Không biết đã qua bao lâu, lão già mới từ ngoài cửa tiến vào, nói một cách cung kính:
- Lão gia, điều nên nói đã nói rõ với y, hơn nữa lão nô cũng cảnh cáo rồi, chỉ cần chúng ta muốn, thì Khổng phủ của y trong chốc lát đến gà chó cũng chẳng tha.
Hàn Huyền Đạo đặt sách xuống, gật đầu nói:
- Người như y, tuổi càng cao, thì càng sợ chết, ngươi phái hai người theo dõi, thỉnh thoảng lộ diện, cố ý để cho y biết chúng ta có phái người theo dõi.
Lão già này, chính là lão quản gia của Hộ bộ Thượng thư phủ Hàn Ẩn, cũng là trợ thủ của Hàn gia trong cung.
- Lão nô hiểu.
Hàn Huyền Đạo trầm mặc một lát, mới hỏi:
- Phía Tào Tú, chẳng nhẽ không có động tĩnh gì?
Hàn Ẩn nói:
- Tú công chúa đúng là đang nghĩ dưỡng ở Tử Đằng Cốc, lão nô chỉ sợ dứt dây động rừng cho nên cho người quan sát từ xa, không tiếp cận, Tú công chúa làm gì ở biệt viện, lão nô hoàn toàn không biết, nhưng thời gian gần đây, nàng rất ít ra khỏi cốc, nếu có, cũng là tĩnh tọa ven hồ Lưu Hương ngoài Tử Đằng Cốc.
Hàn Huyền Đạo vuốt cằm nói:
- Ngươi làm rất đúng, đừng để kinh động đến nàng.
Dừng lại chốc lát, hỏi:
- Tây Bắc có truyền tin gì đến không?
- Ngũ thiếu gia đã đổi tướng, vốn có ít phiền phức, nhưng năm đó Kỷ Phong Niên của trận chiến Thượng Cốc thành đột nhiên xuất hiện, khiến cho mọi việc rất thuận lợi.
Hàn Ẩn cúi mình, bình tĩnh nói:
- Ngũ thiếu gia lập tức đề bạt Kỷ Phong Niên làm Tổng binh Lâm Dương quan, theo tình hình trước mắt mà nói, Lâm Dương quan nằm trong tay Ngũ thiếu gia. Đỗ Uy của Lâm Triệu quan, Chu Tử Lâm của Vân Thủy quan, năm đó hai người này là bộ hạ của Kỷ Phong Niên, cùng ra vào sinh tử, hiện giờ Kỷ Phong Niên ở bên cạnh Ngũ thiếu gia, hai người này cũng sẽ không cãi quân lệnh của Ngũ thiếu gia.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Tiểu ngũ hành sự, thần không biết quỷ không hay, hắn thu nạp Kỷ Phong Niên, đến ta là đại bá cũng không biết gì!
Hàn Ẩn nghĩ một lát, nói rất cẩn thận:
- Lão gia, chỉ sợ trước đây Ngũ thiếu gia cũng không biết thân phận của Kỷ Phong Niên, cho nên chưa có bẩm báo với lão gia...!
Hàn Huyền Đạo cười nhạt, nói:
- Ngũ thiếu gia của Hàn Gia chúng ta rất thông minh, cũng có nhiều thủ đoạn, cũng là phúc của Hàn tộc ta, chỉ là... chỉ có tính tình coi trời bằng vung thôi, có lúc đến ta là bá bá cũng không nằm trong mắt. Hắn dám vụng trộm đem Tiêu Linh Chỉ đi, cũng không nói một câu với bá bá này... Thực ra không biết sau này hắn còn gây ra bao nhiêu họa nữa, ta làm bá bá, nhưng cũng không quản nổi hắn!
Hàn Ẩn hơi trầm ngâm nói:
- Lão gia, tính tình Ngũ thiếu gia ngoan cố, nhưng vẫn là người hiểu lý lẽ, đợi lớn hơn chút nữa, ắt sẽ điềm đạm lại.
Hàn Huyền Đạo cười nói:
- Lời của ngươi cũng không sai, lớn hơn chút, tính tình kiềm chế một chút.
Vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm lại, nhẹ giọng nói:
- Lão hồ ly trước đây hình như muốn quay về nhà rồi!
Hàn Ẩn sắc mặt cũng lạnh lùng, nói:
- Lão nô hiểu!
...
17 tháng giêng năm Bình Quang thứ 15, Thái Y viện.
Đã đêm khuya, Khổng Viện Phán cũng lưu lại Thái Y viện, hai hôm nay Thục Phi nương nương sẽ sinh hạ Long nhi bất cứ lúc nào, y là người phụ trách chính, tất nhiên phải chờ trong viện, chuẩn bị nhập cung bất cứ lúc nào.
Thái Y viện ở ngoài Hoàng cung, bình thường 1 ngày 12 tiếng đều có người canh gác, chỉ cần trong cung có lệnh gọi, sẽ phái người vào cung ngay.
Theo tính toán của Khổng Viện Phán, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay khả năng sinh hạ rất cao, càng vào thời gian sinh hạ, Khổng Viện Phán càng hồn bay phách lạc, đôi bàn tau khô gầy của y trong ống tay áo kìm không nổi run nhè nhẹ.
Mới vừa vào giờ Tý, một gã Ngự y bưng bữa ăn khuya nóng hổi, khom người nói:
- Viện Phán đại nhân, ăn chút đồ đi!
Rồi đặt đồ ăn khuya lên bàn một cách cung kính.
Khổng Viện Phán hít vào một hơi sâu, đứng dậy, tên Ngự y vội vàng chạy lên đỡ, rất cung kính.
Khổng Viện Phán liếc tên Ngự y này, không biết vì sao, tuy tên Ngự y này thân phận thấp xa hơn mình, nhưng y cảm thấy tên Ngự y này hạnh phúc hơn mình nhiều.
Đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn buổi ăn khuy dùng thuốc bổ chế biến, tuy là bổ dưỡng thơm ngon, nhưng y không có hứng, Ngự y dùng bát nhỏ múc ra nữa bát súp nóng hầm hập, nói một cách cung kính:
- Viện phán đại nhân, người uống bát canh nóng...!
Khổng Viện Phán nghĩ đến trong cung sẽ truyền đến bất cứ lúc nào, phải tự ăn no mới được, gật đầu, nhận bát canh, chưa uống ngụm nào, bên ngoài đã có người chạy vội vào gọi:
- Viện Phán đại nhân, trong cung... trong cung truyền đến, nhanh vào cung...!
Khổng Viện Phán thất kinh, đặt bát canh trong tay xuống bàn, một bát súp đầy bị tung tóe khắp, cũng không kịp nghĩ nhiều, nhổm người dậy:
- Nhanh... nhanh vào cung!
Tất cả đều chuẩn bị xong, hai tên Ngự y mang đến hộp thuốc, cùng với Khổng Viện Phán vội vàng ra khỏi phủ, lên kiệu đi về phía cung.
Xe bám đường mà đi, dọc đường đi thông suốt, ngựa quen đường cũ cứ thế đến Trường Xuân cung, lúc Khổng Viện Phán xuống xe, sớm đã có một tên thái giám của Dược Thiện ti chờ sẵn ngoài cung, nhìn thấy Khổng Viện Phán đến, vội đến đón:
- Khổng thái y, nương nương chỉ sợ muốn sinh, nhanh vào xem thử...!
Khổng thái y lau mồ hôi trên trán, nói:
- Công công dẫn đường! Nguồn: http://Trà Truyện
Y thật ra đã rất rõ đường xá trong cung Trường Xuân, nhưng do quy tắc trong cung, Thái y vào cung khám chữa bệnh cho phi tần, cần phải có sự dẫn đường của thái giám Dược Thiện ti.
Khổng thái y tuy rằng tuổi già, nhưng lúc này không dám trì hoãn, bước đi trước thái giám Dược Thiện ti, theo sau vẫn là hai tên Ngự y, ôm theo hộp thuốc.
Lúc đi, Khổng thái y kìm không được ngoảnh đầu nhìn thái giám Dược Thiện ti đi bên cạnh, mà lúc này thái giám Dược Thiện ti cũng vừa lúc nhìn qua y, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong ánh mắt của nhau điều gì rất quái lạ, nhìn thấy từ con ngươi sâu thẳm ẩn chứa lộ ra sự hốt hoảng.
Liếc nhìn một cái, trong lòng hai người đều hiểu, đối phương cũng giống mình, là người hành động trong lần này.
Vội vàng đến bên ngoài phòng, Khổng Viện Phán liếc nhìm cung nữ xinh đẹp đang đi lại bên ngoài cửa, nhận ra cung nữ này là tâm phúc bên cạnh Thục Phi nương nương, gọi là Linh Yến Nhi.
Linh Yến Nhi nhìn thấy Khổng thái y đến, ra đón tiếp, vội nói:
- Khổng thái y, Nương nương rất đau, ngài nhanh vào xem đi...!
Gần đây Khổng thái y hầu như ngày nào cũng phải vào cung một lần, Linh yến Nhi sớm đã quen mặt.
Khổng Viện Phán vội vàng theo vào trong phòng, đi vào sâu thêm, thì nhìn thấy ngọc tháp sau tấm rèm che, một dáng người nam giới ngồi bên giường nắm tay Thục Phi, chính là Yến đế.
Nhìn thấy Thái y đến, Yến đế đứng dậy, nói:
- Nhanh đến xem, phải chăng sắp sinh?
Khổng Viện Phán không kịp để hành lễ quỳ bái, chỉ đứng kính một lễ, vội lên phía trước, chỉ nhìn thấy trên mặt Thục Phi toàn là mồ hôi, xem ra rất là đau, vội nói,
- Nương nương xin hãy duỗi một cánh tay ra!
Thục Phi vươn một cánh tau trắng nõn nà ngọc ngà ra, khoác lên mép giường, Khổng Viện Phán sớm đã buộc một dải lụa để bắt mạch, sau đó giơ ngón tay ra, cẩn thận đặt tay lên chỗ bắt mạch.
Một lát sau, Khổng Viện Phán thu tay về, quay đầu sang nói với Yến đế:
- Khởi bẩm thánh thượng, nương nương quả là sắp sinh!
Trong mắt Yến đế hiện lên những tia phấn chấn, nói:
- Vậy thì... bây giờ phải làm sao?
Khổng Viện Phán quay sang hỏi thái giám Dược Thiện ti:
- Công công, bà đỡ đã tới chưa?
- Đã đợi sẵn bên ngoài!
- Kéo màn!
Khổng Viện Phán nhanh chóng quyết định nói,
- Người ở đây không cần nhiều, ra ngoài hết!
Y lấy hết dũng khí nói với Yến đế:
- Thánh thượng hãy ra ngoài nghỉ ngơi, ở đây giao cho chúng thần là được!
Yến đế gật đầu, đi lên trước, nhè nhẹ nắm tay Thục Phi, nói dịu dàng:
- Ái phi chịu khó, trẫm sẽ ở ngoài!
Thái giám Dược Thiện ti đã ra ngoài đem hai bà đỡ vào, lai có thêm mấy cung nữ ở trong phòng theo sự dặn dò của thái giám Dược Thiện ti, nhanh tay kéo tấm màn đen, lại có thêm hai tên thái giám bưng cái rương gỗ không to lắm đi vào, đây là hộp đỡ đẻ mà bà đỡ cần dùng.
- Vỡ nước ối!
Một bà đỡ tiến đến bên giường, lật chăn lên xem, kêu lên:
- Ra ngoài hết đi!
Linh Yến Nhi vội nói:
- Cần nô tì ở lại giúp không?
- Không cần, nhanh ra ngoài đi.
Một bà đỡ khác vẫy tay nói, người trong phòng đều ra ngoài đi, lập tức có người đóng chốt phòng lại, thái giám Dược Thiện ti liền gài then cửa bên trong, tay run nhè nhẹ.
Bên trong cái trướng đen kia, hai bà đỡ đang đỡ đẻ, mà ở đây, thái giám Dược Thiện ti và Khổng Viện Phán lại thấp thỏm đợi chờ.
Tiếng kêu của Thục Phi rất nhanh truyền ra.
Trên trán Khổng Viện Phán toàn là mồ hôi, không ngừng hoảng hốt nhìn thái giám Dược Thiện ti bên cạnh, thần sắc của thái giám cũng hoảng hốt, nghe âm thanh phát ra từ bên trong, trong lòng đều đang cầu nguyện.
Chỉ cần Thục Phi thuận lợi sinh hạ hoàng tử, vậy thì tất cả đều không cần tiến hành, mọi người bình an vô sự.
Nhưng, nếu Thục Phi sinh hạ ra là công chúa, những người này sẽ phải làm những việc mạo hiểm trời đất, âm mưu kinh thiên động địa dùng "Hoàng tử thế công chúa"
Khi Khổng Viện Phán đang hoảng hốt, không biết sau bao lâu, thì nghe thấy tiếng khóc trẻ con phát ra từ bên trong trướng đen kia, tiếng khóc này, khiến cho thái giám Dược Thiện Ti và Khổng Viện Phán tỉnh lại, trên mặt hai người, cùng xuất hiện vẻ mặt lo lắng tuột cùng.
Lúc này, Yến đế ở bên ngoài và Linh Yến Nhi cũng nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong, đều tỏ ra rất vui mừng, tất cả cung nữ và thái giám đều quỳ xuống, cung nhau nói:
- Chúc mừng Thánh thượng, chúc mừng Thánh thượng!
Trên mặt Yến đế hiện ra vẻ kích động, đi về phía cửa phòng, bên ngoài hai tên Ngự y nói vội vàng:
- Thánh thượng chờ chốc lát, Long tử cần lâm bồn!
Trong phòng, Khổng Viện Phán và thái giám Dược Thiện ti vội vàng chờ bà đỡ đến, rất nhanh, màn xốc lên, mặt bà đỡ đã xuất hiện, trên mặt hiện ra vẻ hốt hoảng.
Dù đã trải qua nhiều việc, nhưng lúc này, Khổng Viện Phán lại rất bình tĩnh, nói nhẹ giọng:
- Là công chúa hay là hoàng tử?
Bà đỡ nhìn xung quanh, xác định trong phòng chỉ có bốn người, mới nói nhẹ giọng
- Không... không xong, là... là một công chúa...!
Khổng Viện Phán và thái giám Dược Thiện ti đều biến sắc