Tuy giọng nói của Hoàng đế dịu dàng, khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mặt của ngài lại không ngừng nhìn về khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Thục, ung dung quan sát vẻ mặt của nàng.
Khuôn mặt Hàn Thục tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Nếu muốn nấu canh ngon, thì bất kể là vật liệu để nấu hay độ lớn của lửa, đều phải hết sức chú ý, Thánh thượng thích uống canh, thì tất nhiên thần thiếp không dám giao cho người khác làm rồi.
Khóe mắt Hoàng đế khẽ giật giật, nhưng vẫn bình tĩnh nói:
- Có nghĩa là, từ đầu chí cuối, đều do Hoàng hậu đích thân làm?
- Có thể hầu hạ Thánh thượng là vinh hạnh của thần thiếp.
Hàn Thục dịu dàng nói:
- Thánh thượng, giờ thần thiếp sẽ nấu canh cho người ngay!
Hoàng đế nói:
- Không cần đâu.
Ngài nâng nhẹ cánh tay lên, nhẹ nhàng vuốt lấy bờ vai trắng nõn của Hàn Thục, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Hàn Thục nép mình vào lồng ngực của Hoàng đế, nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, nên tất nhiên không thể trông thấy nét mặt của Hoàng đế.
Bàn tay của Hoàng đế có chút run rẩy, gân cánh tay bắt đầu sưng lên, ngón tay cái và ngón trỏ bên tay trái đã đặt lên yết hầu mềm mại của Hàn Thục.
Trong phút chốc, Hoàng đế như nghĩ ra điều gì, ngài hỏi lần nữa:
- Trẫm còn nhớ, hình như lần nào cũng do Linh Yến Nhi đem canh đến cho trẫm!
Hàn Thục cảm thấy hình như hôm nay biểu hiện của Hoàng đế rất lạ, trước đây Hoàng đế chưa bao giờ nói đến những việc lặt vặt như vậy, nhưng nàng vẫn nói:
- Thưa vâng.
- Linh Yến Nhi đang ở đâu?
Tay Hoàng đế rút ra khỏi yết hầu của Hàn Thục.
Trong lòng Hoàng đế sớm đã biết rõ, chất độc trong người mình, khả năng lớn nhất là do uống canh của Trường Xuân cung mà ra.
Thân ở hoàn cảnh hiểm ác, nên đồ ăn thức uống của mình Hoàng đế đều vô cùng thận trọng, Dịch Không Đình phụ trách toàn bộ việc ăn uống của Hoàng đế, bất luận trà bánh hay cơm nước, trước khi vào miệng Hoàng đế, đều qua Dịch Không Đình nghiêm khắc kiểm soát, vô cùng cẩn thận.
Ngoại trừ canh của Trường Xuân cung.
Từ khi Hoàng đế biết tin Hàn Thục mang long thai, khi đến Trường Xuân cung lại cẩn thận hơn nữa, những lúc công vụ bận rộn, phải đến nửa đêm mới đến, kể từ lúc đó mỗi ngày Hàn Thục đều nấu canh cho Hoàng đế.
Chỉ có canh của Trường Xuân cung mới không phải thông qua kiểm soát.
Nói cách khác, có thể đưa độc vào cơ thể của Hoàng đế, cũng chỉ có cơ hội này mà thôi.
Ban đầu Hoàng đế cũng nghi ngờ Hàn Thục, ngài nhắc đến việc chén canh là muốn thử lòng Hàn Thục, chỉ cần trong canh có độc, nhất định Hàn Thục sẽ tỏ ra khác thường, nhưng giờ đây Hàn Thục tỏ ra không chút bất thường, ngược lại còn rất hào hứng, thái độ như vậy, chắc chắc nàng không biết trong canh có độc, chuyện này làm Hoàng đế cảm thấy nghi ngờ phán đoán của mình.
Nhưng ngài đột nhiên nghĩ ra có một khả năng cuối cùng.
Tuy đích thân Hàn Thục chọn vật liệu và canh lửa, nhưng cuối cùng người đem canh đến cho hoàng đế lại là nàng tỳ nữ xinh đẹp bên cạnh Hàn Thục.
Hàn Thục là người thông minh lanh lợi, nên đêm nay sự bất thường của Hoàng đế đã làm nàng cảm thấy có gì không hợp lí, nàng ngồi dậy, nhìn khuôn mặt của Hoàng đế, chỉ thấy, tuy mặt có vẻ dịu dàng nhưng cặp mắt lại lộ vẻ kì quái.
Hàn Thục cảm thấy căng thẳng trong lòng, nàng nắm chặt tay Hoàng đế, giọng nói có vẻ run rẩy:
- Thánh thượng, rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng đế mỉm cười dịu dàng nói:
- Nàng nghĩ nhiều quá rồi, không có chuyện gì hết. Chỉ là trẫm có chuyện muốn hỏi Linh Yến Nhi, nàng gọi nàng ấy vào đây!
- Linh Yến Nhi đã... đã xuất cung rồi!
Khuôn mặt của Hàn Thục lộ rõ vẻ bất an.
- Xuất cung?
Sắc mặt Hoàng đế lặng xuống.
Hàn Thục nắm chặt đôi tay của Hoàng đế, nàng nói:
- Có người đưa tin nói, mẹ của Linh Yến Nhi qua đời, đó là người thân duy nhất của Linh Yến Nhi trên cõi đời này, thần thiếp không nhẫn tâm, nên... nên cho phép nàng ấy xuất cung một chuyến!
Hàn Thục bước xuống khỏi giường, rồi quỳ phục xuống: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Thần thiếp có tội, xin Thánh thượng trị tội!
Hoàng đế nhắm mắt lại, khẽ thở dài:
- Quả là như vậy!
Ngài dìu Hàn Thục đứng dậy, nhẹ giọng nói:
- Hoàng hậu có tình có nghĩa, có tội gì đâu, mau đứng lên!
Hàn Thục vẫn không đứng lên, nàng nói:
- Thánh thượng, thực ra đã xảy ra chuyện gì? Có phải Linh Yến Nhi đã làm sai chuyện gì không? Linh Yến Nhi theo thần thiếp nhập cung đã lâu, tình như tỷ muội, nếu nàng ấy có làm gì sai trái, thần thiếp nguyện thỉnh tội thay!
Hoàng đế kéo Hàn Thục đứng lên, rồi nói:
- Hoàng hậu, trẫm có nói, không có chuyện gì cả.
Nói rồi ngài đỡ Hàn Thục ngồi bên cạnh, xong mới cười nói:
- Hoàng hậu, trẫm có một chuyện muốn hỏi nàng, nàng nhất định phải trả lời thật lòng!
- Xin thánh thượng cứ hỏi, nếu thần thiếp biết, thì nhất định không dám giấu.
- Hoàng hậu, nàng vào cung đã được mười năm, trẫm đối với nàng thế nào?
- Thánh thượng sủng ái thần thiếp, tình thâm nghĩa trọng, thần thiếp không có gì để đền đáp!
Hoàng đế mỉm cười nói:
- Hậu cung có vô số mĩ nữ, nhưng Hoàng hậu là người trẫm yêu thương nhất. Bao nhiêu năm nay, trong lòng trẫm có gì phiền muộn, đều nói với Hoàng hậu, có những chuyện nói ra rồi trẫm cảm thấy rất thoải mái, trẫm rất thích ở cạnh Hoàng hậu, trong số mĩ nữ, chỉ có Hoàng hậu mới là thê tử của trẫm.
- Long ân của Thánh thượng, thần thiếp...!
Khóe mắt Hàn Thục rưng rưng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra vẻ cảm kích.
- Trẫm muốn hỏi nàng, nếu có một ngày trẫm lìa xa trần thế, nàng sẽ thế nào?
Hoàng đế nhìn chăm chăm vào cặp mắt mê hồn của Hàn Thục, nói từng câu từng chữ.
Toàn thân Hàn Thục như cứng lại, nàng nhìn về phía khuôn mặt của hoàng đế, cuối cùng nói:
- Bất luận ở đâu thần thiếp xin nguyện đi theo Thánh thượng!
Trong mắt Hoàng đế hiện ra một ánh nhìn an ủi, ngài lắc đầu rồi nói:
- Hoàng hậu, trẫm muốn nàng hứa với trẫm một chuyện!
- Xin Thánh thượng cứ nói, chỉ cần là việc thần thiếp có thể làm được, nhất định không từ nan!
- Nếu thật có một ngày trẫm không còn nữa, nàng nhất định phải sống thật tốt.
Hoàng đế nghiêm túc nói:
- Không phải sống vì nàng, mà sống vì trẫm và con trai của chúng ta.
- Thánh thượng...!
- Trẫm đã quyết định, sáng mai sẽ hạ chỉ, tạm thời lập con chúng ta làm Đại vương.
Hoàng đế hạ giọng nói:
- Thái tử đang ở biên quan tây Bắc, mãi vẫn chưa về, trẫm lo hắn đã xãy ra chuyện, nên trẫm quyết định, nhường ngôi cho Đại vương. Nếu trẫm có chuyện gì, nàng nhất định phải phò tá bảo vệ Đại vương thuận lợi đăng cơ!
Những lời này của Hoàng đế, có thể nói tè nào từ nấy chắc như sấm, Hàn Thục nghe vào tai, như từng đợt từng đợt bị sấm đánh qua đầu, trong tức thời nàng vô cùng kinh hãi, ngơ ngác đứng nhìn Hoàng đế.
Sau một lúc lâu, nước mắt của Hàn Thục tuôn xuống như mưa, nàng run rẫy nói:
- Thánh thượng, người... người đừng dọa thần thiếp...!
Hoàng đế vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Thục, dịu dàng nói:
- Trẫm chỉ là lo xa mà thôi. Gần đây sức khỏe của trẫm không được tốt cho lắm, chỉ là phòng hờ, nên mới dặn dò như vậy.
Dừng một chút, hắn nghiêm nghị nói:
- Nhưng những lời trẫm nói, nàng phải ghi nhớ trong lòng, không được quên. Thiên hạ này là của Tào gia ta, nàng đã gả cho trẫm, thì cũng là người của Tào gia, thế nên dù gặp bất cứ chuyện gì, nàng cũng phải nhớ rõ, ai mới là chính thống, càng phải cố gắng, hi sinh tất cả để duy trì huyết thống của Đại Yến, đối với bọn loạn thần tặc tử, quyết không thỏa hiệp dù có thịt nát xương tan, cũng phải diệt sạch!
Vẻ mặt của Hàn Thục vô cùng đau khổ, ý của Hoàng đế nàng tất nhiên hiểu rõ.
Cái gọi là loạn thần tặc tử, ý muốn ám chỉ ai, trong lòng nàng biết rất rõ.
- Hoàng hậu, những lời trẫm nói, nàng có nhớ không?
Hoàng đế nghiêm nghị nhìn Hàn Thục.
Cuối cùng Hàn Thục gật đầu nói:
- Thần thiếp nhớ rõ!
Lúc này Hoàng đế mới dịu dàng cười, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, rồi đứng dậy nói:
- Hoàng hậu nghỉ ngơi sớm đi, trẫm còn có việc phải làm, sau này sẽ đến thăm nàng!
- Thánh Thượng, đêm đã khuya, người... người cũng nên nghỉ ngơi sớm, nhớ bảo trọng sức khỏe!
Hàn Thục chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Hoàng đế đứng dậy chắp hai tay sau lưng, thản nhiên cười nói:
- Trẫm tự biết cân nhắc, Hoàng hậu nghỉ sớm đi!
Rồi không nói thêm lời nào, ngài nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Hoàng đế rời khỏi, trong lòng Hàn Thục cảm thấy vô cùng bất an, dường như nàng đã cảm nhận có điềm xấu sắp ập đến.
...
Rạng sáng hôm sau, Nội ngự lâm quân Chỉ huy sứ Lâm Tường doanh Bạch Dị nhận được mật hàm đến Tiềm Tâm điện.
Hoàng đế mỉm cười hỏi:
- Bạch Dị, ngươi theo trẫm cũng hơn mười năm nay rồi, đúng không?
Bạch Dị dáng vẻ oai hùng, thân mặc áo giáp, gã khom người nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, trước khi Thánh thượng đăng cơ, thần đã làm hộ vệ bên cạnh người, nếu tính ra, cũng đã được mười hai năm rồi!
Hoàng đế cười nói:
- Đúng vậy, hơn mười năm nay, lòng trung thành của ngươi đối với trẫm, làm trẫm cảm thấy rất an ủi!
- Thần chỉ là hạng võ phu thô thiển, có thể được Thánh thượng ân sủng, lại được ủy nhiệm trọng trách, ân đức này, đời này kiếp này thần không có cách nào báo đáp!
Bạch Dị nghiêm nghị nói.
Hoàng đế vẫy tay ra hiệu, kêu Bạch Dị tiến lại gần hơn, đợi Bạch Dị đến gần, ngài mới nhẹ giọng nói:
- Bạch Dị, trẫm có ba chuyện muốn giao cho ngươi, ngươi nhất định phải hoàn thành!
Bạch dị lập tức nói:
- Xin Thánh thượng cứ hạ chỉ, cho dù có phải thịt nát xương tan, thần cũng quyết không từ nan!
- Chuyện thứ nhất, trẫm lập tức hạ chỉ, trước khi Xương Đức hầu và Hàn Mạc chưa hồi kinh, tạm thời giao Báo Đột doanh và Lang Giáp doanh cho ngươi quản lí!
Hoàng đế đưa một ngón tay ra trước mặt, xong lại đưa tiếp ngón thứ hai, ngài nói:
- Chuyện thứ hai, trẫm nói cho ngươi biết trước một chuyện.
Bạch Dị biết rõ, Thánh thượng triệu kiến hắn trong đêm thì chuyện này nhất định không phải bình thường, rồi lại nghe xong chuyện thứ nhất, để gã thống lĩnh ba đại ngự lâm doanh, thì gã lập tức biết ngay tầm quan trọng của vấn đề.
- Trẫm lập tức hạ chỉ, lập tiểu Hoàng tử làm Đại vương.
Hoàng đế vẻ mặt nghiêm nghị, nhẹ giọng nói:
- Trẫm còn quyết định, sau khi trẫm băng hà, sẽ nhường ngôi cho Đại vương!
Bạch Dị há mồm, vô cùng kinh ngạc, gã hạ giọng hỏi nhỏ:
- Thánh thượng, vậy... vậy Thái tử...!
Hoàng đế phớt tay nói:
- Ngươi không cần hỏi nhiều. Trẫm nói với ngươi chuyện này, là có một chuyện rất lớn sẽ giao cho ngươi!
- Xin Thánh thượng căn dặn!
- Từ giờ trở đi, ngươi cứ xem Đại vương là người kế vị của trẫm.
Hoàng đế vẻ mặt gắt lại:
- Trẫm muốn ngươi bảo đảm, bất luận trong triều có xảy ra biến cố gì, ngươi đều phải toàn lực bảo hộ Đại vương, bằng mọi giá phò tá Đại vương lên ngôi!
Trong lời nói của Hoàng đế, làm Bạch Dị cảm giác có vẻ như lời ủy thác sau cùng, nên gã vô cùng lo lắng, gã run run nói:
- Thánh thượng...!
Hoàng đế đã lạnh lùng trở lại, ngài nói tiếp:
- Ngươi hứa với trẫm trước đã!
Bạch Dị lập tức nghiêm mặt nói:
- Thánh Thượng yên tâm, chỉ cần thần còn sống, thề chết bảo vệ Đại vương điện hạ!
Hoàng đế gật gật đầu, đưa tay vỗ vai Bạch Dị, nhẹ giọng nói:
- Bạch Dị, ngươi là tướng lĩnh mà trẫm tín nhiệm nhất, trẫm đem Đại vương giao cho ngươi, tin rằng ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng.
Rồi ngài rút một bức mật hàm từ trong tay áo ra, đưa cho Bạch Dị, nói từng chữ:
- Chuyện thứ ba, đã viết rất rõ trong bức mật hàm này, chưa đến thời cơ, ngươi tuyệt đối không được mở ra!
Bạch Dị vội nói:
- Vâng!
Sau đó hỏi:
- Thần mạo muội hỏi một chuyện, đến lúc nào... mới được mở nó ra?
- Khi trẫm quy tiên!
Hoàng đế bình tĩnh nói:
- Khi trẫm chết đi, ngươi có thể mở nó ra xem!