Tiểu Quân đi đến, ngồi cạnh giường, Tiêu Linh Chỉ lại ngồi dậy, hai ngươi ôm nhau, Tiểu Quân dịu dàng nói:
- Tiểu thư, dù gì chăng nữa, Hàn thiếu gia cũng là người tốt.
Nàng buông tay, lấy chiếc áo choàng bên cạnh , khoác lên người Tiêu Linh Chỉ, chăm chú nhìn Tiêu Linh Chỉ, với khuôn mặt xinh đẹp nghiêm nghị:
- Tiểu thư, sau này phải làm sao, người đã có kế hoạch gì chưa?
Tiêu Linh Chỉ gượng cười lắc đầu nói:
- Ta... Ta cũng không biết nữa.
- Nếu tỷ ở lại đây, nhất định bị gả cho Hàn Thương.
Tiểu Quân khẽ thở dài:
- Trong lòng tỷ chỉ có Hàn thiếu gia, nếu gả cho Hàn Thương, tỷ sẽ càng đau khổ. Nhưng nếu cùng Hàn thiếu gia bỏ trốn…thì sẽ hại bản thân!
- Ta…ta cũng muốn bỏ trốn cùng chàng.
Tiêu Linh Chỉ buồn bã thở dài nói:
- Có điều…!
Tiểu Quân thản nhiên cười, nói:
- Thực ra muội biết tiểu thư sẽ chọn cách này. Tiểu thư, chúng ta sống đến hôm nay, chưa bao giờ sống vì chính mình, nếu tỷ thật lòng muốn chung sống với Hàn thiếu gia, nếu thật sự làm tỷ hạnh phúc, vậy tỷ cứ đi theo y bỏ trốn đi. Nếu cả đời phải sống trong đau khổ, không bằng sảng khoái mà sống vì mình một lần.
- Nhưng... !
Tiêu Linh Chỉ nắm chặt bàn tay của Tiểu Quân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thần sắc ảm đạm hẳn ra, lắc đầu nói:
- Nếu ta bỏ đi, nhất định sẽ liên lụy đến muội…!
Tiểu Quân thản nhiên cười, nắm chặt tay Tiêu Linh Chỉ nói:
- Tiểu thư, tỷ không cần nghĩ đến muội.Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?
Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười, nói:
- Sao lại không nhớ chứ. Lúc đó muội mới 4 tuổi, mặc một bộ đồ rách nát, mặt mày lem luốc, còn khóc lóc sướt mướt nữa!
Tiểu Quân cười nói:
- Tiểu thư đều nhớ hết.
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài, nói:
- Sao lại quên được!
- Vậy tỷ nhất định còn nhớ, lúc đó tỷ cho muội một cái bánh mỳ, nhưng lại bị bọn người của Khổng Tước cướp đi…!
Trên mặt Tiểu Quân lộ vẻ thần kỳ nói:
- Lúc đó muội chỉ biết ngồi khóc, vì lúc đó muội thật sự rất đói…Nhưng một lúc sau, cái bánh mỳ đó lại xuất hiện trước mặt muội một lần nữa, người đưa bánh mỳ cho muội chính là tỷ.
Nàng hạ giọng nói:
- Đó là lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ, lúc đó tỷ mặc cái váy màu xanh, sạch sẽ gọn gàng không giống những người khác, trông như là tiên nữ…!
Tiêu Linh Chỉ dịu dàng cười, dường như đang nhớ lại chuyện cũ.
- Từ đó, tỷ luôn bảo vệ muội, cũng từ lúc đó, muội đã xem tỷ là tỷ tỷ của muội.
Tiểu Quân hạ giọng nói:
- Năm đó tỷ 7 tuổi, muội 3 tuổi…!
- Muội còn nhớ rất rõ, năm đó chúng ta có 16 người, nhưng không đến hai năm, đã chết hết một nửa, chỉ còn lại 8 người, nếu không có tỷ luôn động viên giúp muội vượt qua khó khăn, chỉ e giờ muội đã chết!
Tiêu Linh Chỉ khẽ thở dài:
- Cuối cùng chúng ta đều đã vượt qua.
- Đúng vậy.
Tiểu Quân gượng cười nói:
- Năm 13 tuổi sau khi tỷ rời khỏi, chúng muội chỉ còn lại 4 người, muội cứ nghĩ sẽ không còn gặp được tỷ nữa. Tỷ tỷ biết không, ngày tỷ rời khỏi, muội chạy đến khu rừng, nơi chúng ta thường đi qua, khóc một ngày ròng rã…Muội thề với trời, nếu tỷ muội ta có thể gặp lại, muội tình nguyện giảm thọ nửa đời! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Nói đến đây, nước mắt của Tiểu Quân không ngừng tuôn trào.
Tiêu Linh Chỉ giơ tay lau khóe mắt cho Tiểu Quân, đôi mắt ửng hồng, dịu dàng nói:
- Tỷ biết muội không muốn xa tỷ, tỷ cũng vậy, cũng may chúng ta xa cách đã lâu, nay lại có dịp đoàn tụ.
Tiểu quân gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, cấp trên sắp xếp muội giúp tỷ, xa nhau hơn nửa năm, chúng ta lại có dịp gặp lại.
Nàng đẹp như hoa gặp mưa xuân, thanh tú vô cùng nói:
- Ngày hôm đó muội đã thề rằng, nếu ông trời cho chúng ta gặp lại nhau, cho dù có chết, muội cũng không bao giờ rời xa tỷ.
- Tiểu Quân!
Tiêu Linh Chỉ cũng rơi nước mắt, ôm chặt lấy Tiểu Quân.
- Tiểu thư, từ lúc tỷ yêu thích Hàn thiếu gia, muội thấy so với lúc trước tỷ vui vẻ hơn nhiều.
Tiểu quân và Tiêu Linh Chỉ ôm nhau, nhẹ giọng nói:
- Khi đó muội chỉ hi vọng hai người sẽ thành đôi thành lứa, thế nhưng tạo hóa trêu người, cuối cùng lại bị gả cho Hàn Thương.
Tiêu Linh Chỉ cắn chặt làn môi đỏ mọng, nhắm mắt lại, nước mắt giống như trân châu lã chã rơi xuống, hai gò má co lại.
- Tiểu Quân không muốn tỷ đau khổ.
Tiểu Quân nói:
- Vậy nên tỷ nhất định phải bỏ trốn cùng Hàn thiếu gia.
- Ta không thể liên lụy muội!
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu nói.
Tiểu quân kiên định nói:
- Tỷ không cần lo cho muội. Sáu năm nay, muội đi theo tiểu thư, tình như tỷ muội, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Muội không muốn nhìn thấy tỷ tỷ bị người khác khống chế cả đời,đã như tỷ có ý bỏ trốn cùng Hàn thiếu gia, thì cho dù không sống được lâu, ít nhất cũng phải vì mình mà sống một lần…!
Nàng đứng dậy nói:
- Tỷ đợi muội một chút.
Rồi đi ra cửa, một lát nàng lại trở vô, trên tay cầm một bình sứ nhỏ, đưa cho Tiêu Linh Chỉ nói:
- Tiểu thư, đây là thuốc giải, vẫn còn bốn viên…!
Tiêu Linh Chỉ giật mình nói:
- Không, đây…đây là thuốc giải của muội!
Tiểu Quân bình tĩnh nói:
- Bốn viên này cộng với bốn viên của tỷ, mỗi viên thuốc giải có thể giữ mạng một tháng, tính ra cũng được 8 tháng, tiểu thư cùng Hàn thiếu gia bỏ trốn, ít ra cũng hạnh phúc mà sống một lần.
- Không được!
Tiêu Linh Chỉ nghiêm nghị nói:
- Tiểu Quân ta và muội tình như tỷ muội, nếu chết thì cùng chết, tỷ không bao giờ để muội sống một mình!
Tiểu Quân gượng cười nói:
- Tiểu thư, cho dù có tám viên thuốc giải này, tỷ củng chỉ sống thêm tám tháng, mà thôi. Tỷ bỏ đi, là đã vi phạm ý chỉ cấp trên, sau này bọn họ nhất định không đưa thuốc giải cho tỷ nữa, tỷ biết rất rõ. Thuốc giải này do 32 loại thảo dược chế ra, hơn nữa, cách chế không ai biết, cho dù có biết rõ 32 loại thảo dược, thì nếu liều lượng không đúng, cũng chỉ hoài công…loại thuốc giải này, căn bản chúng ta không thể điều chế ra được.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Lần này tiểu thư bỏ đi, chỉ e không lâu sau, tỷ muội ta lại gặp nhau ở chốn địa phủ…tiểu thư, tỷ nghĩ cho kỹ!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:
- Nếu lần nay không đi, chúng ta sẽ bị bọn họ khống chế một đời, cho đến chết.
Trên mặt nàng hiện ra vẻ tuyệt vọng nói:
- Ta đã là người của Hàn Mạc, sống là người của chàng, chết làm ma của chàng, đời này kiếp này quyết không gã cho ai!
Rồi nàng lại dịu dàng nói:
- Chỉ cần được ở cùng chàng, cho dù chỉ được sống một ngày, ta cũng đã mãn nguyện!
Tiểu Quân lại cười nói:
- Tiểu thư, đám người thiếu gia công tử trong kinh, ai cũng nói tỷ là người lạnh như băng tuyết, nhưng Tiểu Quân biết rõ, tỷ là ngươi có tình có nghĩa nhất thiên hạ!
Nói rồi nàng đưa bình sứ nhỏ cho Tiêu Linh Chỉ, thản nhiên cười nói:
- Mong rằng tỷ và Hàn thiếu gia sau này mỗi ngày đều vui vẽ, sống vì chính mình.
Tiêu Linh Chỉ lắc đầu nói:
- Tiểu Quân, tỷ đã nói sẽ cùng muội đồng sinh cộng tử, thì sẽ không để muội sống một mình!
Tiểu quân lập tức nắm chặt bình sứ nói:
- Tiểu thư nếu hôm nay tỷ không nhận lấy nó, muội lập tức đem nó hủy đi!
Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh, lấy ra một bình sứ khác giống hệt với cái của Tiểu Quân từ dưới gối, thản nhiên nói:
- Nếu hôm nay muội hủy đi thuốc giải, tỷ cũng lập tức đem bình thuốc này hủy đi!
Tiểu quân ngẩn ra, lập tức lao vào lòng Tiêu Linh Chỉ, khóc nức nở như trẻ con.
Tiêu Linh Chỉ ôm Tiểu Quân, dịu dàng nói:
- Tỷ đã nói, chỉ cần đươc sống bên cạnh Hàn Mạc thì một ngày cũng mãn nguyện, huống hồ có thể sống cùng chàng bốn tháng, thì đã xem như ông trời không ngược đãi tỷ rồi!
…
…
Thái độ của Tiêu Thái Sư vẫn cương quyết, mặc cho đám quan viên tỏ vẻ bất mãn mà giải tán, chuyện đã thành, cho dù bọn họ có bất mãn đến đâu cũng đành bó tay.
Người nào người nấy đều cúi đầu ra về, vẻ mặt buồn bã như chết cha mất mẹ.
Quan viên trong phủ đã đi, Tiêu Thái Sư chỉ giữ hình bộ thượng thư Tiêu Vạn Trường lại. Đưa hắn đến một thư phòng hơi tối, lệnh người hầu đem trà đến, rồi đóng chặt cửa, đơn độc tiếp chuyện với Tiêu Vạn Trường.
- Vạn Trường, có biết tại sao lão phu giữ ngươi lại?
Tiêu thái sư nhìn Tiêu Vạn Trường chăm chăm.
Tuy nhà họ Tiêu con cháu không ít, hơn nữa, từng là gia tộc lớn nhất Yến quốc. Thế nhưng đám hậu bối của gia tộc này không có kẻ nào ra hồn.
Trừ Tiêu thái sư và Tiêu Hoài Ngọc là những nhân vật có tiếng ra. Trong đám hậu bối, chỉ có đứa cháu này của lão mới có bãn lĩnh làm chuyện lớn mà thôi.
- Ắt hẳn thái sư có việc căn dặn!
Tiêu Vạn Trường biết rõ, thái sư giữ mình lại, chắc chắn không đơn giản, thế nên cung kính đứng trước chiếc bàn.
Giống như mọi người trong gia tộc Tiêu thị, từ trong xương tủy đã biết kính sợ Tiêu thái sư.
- Đúng là có chuyện căn dặn.
Tiêu thái sư nâng nắp trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, rồi thán nhiên cười nói:
- Vậy ngươi nghĩ lão phu sẽ dặn ngươi điều gì?
Tiêu Vạn Trường trầm ngâm một lúc, cuối cùng nói:
- Biết nắm bắt thời cơ, biết co biết duỗi, làm cho địch thấy mình yếu thế hơn địch, phải biết bảo toàn lực lượng, chờ đợi thời cơ, quật khởi trở lại.
Đôi mày của Tiêu thái sư dãn ra, khuôn mặt tỏ vẻ tâm đắc, nói:
- Tiêu gia ta có nhân tài như ngươi, cũng coi như ông trời không muốn diệt Tiêu gia ta.
Nói rồi lão chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói tiếp:
- Vạn Trường ngồi xuống hãy nói!
Tiêu Vạn Trường thi lễ đi sang bên cạnh, nép vào chiếc ghế rồi ngồi xuống.
- Làm sao bảo tồn lực lượng?
Tiêu thái sư nhìn Vạn Trường chằm chằm nói:
- Hôm nay ngươi cũng trông thấy thái độ của đám người này rồi, người nào người nấy đều không cam lòng, cho dù lão phu có nói thẳng ý mình, chưa chắc bọn chúng làm theo.
- Bảo tồn lực lượng, là giống như lời thái sư đã nói, tu tâm dưỡng tính, lo giữ lấy thân.
Tiêu Vạn Trường bình tĩnh nói:
- Đối với Hàn gia, ta sẽ tận tình ủng hộ, phe ta không thể để lộ sơ hở, để tránh bọn chúng nắm được nhược điểm, làm lay động căn cơ của ta!
Tiêu Thái Sư vuốt râu nói:
- Đúng vậy. Quan viên họ Tiêu trong triều chính là căn cơ của ta. Nếu ai nấy đều cố chống đối với Hàn gia. Dựa vào thế lực và uy phong hiện nay của Hàn gia, thì dù ta tổn thương địch ba phần, thì cũng bị chúng đánh trả, đến lúc đó chỉ lo Hàn gia nhổ cỏ tận gốc. Vậy nên lúc này chúng ta phải khiêm tốn một chút, giữ mình trong sạch, thể hiện thế yếu trước mặt Hàn gia, càng không để bọn chúng nắm được nhược điểm.
Tiêu Vạn Trường gật đầu nói:
- Vạn Trường đã hiểu.
- Ngươi phải ra tay độc một chút.
Thần sắc Tiêu thái sư trở nên nham hiểm nói:
- Chọn vài tên quan viên trong tộc tính tình ngang ngược, chức vụ không quá cao, nhưng tuyệt đối cũng không quá thấp, nắm bắt nhược điểm của chúng. Sau đó ngươi đích thân dâng sớ buộc tội chúng.
Tiêu Vạn Trường cau mày hỏi:
- Ý của thái sư là, ta đích thân ra mặt, buộc tội người trong nhà?
- Phải.
Tiêu thái sư gật đầu nói:
- Tốt nhất là chọn những người đắc tội với Hàn gia, từng có hiềm khích lớn với Hàn gia, rồi buộc tội bọn họ trước triều.
- Khổ nhục kế!
Tiêu Vạn Trường đã hiểu ra hắn nói:
- Một là muốn Hàn gia tin rằng chúng ta không dám tranh chấp với chúng. Hai là giết một người để làm gương cho những kẻ khác, cho các quan viên khác trong tộc thấy thế mà không dám manh động!
- Đúng là như thế.
Tiêu Thái Sư lại cười nói.
- Vạn Trường đã hiểu!
Tiêu Vạn Trường đứng dậy chắp tay nói.
Tiêu thái sư cũng đứng dậy, tiến về phía trước, vỗ nhẹ lên vai Tiêu Vạn Trường, nhẹ nhàng nói:
- Vạn Trường, sau khi lão phu ra đi, chuyện của Tiêu gia trong triều sẽ do ngươi chấp quản trọng trách trên vai ngươi sẽ rất nặng, mọi chuyện nhất định phải cận thận.
- Dạ.
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng.
Tiêu thái sư vốt râu nói:
- Sau khi lão phu ra đi, ngươi chỉ cần để ý đối phó với Hàn gia. Còn hai nhà Phạm Hồ, cũng không cần quá dè chừng, bọn họ cũng không muốn trông thấy Tiêu gia ta suy bại trong lúc này, thế nên sau này có lẽ bọn họ cũng không làm khó Tiêu gia ta. Nhưng ngươi cũng đừng quá khắt khe với bọn chúng. Bọn họ làm gì, ngươi nhắm một mắt, mở một mắt là được. Nhớ lấy lời dặn của lão phu, cẩn thận ứng phó với Hàn gia, những quan viên trong tộc từng có xích mích với Hàn gia, ngươi nhất định phải buộc tội chúng trước khi Hàn gia ra tay!
Tiêu Vạn Trường cau mày, cẩn thận nói:
- Ý của thái sư, Vạn Trường đã hiểu. Có điều...Chẳng lẽ thật sự phải ngồi xem Hàn gia lũng đoạn triều cương sao? Nếu thực lực của Hàn gia quá hùng mạnh, chỉ e chúng ta sẽ khó tìm cơ hội trở lại quật khởi!
Tiêu Thái Sư lắc đầu nói:
- Không có cơ hội, vẫn phải chờ tiếp. Cho dù chờ đến lúc lão phu chết đi vẫn không có cơ hội thì các ngươi vẫn phải tiếp tục chờ. Chỉ cần giữ được căn cơ của Tiêu gia trong triều, ắt có cơ hội trở lại quật khởi.
Nói xong lão lạnh lùng cười:
- Cái gọi là leo càng cao, té càng đau, Hàn gia đột nhiên hùng mạnh, có khi đến bản thân chúng cũng chưa có chuẫn bị. Ngươi phải biết, nếu một người chưa được chuẩn bị tốt, đột nhiên chạy thật nhanh, leo thật cao, thì nhất định sẽ có sơ hở, chuyện này không thể tránh khỏi. Huống hồ lão phu đã thả độc dược vào trong ruột hắn... Nó sẽ mục nát từ đó!
Ánh mắt của Tiêu Vạn Trường sáng rực lên, vô cùng khâm phục mà nhìn ông lão ốm yếu gầy guộc trước mặt.
Đợi Tiêu Vạn Trường rời khỏi, Tiêu thái sư lệnh người gọi Tiêu quản gia của phủ thái sư đến.
Tiêu quản gia đã ngoài năm mươi, cũng giống nhiều gia tộc khác, chính là người chỉ huy Ảnh Tử Vệ của phủ thái sư.
- Phái người canh chừng lầu Khổng Tước ở Tây Viện.
Tiêu thái sư thản nhiên dặn dò nói:
- Ngày đêm canh giữ nơi đó, có gì bất thường, lập tức báo cho lão phu!
Tiêu quản gia sửng sốt.
Lầu Khổng Tước chính là nơi ở của Tiêu Linh Chỉ, từ trước đến nay vì Tiêu Linh Chỉ có địa vị đặc biệt, nên không phái người canh chừng ở đó, chỉ thỉnh thoảng có Ảnh Tử Vệ ngang qua, cũng là để bảo vệ an toàn cho Tiêu Linh Chỉ.
Nhưng hôm nay Tiêu thái sư lại cho người canh giữ lầu Khổng Tước, có nghĩ là muốn giám sát Tiêu Linh Chỉ.
Tiêu quản gia không dám hỏi nhiều, gật đầu nhận lệnh.
- Ngoài ra, nếu đại tiểu thư có ra ngoài, ngươi cũng phái vài tên tinh binh đi theo.
Tiêu thái sư ngồi trên ghế, thần sắc an định nói:
- Nhất định không để đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, càng không để đại tiểu thư rời khỏi tầm mắt!
- Lão nô đã hiểu!
Tiêu quan gia cung kính nhận lệnh.
Đợi Tiêu quản gia ra ngoài, Tiêu thái sư mới khẽ tựa lưng vào ghế, môi mấp máy, thì thào tự nói:
- Cháu à, không phải ông nội độc ác, mà là...Gia tộc họ Tiêu không thể bại trong tay ông được!
Lão thở dài một cái, tỏ vẻ bất lực.