụy đế, nhưng hiện giờ không có động tĩnh, cũng không biết rốt cuộc tình huống như thế nào.

Chỉ có điều trong lòng Hàn Mạc hiểu được, một khi Chu Tiểu Ngôn hành động trong thành, cho dù thành hay bại, đều gây ra gợn sóng, gợn sóng kia cũng sẽ ảnh hưởng tới quân Ngụy ngoài thành.

Hiện giờ trận doanh quân Ngụy đối diện rất bình tĩnh, trong thành tự nhiên cũng không có dị động gì.

...

Chợt nghe ngoài trướng có người bẩm báo:

- Đại tướng quân, sứ giả Khánh Quốc ở ngoài doanh yêu cầu gặp Đại tướng quân!

Hàn Mạc cười ha ha, nói với Thiết Khuê:

- Bản tướng chờ ở đây đã lâu, bọn họ rốt cục đến đây.

Hắn cao giọng nói:

- Sau khi để sứ giả Khánh Quốc chờ một thời gian, một mình tới soái trướng gặp ta!

Lần này Khánh Quốc phái sứ giả tới, nhưng cũng là người quen cũ của Hàn Mạc, đúng là Giám quân Vu Hải.

Một canh giờ qua đi, Vu Hải hơi mất kiên nhẫn mới được đưa tới doanh trướng Đại soái, chưa đi vào doanh trướng, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khắc khẩu, thanh âm cực kỳ vang dội, cách thật xa đã có thể nghe thấy được.

Vu Hải nhíu mày lại, mơ hồ nghe được nội dung tranh luận đúng là có nên bắt đầu tiến công hay không.

Tiếng người ồn ào, dường như trong doanh trướng Đại soái có không ít người, Vu Hải dừng bước ở ngoài lều lớn, đang muốn ở bên ngoài trướng nghe ngóng một chút rốt cuộc bên trong cái nhau cái gì, chỉ tiếc binh sĩ dẫn hắn đến gặp rất không hiểu phong tình mà cao giọng nói:

- Bẩm báo Đại tướng quân, sứ giả Khánh Quốc đã tới!

Trong nhất thời, tiếng cãi nhau ồn ào trong doanh trước lập tức an tĩnh lại.

Rất nhanh, Vu Điền Hải nhìn thấy cửa trướng Đại soái bị xốc lên, bảy tám người nối đuôi nhau từ bên trong đi ra, xem trang phục những người này, dường như đều là tướng lãnh cao tầng trong quân, đại tướng đi ra cuối cùng Vu Hải cũng từng gặp mặt một lần, đúng là Thiết Khuê lúc trước hộ tống Hàn Mạc tiến đến đàm phán việc xuất binh với Lâm Thành Phi Khánh Quốc.

Chỉ có điều sắc mặt đám tướng lãnh này nhìn qua không được tốt lắm, sắc mặt Thiết Khuê cũng khó coi, nhìn thấy Vu Hải, dường như Thiết Khuê miễn cưỡng bày ra nụ cười, chắp tay nói:

- Vu đại nhân, nhiều ngày không gặp, gần đây tốt chứ?

Vu Hải người này trí nhớ cũng không kém, chắp tay đáp lễ:

- Thiết Tổng binh, lâu ngày không gặp, ngài vẫn hùng uy như cũ.

Thiết Khuê khoát tay, thở dài:

- Vu đại nhân, chớ nên cười nhạo. Trận này đánh không được, nơi nào... nơi nào còn hùng uy gì!

- Ồ?

Vu Hải vội vàng nói:

- Thiết Tổng binh, sao lại nói như thế?

- Còn không phải... ài, thôi, Đại tướng quân đang chờ trong trướng, mời Vu đại nhân vào đi thôi!

Lắc đầu, Thiết Khuê liền sải bước rời đi.

Vu Hải nhíu mày, thấy Thiết Khuê đi xa, lúc này mới sửa sang quần áo, ho khan một tiếng, lập tức có binh sĩ xốc lều lên cho hắn, lúc này Vu Hải mới thản nhiên vào trong trướng.

Đầu tiên nhìn thấy Hàn Mạc ngồi trên ghế lớn, nhắm mắt lại, sắc mặt nhìn qua vô cùng không tốt.

Không biết làm sao, Vu Hải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Hàn Mạc, tròng lòng quả thật hơi khẩn trương, tiến lên chắp tay nói:

- Sứ giả Khánh Quốc Vu Hải, gặp qua Hàn Đại tướng quân.

Hàn Mạc mở to mắt, cũng không đứng dậy, miễn cưỡng cười nói:

- Vu đại nhân, đã lâu không gặp.

Hắn cao giọng nói:

- Người tới, dâng trà!

Hắn lại nói với Vu Hải:

- Vu đại nhân, trong quân doanh, không có thứ gì chiêu đãi, mong rằng không nên để ý... ồ, mau mời ngồi!

Lúc này Vu Hải mới ngồi xuống ghế, mới nói với Hàn Mạc:

- Đại tướng quân, lần này bản quan tiến đến, là được Lâm tướng quân phân phó, tới hỏi mấy chuyện!

- Vu đại nhân cứ hỏi đừng ngại.

Hàn Mạc lập tức nói:

- Hai nước chúng ta là đồng minh, giữa hai bên lấy chân thành đối đãi, nếu bản tướng biết, cũng sẽ không giấu diếm ngài!

Vu Hải gật đầu nói:

- Như thế rất tốt.

Hắn dừng một chút, mới hỏi:

- Đại tướng quân, năm ngày trước quý quân đã tới nơi này, đóng doanh trại ở đây, cũng không lập tức tấn công. Vốn quân ta nghĩ tới sau khi quý quân đến, sẽ cùng quân ta đồng thời xuất kích, nam bắc hai mặt giống như cái kìm thắt chặt thành Kinh Đô, nhưng... sau khi quân ta đến, dẫn đầu khởi xướng cường công, anh dũng không sợ, chém giết đẫm máu với người Ngụy, tổn thất không nhỏ, nhưng quý quân không hề động tĩnh. Nếu nói quý quân một đường vất vả, phải nghỉ ngơi hồi phục hai ba ngày, quân ta cũng không thể không lý giải, nhưng... mãi đến hiện tại quý quân còn không chút dấu hiệu tiến công, điều này khiến cho Khánh Quốc ta trên dưới vô cùng thất vọng. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hắn dừng một chút, chắp tay nói với Hàn Mạc:

- Hàn Đại tướng quân, Lâm tướng quân để bản quan tiến tới giáp mặt hỏi ngài một câu, khi nào quý quân khởi xướng tiến công? Mong rằng Đại tướng quân cho thời gian chuẩn xác, bản quan cũng dễ hồi bẩm Lâm tướng quân!

Giọng hắn chưa dứt, liền nghe "rầm" một tiếng, tiếng này phát ra đột nhiên, cực kỳ vang dội, Vu Hải quả thật hoảng sợ, thiếu chút nữa bị dọa đứng khỏi ghế.

Tiếng vang này, là một cái vỗ Hàn Mạc chụt lên công văn trên bàn.

Thấy Vu Hải chấn kinh, Hàn Mạc xua tay nói:

- Vu đại nhân không cần kinh hoảng, không phải bản tướng phát giận với ngài, mà là đối với đám bộ hạ của bản tướng!

Vu Hải an tâm lại, ngạc nhiên nói:

- Đại tướng quân, vì sao nói như vậy?

- Vu đại nhân, ngài cho bản tướng không muốn xuất binh sao?

Hàn Mạc thở dài:

- Nói thật cho ngài biết, hiện giờ bản tướng đã muốn khởi xướng tiến công thành Kinh Đô, nhưng... Ài, ngài nên hiểu được, người làm tướng, ai không muốn kiến công lập nghiệp, xông ra uy danh chấn nhiếp thiên hạ, nếu có thể đánh hạ thành Kinh Đô, tên bản tướng nhất định truyền khắp thiên hạ... !

Vu Hải vội hỏi:

- Đại tướng quân hiện giờ đã là thanh danh hiển hách. Chỉ có điều bản quan không rõ, nếu Đại tướng quân muốn xuất binh, vì sao lại án binh bất động?

Hàn Mạc tựa vào ghế, nhìn chằm chằm đôi mắt Vu Hải nói:

- Vu đại nhân có biết, bản tướng phái một sứ giả vào thành?

Lời vừa nói ra, sắc mặt Vu Hải lập tức khó coi, thản nhiên nói:

- Ồ, Đại tướng quân còn phái sứ giả vào thành sao? Chỉ có điều bản quan không rõ, hiện giờ lúc giao binh, chính là thời điểm ngươi sống ta chết, Đại tướng quân phái sứ giả vào thành để làm cái gì?

Hàn Mạc thở dài:

- Ài, lại nói, đây thật sự là bởi vì thuở nhỏ bản tướng được gia giáo tốt. Có lẽ Vu đại nhân không biết, bản tướng thuở nhỏ liền bắt đầu học tứ thư ngũ kinh, được tiên sinh dạy lễ pháp, lại rất sùng đạo Khủng Mạnh. Gia tộc bản tướng coi lễ đối nhân xử thế còn quan trọng hơn tính mạng, với ta mà nói, thà rằng mất mạng, cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa... !

Khuôn mặt Vu Hải co giật, chỉ cảm thấy giống như đang nghe chuyện thần thoại, nhưng vẫn chịu đựng nghe tiếp, nói như nghẹn ở cổ:

- Đại tướng quân... quả nhiên gia giáo tốt!

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Chính bởi gia giáo tốt như vậy, khiến lúc này bản tướng đi nhầm một bước.

Vu Hải không kìm nổi nói:

- Đại tướng quân phái sứ giả vào thành, quả thật là sai lầm.

Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Hàn Mạc, nói:

- Đại tướng quân đừng quên, hai nước chúng ta là đồng minh, Đại tướng quân tự phái sứ giả liên lạc với người Ngụy, chẳng những không thảo luận với chúng ta, ngay cả thông báo một tiếng cũng không làm... Lại không biết Đại tướng quân phái người vào thành, rốt cuộc muốn làm cái gì?

- Chiêu hàng!

Hàn Mạc nói:

- Bản tướng vốn định tiên lễ hậu binh, phái sứ giả vào thành chiêu hàng Ngụy đế, để tránh tướng sĩ hai bên chém giết đổ máu... !

Bất kể trong ánh mắt hay trên mặt Vu Hải đều biểu hiện ra thần sắc trăm lần không tin, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, nói:

- Đại tướng quân, thứ cho bản quan nói thẳng, ngài làm như vậy, không khỏi suy nghĩ quá kỳ lạ đi. Người Ngụy bày ra công sự phòng ngự như thế, tập kết nhiều binh lực bảo vệ thành Kinh Đô như vậy, sao có thể không chiến mà hàng?

Hắn khẽ vuốt chòm râu, thản nhiên nói:

- Đại tướng quân, Khánh Quốc ta đối với quý quốc vẫn là tín nhiệm, đối đãi như quốc gia anh em, Đại tướng quân chớ để ngàn vạn tướng sĩ Khánh Quốc ta thất vọng a!