Quyền Thần

Chương 949: Bắt chủ soái Ngụy quốc

Tư Mã Hạo Nguyệt cũng không hổ là một lão tướng có nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu, cảm giác như ở trên không trung đang có vật gì bay tới, y liền lập tức nghiêng người xuống ngựa, Huyết Đồng Côn trong tay Hàn Mạc có sức nặng tựa núi Thái Sơn kia đang dáng một đòn trí mạng xuống người con ngựa chiến, nghe thấy con ngựa hí lên một tiếng rất bi đát, hai chân bị cong lại phía sau, toàn bộ cơ thể liền ngã vật xuống mặt đất, và cũng không thể đứng dậy được.

Tư Mã Hạo Nguyệt lăn lộn trên mặt đất, cực kỳ bối rối, chiếc mũ giáp cũng bị ném qua một bên, y đã biết tình thế nguy cấp, rất khó để có thể trốn thoát, nên đã nắm chặt cây đại đao trong tay, sau đó liền đứng lên khỏi mặt đất.

Cơ hội đã ở ngay trước mắt, Hàn Mạc không thể bỏ qua, Huyết Đồng Côn giơ lên, nhanh như cắt phi nhanh tới cổ tay của Tư Mã Hạo Nguyệt, thanh đại đao lập tức bay ra khỏi tay y.

Lúc này ở phía sau đã có mấy người đuổi theo, hơn nữa có một tên từ trên ngựa lao đến, cao giọng quát:

- Không được động đến nguyên soái!

Hàn Mạc cũng không hề quay đầu lại, tay trái đưa ra sau, Huyết Đồng Côn quay lại quét qua một cái, một tiếng "phịch", liền đánh trúng vào người tên tướng lĩnh, tên tướng lĩnh lập tức giống như một viên đạn pháo bay lên, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất, giãy dụa trên mặt đất, cũng đã không còn tia hy vọng sống.

Vài tên thuộc cấp khác đang chạy tới lúc này cũng đều sợ mất mật, Hàn Mạc đã rất nhanh tiến lên, không nói nhiều, Huyết Đồng Côn xuất liền hai chiêu, chợt nghe thấy tiếng xương nứt ra "rắc rắc", Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị Hàn Mạc đánh gãy hai xương đùi, tên đại tướng của Ngụy quân này chỉ còn cách cắn răng chịu đựng không dám kêu la, nhưng sắc mặt đã trắng bệch, trên trán mồ hôi toát ra như mưa.

Một tay của Hàn Mạc hiện đã nắm được cổ của Tư Mã Hạo Nhiên, xách Tư Mã Hạo Nguyệt lên khỏi mặt đất, lớn tiếng quát:

- Ta đã bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, ai dám động thủ!

...

Trong cả vạn quân, lại bắt được tên chủ soái cầm đầu.

Điều này giống như một câu chuyện thần thoại đang xảy ra ở trước mặt tướng sĩ hai bên,Ngụy quân không thể tin, mà ngay cả tướng sĩ Yến quân cũng không dám tin vào hai con mắt của chính mình.

Tư Mã Hạo Nguyệt đường đường là chủ tướng của Ngụy quân, lúc này lại bị một tay của Hàn Mạc túm lên khỏi mặt đất, cái cảnh tượng này, thật không thể tưởng tượng nổi.

Chu Tiểu Ngôn và Vương Tư Vũ cũng không ngờ là có thể thuận lợi như thế này, bọn họ chỉ chọn có một con đường xuống núi chém giết, lúc này sĩ khí binh lính bị một cơn chấn động mạnh, hô lớn:

- Các huynh đệ, Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị bắt, Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị bắt!

Yến quân vốn đang bị rơi vào cảnh khổ trận, bỗng nghe thấy những lời như vậy, đồng loạt gầm rú như hổ.

Trong ánh sáng của những binh đao ấy, Yến quân lập tức hô lớn:

- Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị bắt, Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị bắt!

Tướng sĩ Ngụy quân không biết chuyện này là thật hay giả, lúc này sĩ khí của binh lính đã giảm đi rõ ràng, lòng quân hoảng loạn.

Ngay cả chủ tướng cũng bị bắt, vậy còn đánh gì nữa?

Tư Mã Hạo Nguyệt bị Hàn Mạc giơ lên rất cao, vô cùng nhục nhã, y làm sao có thể chịu đựng cảnh như vậy, tuy một nửa cơ thể đang ở không trung, nhưng vẫn nắm chặt tay, muốn đánh về phía Hàn Mạc.

Đã nhìn thấy tay Hàn Mạc đang run lên, Tư Mã Hạo Nguyệt nặng nề rơi xuống mặt đất, tiếng rắc rắc vang lên, cũng không biết là lại bị gãy ở chỗ nào nữa.

Lúc này con Tuyệt Ảnh đã phi đến bên cạnh chủ nhân, Hàn Mạc lại một lần nữa quẳng Tư Mã Hạo Nguyệt lên ngựa, rồi quay người lên ngựa, một tay cầm Huyết Đồng Côn, một tay giơ cao Tư Mã Hạo Nguyệt, toàn thân máu đã ướt đẫm, nhưng lại có một vẻ thần uy lẫm liệt, bốn phía xung quanh tướng sĩ Ngụy quân lúc này đã rất run sợ, làm sao dám động thủ.

Bình thường Tư Mã Hạo Nguyệt và Tư Mã Kình Thiên, đều thuộc loại Hoàng thất của Ngụy quốc, địa vị tôn quý, hơn nữa cũng là Đại tướng quân, nếu như Ngụy quân tự tiện xông lên, làm tổn hại đến Tư Mã Hạo Nguyệt, thì hậu quả ấy không ai có thể gánh nổi.

Chu Tiểu Ngôn và Vương Tư Vũ đang mang theo người xông lên, ngoại trừ đám Yến quân ở phía sau đang cùng Ngụy quân chém giết, thì ở tất cả mọi nơi hai quân đã đình chiến.

Đám tướng lĩnh của Ngụy quân ở phía sau đang cùng Yến quân chém giết sau khi nghe thấy những âm thanh rất lớn, đều nói Tư Mã Hạo Nguyệt đã bị bắt, thế nhưng mấy tên tướng lĩnh Sơn Nam chỉ cho rằng đám Yến quân làm như vậy để làm rối loạn lòng quân, nên đã không tin là thật.

Trong thực tế cũng khó có thể trách được bọn chúng, thử hỏi ai dám nghĩ rằng Yến quân đang rơi vào tình cảnh bị bao vây bốn phía, lại có thể có đủ người để bắt chủ tướng của Ngụy quân.

Không thể có kẻ nào có thể xông qua vòng vây của vạn quân, câu nói này hẳn ai cũng biết, luận theo trái tim mà nói, nếu có mười vạn tướng quân ở đây, hoặc chủ tướng của Yến quốc đang bị bao vây là Tiêu Hoài Ngọc, thì bọn chúng còn tin là có khả năng này.

Vương Tư Vũ phi ngựa nhanh về bên cạnh Hàn Mạc, liếc nhìn Tư Mã Hạo Nguyệt một cái, vui vẻ nói:

- Đại tướng quân, đây là Tư Mã Hạo Nguyệt!

Hàn Mạc gật đầu, thì chợt nghe thấy Tư Mã Hạo Nguyệt cao giọng quát to:

- Đừng cho bọn chúng đi, giết hết bọn chúng cho ta, một người cũng không tha!

Âm thanh của y thật là lớn, Hàn Mạc để cho y hét xong, liền dùng Huyết Đồng Côn đánh vào mồm của gã, nhưng dùng một lực vừa phải để giữ lại cái mạng sống choy, thế nhưng cũng đã làm cho răng của Tư Mã Hạo Nguyệt vỡ nát, trong miệng chảy đầy máu tươi, cũng không thể nói được nữa.

Bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, Hàn Mạc cảm thấy thể lực của hắn như trên bề vực sụp đổ, trong lòng hắn vừa chỉ có nghĩ cách là làm sao có thể bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, ý chí cùng nghị lực giúp hắn cơ thể của hắn có thể chống chọi với sự tấn công của thiên binh vạn mã, lúc này sau khi đã bắt được Tư Mã Hạo Nguyệt, mới cảm giác thấy là toàn thân đã mệt mỏi vô cùng.

Nhưng hắn biết rằng chỉ cần gục ngã tại thời điểm này, thì bất cứ lúc nào biến cố đều có thể xảy ra, hơn nữa lúc này không phải là lúc lộ ra cái sự mềm nhũn này, trầm giọng nói:

- Tiểu Chu, Vương chỉ huy sứ, mang theo các huynh đệ, hướng theo phía bắc phá vòng vây của địch!

Vô số binh đao nằm trong tay Ngụy quân đang nhằm thẳng vào Hàn Mạc, một gã Ngụy quân đã cao giọng nói:

- Hàn Mạc, ngươi mau thả Nguyên soái của chúng ta ra, nếu không...!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Nếu không thì sẽ như thế nào?

Tướng sĩ Ngụy binh ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải ứng phó ra sao.

Bọn chúng tất nhiên là không cam tâm để Yến quân đang bị vây chặt có thể lui ra, thế nhưng cũng không dám làm tổn thương Tư Mã Hạo Nguyệt, lúc đám tướng sĩ Ngụy quân đều rất do dự, không biết phải xử trí ra sao.

Tư Mã Hạo Nguyệt đang nằm trong tay Hàn Mạc, toàn thân trên dưới đều đau đớn vô cùng, trong lòng y không muốn cho Hàn Mạc có thể chạy thoát, một khi Hàn Mạc chạy thoát, như vậy mọi ý đồ và chiến lược tác chiến của y đều sẽ bị đổ xuống sông xuống biển, y thậm chí cam tâm chết chứ không thể để cho Hàn Mạc chạy thoát, nhưng lúc này miệng đã không nói ra lời, lòng thì như bị lửa đốt, toàn thân y đang ở không trung, rất khó có thể ngẩng đầu lên được, nhìn thấy tướng sĩ Ngụy quân đang chăm chú nhìn y, y liền nháy mắt, nhẹ nhàng dùng đầu ra hiệu, tỏ ý là không thể để cho Hàn Mạc và Yến quân rời khỏi. Text được lấy tại http://Trà Truyện

Đám tướng sĩ Ngụy quốc nhìn thấy thấy Tư Mã Hạo Nguyệt ra ám hiệu, trong lòng lúc này lại không hiểu được là có ý nghĩa là gì, suy nghĩ một lúc, dường như là đã nghĩ ra điều gì, có một tên tướng Ngụy quân mặt không hề biến sắc lùi ra khỏi đám đông, rồi che dấu mình trong đám đông đó, mặt không hề biến sắc nhẹ nhàng cầm lấy cây cung, kéo thật nhẹ nhàng, ẩn mình trong đám đông cài mũi tên lên, nhắm thẳng vào gáy của Hàn Mạc mà bắn.

Một tên khác nghe theo ám hiệu của tên tướng Ngụy quân đó cũng lui ra khỏi đám đông, cũng giương cung lên, với ý đồ bắn chết Hàn Mạc.

Vương Tư Vũ một mặt hô lớn huynh đệ Yến quân lui lại, một mặt quan sát bốn xung quanh, kinh nghiệm sa trường của y rất phong phú, biết rằng đã không chế được Tư Mã Hạo Nguyệt, nhưng tại thời điểm này cũng rất quan trọng, chỉ cần lơ là, hậu quả sẽ khôn lường.

Ánh mắt của y hướng ra bốn xung quanh, liền nhìn thấy ánh sáng bỗng phát ra từ một tên tướng Ngụy, mũi tên phi đi rất nhanh, nhằm thẳng tới phía gáy của Hàn Mạc.

Vương Tư Vũ bị chấn động, kinh hô:

- Đại tướng cẩn thận

Rồi liền vung đao tới hướng của mũi tên, nhát đao này của y cực kì nhạy bén, tốc độ cực nhanh, mũi tên bay tới, liền bị một đao của y ngăn lại.

Nhưng tai lại nghe thấy lại có tiếng mũi tên khác bay tới, Vương Tư Vũ biết lại có một mũi tên khác đang bay tới, cơ thể của Hàn Mạc đã rất mệt mỏi, nếu như muốn né tránh khỏi mũi tên này, thì đó quả là một chuyện rất khó khăn.

Vương Tư Vũ cũng không dám nghĩ nhiều, cả người lập tức bay lên, cơ thể bay ngang lên che chắn cho Hàn Mạc ở phía sau, bỗng nghe thấy một tiếng "phập", mũi tên đã bắn trúng vào ngực y.

Chiếc áo giáp mà y đang mặc lúc chém giết, sớm đã bị hư hỏng nặng, mũi tên kia lại có uy lực vô cùng, bắn vào rất sâu bên trong cơ thể y, cả người y giống như một vật không trọng lượng rớt xuống mặt đất.

Chu Tiểu Ngôn cũng rất nhanh lấy cung tiễn ra, giương lên, tên bắn ra nhanh như điện, trong nháy mắt đã bắn ra hai phát, nhằm thẳng về phía hai tên bắn lén của Ngụy quân làm bọn người bên trong sợ hãi, không kịp né tránh, hai tên lần lượt bị bắn trúng yết hầu, lập tức ngã vật ra mặt đất, trong lòng Ngụy quân lúc này thực sự rất kinh hãi.

Hàn Mạc biết sự việc có gì đó không ổn, quay đầu lại nhìn, đã thấy Vương Tư Vũ đang nằm trên mặt đất, dường như muốn đứng dậy, nhưng cố giãy dụa vài cái, nhưng rốt cuộc là vẫn không thể đúng dậy nổi.

Hàn Mạc trong lòng giật nảy mình, liền đưa tên Tư Mã Hạo Nguyệt đang nắm trong tay cho Chu Tiểu Ngôn, quay người xuống ngựa, ôm chặt lấy Vương Tư Vũ, âm thanh có chút khàn khàn:

- Vương chỉ huy sứ, ngươi... ngươi như thế nào rồi?

Vương Tư Vũ bị bắn trúng tim, trong miệng tràn đầy máu tươi, biết đại nạn đã tới, liền cười nói:

- Đại tướng... Đại tướng quân, có thể... có thể cùng người xông pha nơi trận mạc, mạt... đã là phúc ba đời... phúc ba đời của mạt tướng, chỉ hận...chỉ hận không thể đi theo... Đại tướng quân rong ruổi giết địch được nữa...!

Hàn Mạc nắm tay hắn, ánh mắt đỏ thẫm:

- Vương chỉ huy sứ, có thể cùng ngươi đánh một trận, cho dù chết cũng không uổng!

Vương Tư Vũ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt lấy Hàn Mạc, vội vã nói:

- Đại tướng quân, mạt tướng... mạt tướng không thể cùng ngài...trở về, thế nhưng...ngài phải đưa...phải đưa các huynh đệ an toàn trở về...!

Hàn Mạc cắn răng nói:

- Muốn về, thì cùng về!

Hắn vội kéo vạt áo của mình xuống phủ lên mặt đất, rồi phủ lên lưng của Vương Tư Vũ, thất thanh nói:

- Vương huynh, Hàn Mạc mang người trở về nhà!

Nắm chặt cây Huyết Đồng Côn, đưa Vương Tư Vũ lên ngựa, giơ cao cây Huyết Đồng Côn, hô như sét đánh:

- Các huynh đệ, chúng ta trở về nhà!

Hắn đưa Huyết Đồng Côn chỉ về phía trước, lạnh lùng nói:

- Ai dám ngăn cản ta, giết!

Hắn không nói thêm lời nào, giục ngựa đi lên, Chu Tiểu Ngôn mang theo Tư Mã Hạo Nguyệt trên ngựa, theo sát bên người Hàn Mạc, đám binh sĩ Yến quân cũng theo sát phía sau, nhằm thẳng phía bắc xông lên phá vòng vây.

Tướng sĩ Ngụy quân nhìn thấy cảnh tượng này, không biết phải làm thế nào, tận mắt nhìn thấy hai nghìn Yến binh tiến về phía bắc, nhưng tại thời điểm này không ai dám xông lên ngăn cản, thế nhưng cứ để Yến quân rút lui như vậy, thì thật là không can tâm, một số lượng lớn Ngụy quân tuy rằng không dám xông lên chém giết, thế nhưng lại theo sát phía sau Yến quân, dưới màn đêm, thật là kì lạ.