Quyền Thần

Chương 781: Bao vây tiêu diệt trong tuyết

Tô Quan Phong chính là dũng tướng của Tô gia, mà lúc này gã cũng đã hiểu vì sao Tiêu Hoài Ngọc được mọi người kính ngưỡng, càng hiểu được sự lợi hại của biên quân Yến quốc. Quân cánh tả và trung quân hợp lại gần hai vạn, vây quanh hơn hai ngàn kỵ binh, hơn nữa lại là một đám quân đi đường xa mệt mỏi, đúng ra phải chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng lúc này tuy có đại quân vây quanh, nhưng muốn nuốt trôi cũng rất gian nan.*

Cái này cũng như một lão hổ, tuy rằng đem con nhím bỏ vào miệng, nhưng người con nhím toàn mũi nhọn, khiến cho lão hổ không thể nuốt xuống được, ngược lại còn bị đâm thủng khoang miệng.

Tây Bắc kỵ binh cứng cỏi và đầy kinh nghiệm chiến đấu, khiến cho Tô Quan Phòng lãnh giáo đầy đủ.

Muốn xử lý kỵ binh, phải chém chiến mã, tuy rằng lúc này Thế Gia Quân đang ỷ vào người đông thế mạnh, theo bốn phương tám hướng ra sức công kích nhóm kỵ binh, nhưng bọn họ đều óc đều có một cảm giác, muốn giết một người một ngựa này thật là cực khó.

Kỵ binh sống bằng mạng ngựa, mắt thấy *trường thương Thế Gia Quân *sắp đâm vào người chiến mã, nhưng kỵ binh luôn dùng tốc độ nhanh nhất chém gãy trường thương, miệng phát ra tiếng rống giận dữ.

Tuy rằng ỷ vào người đông thế mạnh, ra sức chém không ít chiến mã nhưng Tây Bắc dũng sĩ vẫn ra sức ngăn cản, dũng mãnh vô cũng, mỗi một Tây Bắc kỵ binh ngã xuống, Thế Gia Quân đều phải trả giá gấp mấy lần.

Có đôi khi đại đao của Thế Gia Quân đã đến gần đầu của Tây Bắc kỵ binh, nhưng thân hình lại bị đối phương đâm xuyên qua trước.

Quân Tô gia không thiếu người gan dạ, nhưng dù sao cũng không trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, rất nhiều người thậm chí còn không cảm thụ qua sự tàn khốc của sa trường, so sánh với quân Tây Bắc, quả thật không cùng một cấp bậc.*

Có lẽ Tây Bắc Quân cũng thực sự đã mỏi mệt, nhưng Thế Gia Quân tuyệt đối không phải là bầy sói, trong mắt quân Tây Bắc, họ chỉ là một đám cừu đội lốt sói mà thôi.

Không nói tới kinh nghiệm tác chiến, chỉ nói tới sát khí, Thế Gia Quân đã kém xa Tây Bắc Quân.

Tô Quan Phong rất dũng mãnh gan dạ, lao vào bên trong chém giết, thật vất vả mới giết hai gã Tây Bắc kị binh và cùng một tướng lãnh đối chiến, mà sức chiến đấu của đối phương lại cực kỳ mạnh, cưỡi trên chiến mã, dùng đao như thần. Tô Quan Phong tự nhận chính mình là hạng dùng đao xuất chúng, nhưng khi đối địch với đối phương, căn bản không chiếm lấy nổi một tia thượng phong, thậm chí có vài lần chiến mã suýt bị chém chết.

Gã đương nhiên không biết, vị tướng lãnh cùng gã đối chiến này, chính là Tây bắc Kỵ binh Chỉ huy sứ Tần Lạc, là đại tướng nơi biên ải, Tô Quan Phong vũ dũng, đúng là ngang sức ngang tài.*

Trên chiến trường, tiếng chém giết vang dội, tiếng rống giận dữ, máu thịt cuộn vào làm một, trông như là thế giới Tu La.

Rất ít người chú ý tới, bên cạnh căn lều lớn, một múi hỏa tiễn phóng thẳng lên trời.

Hỏa tiễn chiếu sáng không trung bao la, dưới đất, tại một địa phương thần bí, một đoàn người theo bóng đêm hiện ra. Bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay, không hề cưỡi chiến mã, mỗi đội không quá ba đến năm trăm người, nhưng gần mười đội như vậy, nhìn giống như một đoàn quân âm hồn, từ dưới lòng đất thoát ra, sau đó khi hỏa tiến phóng lên, trong nháy mắt bọn họ liền tiến về chiến trường trước mắt.

Tô Như Thủy đang hưng phấn mà kêu thủ hạ tiến lên, tuy bọn chúng ngay từ đầu không có chú ý đoàn quân như âm hồn bên cánh phải này, nhưng trong đám người truyền đến một âm thanh thảm thiết, một kẻ lập tức ngã xuống, đội ngũ kia rốt cuộc xuất hiện, dùng thế tấn công điên cuồng mà bắn tên tới.

Trong trời đêm, tên như mưa rơi xuống, vô số binh sĩ xung phong bị tên *bắn xuống, liến ngã xuống đất.

Một ít binh sĩ Thế Gia Quân mất mạng ngay lập tức, một số ngã xuống kêu la thảm thiết.

Vì thế, Thế Gia Quân rất nhanh quan sát sang phía bên này, thì thấy một đội quân xếp hình cánh quạt, từ trong bóng đêm mà tấn công, hơn nữa, các kỵ binh đều là những cao thủ bắn cung, bắn ra những mũi tên đoạt mệnh.

Nhân số đối phương cũng không nhiều, nhưng trận thế của bọn họ, thoạt nhìn như một cây đao, làm cho người ta thấy được lực chấn nhiếp rất mạnh.

Tên đến liên tiếp, hơn nữa là bất ngờ nên làm cho Thế Gia Quân vốn không có trận hình ngã xuống một mảnh, nếu vừa rồi mỗi người đều vì hoàng kim thì bây giờ, khi nghe tiếng kêu thảm thiết truyền vào lỗ tai, tâm tư thèm vàng kia đã bay lên chín tầng mây.

Đối mặt với làn tên sắc bén, bọn họ căn bản không biết nên đối phó như thế nào, không biết là nên tiếp tục hướng ngân giáp xung phong, hay là nên lùi lại, hay là đón nhận chống đỡ đám kỵ binh tiến tới chém giết.

Trận hình bị phá vỡ, càng thêm kinh hoàng*

Tô Như Thủy sắc mặt trắng bệch, hắn kêu lớn:*- Không cần hoảng sợ, chúng ta nhiều người, tiến lên, một đầu người mười hai lượng hoàng kim.

Người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm liên tục vang lên.

Hoàng kim thì tự nhiên mỗi người đều muốn, nhưng muốn làm đại gia thì phải có mạng, đã không có mạng thì núi vàng núi bạc có ích gì?

Đoàn binh như âm hồn này hiển nhiên là đem đến cho quân Tô Như Thủy một sự chấn nhiếp lớn. Cái này giống như một tên sắc lang nhìn thấy tiểu mĩ nhân, xung quanh im ắng, vốn tưởng có thể dễ dàng ra tay, nhưng ở trong nháy mắt, lại hiện ra một hán tử say rượu chém giết điên cuồng, có thể nào không sợ hãi?

Đội nhân mã phía sau nhìn thấy đội ngũ đằng xuất hiện động tĩnh, lại thấy bên cạnh xuất hiện đoàn quân như ma quỷ, không ít "binh lính tinh anh" biết là gặp phục kích, không nói hai lới, bất chấp cái gọi là hoàng kim ngàn lượng, quay đầu bỏ chạy.

"Ta chỉ là một nông dân, không đáng vì tiền thưởng mà mất mạng!" Giờ khắc này, đại bộ phận gia đinh đều chung một ý nghĩ như vậy.

Quân chủ lực của Thế Gia Quân, đương nhiên chỉ là dân chúng bình thường mà thôi.

Yến quốc thế gia, chính là có uy vọng cực cao ở một khu, một quận, lực ảnh hưởng của gia tộc rất mạnh, nhiều thế hệ bọn họ cư trú ở địa phương, bất kể là nhân lực hay tài lực, đều chỉ cần một ngón tay chỉ ra.

Giống như ở quận Đông Hải, bắt đầu từ Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai, gia tộc Hàn thị bắt đầu có thực lực lớn ở Đông Hải, ở Đông Hải có một đám thân địa chủ có quyền thế, cũng đứng dưới sự che chở của Hàn gia.

Mà tộc nhân họ Hàn, cũng là một dòng họ hiển hách ở quận Đông Hải, quan chức ở quận Đông Hải hầu như bị Hàn tộc lũng loạn, mà ngoài quyền thế của gia tộc này, còn thể hiện ở số các quan viên cấp thấp ở nha môn.*

Các gia tộc quyền thế đều lấy Hàn thị làm cơ sở, sống dựa vào nhau, cùng chung lợi ích, mà phía dưới các gia tộc quyền thế, là các gia tộc thổ địa, các gia tộc này, lại do Hàn thị phân chia, cùng với nông dân và ngư dân nơi đây, hình thành cơ sở của Thế Gia Quân.

Lúc này quân Tô gia vốn là một đám binh sĩ ô hợp thấy tình thế không ổn, không ít người liền muốn chạy trốn, nhưng tướng klĩnh Thế Gia Quân đều là thành viên của các đại gia tộc, ích lợi của bọn họ và Tô gia buộc chung một chỗ, trận chiến này cũng có quan hệ đến tiền đồ của gia tộc, cho nên có không ít tướng lĩnh tức giận, đã có vài tên tướng lĩnh huy đao chém chết một ít sĩ tốt chạy trốn, thật vất vả mới làm yên ổn đội ngũ.*

Chẳng qua đám kỵ binh như âm hồn kia vẫn dũng mãnh như cũ, mấy lượt tên qua đi, kỵ binh đã tấn công lại đây, kỵ sĩ lập tức thu cung, múa đao mà chém tới

Tất cả động tác liền mạch lưu loát, chứng tỏ đều trải qua huấn luyện.

Tô Như Thủy trong lòng căng thẳng, đao trong tay thậm chí còn run run, gã vô lực nhìn về phía ngân giáp ở đằng sau, đã thấy ngân giáp và thủ hạ chính là mấy chục kỵ binh không ngờ lãnh đạm không hề nhúc nhích.

Tay kia của gã nắm thành quyền, hô lớn:*- Duy trì trận hình, không cần lo lắng, giết tới đi, một đầu người hạ xuống, ta thưởng mười hai lượng hoàng kim, giết cho ta!Trong lòng hắn phẫn nộ nghĩ:*- Tín hiệu đã phát, tại sao quân đội Ngô quận không có chút động tĩnh nào?*

Vốn dựa theo kế hoạch, lúc này đội quân Ngô quận hẳn phải là theo một hướng khác giáp công lại đây, nhưng lúc này lại không hề nhìn thấy bọn họ đâu.

Cánh quân của Tô Như Thủy bị kỵ binh tập kích, mà chiến trường của Thế gia quân bên này cũng gặp tình huống nguy hiểm tương tự.

Vốn bọn họ vây quanh hơn hai ngàn Tây Bắc kỵ binh liền triển khai chém giết rất vất vả, nhưng *khi hỏa tiễn kia bay lên, qua một lát, Thế Gia Quân chợt nghe từng đợt tiếng kêu theo bốn phương tám hướng mà đến.

Tiếng kêu này, khiến cho Thế Gia Quân đang lâm vào khổ chiến càng hồn bay phách lạc.

Hơn nữa bọn họ rất nhanh liền hiện ra, không phải chỉ một hai nhánh, đội ngũ này giống như từ dưới đất chui lên, từ bốn phương tám hướng mà xông lại, trong đêm tối, không thể thấy bọn họ có bao nhiêu người, chỉ cảm thấy từ xung quanh có vô số Tây Bắc Quân đang xông tới..

Hơn nữa càng làm cho Thế Gia Quân khiếp sợ là đội quân này hoàn toàn đạp tuyết mà đến, đều không phải là kỵ binh.

Trong Thế Gia Quân không ít đều biết Hàn Mạc dẫn kỵ binh vào kinh, không hề có bộ binh, nhưng vào lúc này, quân đội từ bốn phương tám hướng xông tới, rõ ràng là bộ binh.

Trong lúc nhất thời, người hiểu nội tình bên trong đều cho rằng đây là bẫy của Hàn Mạc.

Bọn họ chỉ cảm thấy rằng thuộc hạ của Hàn Mạc không chỉ có một vạn kỵ binh, khẳng định là bí mật triệu tập quân đội từ mặt khác đến, nhưng lúc này không kịp nghĩ Hàn Mạc làm sao mà điều được binh, chỉ biết rằng họ đang bị quân địch đông gấp mấy lần vây lấy.

Thế Gia Quan từ khi đến, đều hoảng hốt không ngừng.

Tô Quan Phong đang đau khổ ứng phó công kích của Tần Lạc, lúc này nghe được tiếng hét hò truyền đến từ tứ phía, cảm giác đầu tiên là bị vây đánh, trong lòng đại chấn, lập tức luống cuống tay chân, cũng không nghĩ đến Tần Lạc đã chớp thời cơ, Tô Quan Phong trong lòng hoảng hốt, lập tức lộ ra sơ hở, Tần Lạc thét lớn một tiếng, giơ tay chém xuống, liền chém bay đầu Tô Quan Phong.

Đầu Tô Quan Phong lập tức bay lên, một vòi máu ở cổ phun ra, thi thể không đầu lập tức ngã xuống. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

Tô Quan Phòng vừa chết, sĩ khí của Thế Gia Quân giảm mạnh, đã có người kêu lên:*- Tô đại nhân bị giết, Tô đại nhân bị giét!

Một tiếng hô này đại phá Thế Gia Quân, trong lúc nhất thời đều nghe tiếng hô:*- Tô đại nhân đã chết, To đại nhan đã chết!*Lúc này cũng bất chấp ai là Tô đại nhân, sớm đã có kẻ thấy tình thế không ổn mà xoay người chạy.

Lúc này là lúc toàn quân tan vỡ, chẳng những binh lính chạy toán loạn, không ít tướng lĩnh run sợ trong lòng, vội tìm một khe hở, thúc ngựa chạy đi, so với binh sĩ thì còn chạy trốn nhanh hơn.

Bọn họ tự nhiên không biết, Tây Bắc Quân tấn công từ tứ phía, vốn chính là kỵ binh của Hàn Mạc, chẳng qua chiến mã ở lại doanh trại để làm kế nghi binh, khiến Thế Gia Quân đều thấy kỵ binh đều ở trong doanh, mà mấy ngàn kỵ binh thì chia làm nhiều đội, do các tướng lĩnh suất lĩnh, tuy mỗi đội chỉ mấy trăm người, lặng yên không một tiếng động ở ngoài vùng mai phục, đợi cho Thế Gia Quân tiến vào, đợi tín hiệu hỏa tiễn là lập tức từ bốn phương tám hướng đi ra.

Tướng sĩ từ bốn phương tám hướng xông tới, tuy chỉ có năm nghìn người nhưng xông ra từ khắp nơi, hơn nữa gào to thét lớn, làm cho Thế Gia Quân sinh ra ảo giác, nghĩ rằng kẻ thù lan tràn mọi nơi, một đám ô hợp chưa trải qua huấn luyện chính quy này, thấy thế đầu sợ vỡ mật cũng là chuyện bình thường.

Giờ phút này, quân của Tô Như Thủy đã không còn ý chí chiến đấu. Tô Như Thủy chỉ nhìn đoàn kỵ binh như âm hồn này lọt vào đội ngũ của mình, sau đó loan đao không hề lưu tình mà chém giết Thế Gia Quân.

Đội kỵ binh này thành thạo kỹ thuật chém giết, sử dụng hết khả năng, đối mặt với Thế gia quân không còn ý chí chiến đấu và đang run sợ, bọn họ như một con báo đang điên cuồng cắn xé con mồi, ác nghiệt vô tình.

Tô Như Thủy căn bản không biết, đội kỵ binh này, chính là "Đông Hải Phong Kỵ" y từng nghe qua, chính là vương bài trong tay Hàn Mạc.

Dưới tay Hàn Mạc có hơn vạn kỵ binh, bất kể là trang bị hay là sức chiến đấu, Đông Hải Phong Kỵ tuyệt đối đứng đầu.

Tô Như Thủy ra sức nghênh chiến, bỗng nhiên, ánh mắt y thoáng nhìn trên một sườn núi cách đó không xa, một người đứng ngạo nghễ trên đó, bên cạnh chỉ ó hai kỵ binh hộ vệ, mặc khôi giáp Phong Kỵ sĩ, nhưng giờ phút này, linh quang trong đàu Tô Như Thủ vừa hiện, trong nháy mắt đoán ra, kẻ đứng ở sườn núi kia mới chân chính là Hàn Mạc.

- Theo bản quan, tất cả có công hay không, đều thưởng 50 lạng!*Tô Như Thủy rống lên.

Thế Gia Quân gặp phục kích mà tan vỡ, hầu như không có khả năng xoay chuyển tình thế.

Nhưng lúc này có thể giết Hàn Mạc, có lẽ còn có cơ hội.

Một tiếng hô lên, Tô Như Thủy đã từ giữa chiến trường giục ngựa phóng ra, thẳng hướng Hàn Mạc, mà phía sau y, cũng có hơn ba mươi người lao tới, đi theo sau, thẳng tới chỗ Hàn Mạc.

Gót sắt vung lên, tuyết văng tung tóe.

Lúc này Tô Như Thủy không đoán sai, ở sườn núi kia đúng là Hàn Mạc.

Tô Như Thủy liều mạng giục ngựa, suất lĩnh binh sĩ chạy thoát khỏi mấy chục kỵ binh, tấn công về phía Hàn Mạc.

Vẻ mặt Hàn Mạc lạnh lùng, khóe miệng nổi lên ý cười ác nghiệt, cũng không quay ngựa lại, mà giục ngựa đi tới trước, đón Tô Như Thủy đang đến gần.

Gió lạnh thấu xương, Tuyệt Ảnh bên dưới Hàn Mạc giống như một đám mây đen, bốn vó tung bay, như lưu thủy hành vân, ở trên tuyết dày mà chạy như trên đất bằng, mọi người chỉ thấy Tuyệt Ảnh như thiểm điện, tuyết bắn đầy trời, bốn vó như không chạm đất, gân như hóa thành một đạo quang ảnh.

Tô Như Thủy quả thật không thể tin vào mắt của mình.

Tay Hàn Mạc lúc này đã cầm Huyết Đồng Côn, một người một ngựa, nhắm thẳng Tô Như Thủy mà đánh đến.

Tô Như Thủy trợn mắt há mồm, y đã từng thấy nhiều ngựa tốt, những cũng không thấy khoái mã nào chạy trên tuyết như đất bằng như vậy, y gặp qua mãnh nhân, nhưng cũng không thấy kẻ nào hung hãn như vậy.

Chẳng riêng Tô Như Thủy, kỵ binh phía sau y cũng đều đang trợn mắt há mồm.

Bọn họ chỉ nhìn thấy một đạo quang ảnh như tia chớp xẹt ngang không khí, xông đại đây nhanh như cắt.

- Tô Như Thủy, chết!

Thanh âm Hàn Mạc ác nghiệt, lộ ra sát ý tàn nhẫn, Tô Như Thủy còn chưa kịp phản ứng, Tuyệt Ảnh đã chạy đến trước mặt y mà Hàn Mạc thì người đến côn ra, vung côn đập xuống.

Một đập này, lực đạo ngàn cân, không có gì không thể phá vỡ.

Tô Như Thủy ngây người, không thể tin hết thảy trước mắt.

Thế đánh mạnh mẽ của Huyết Đồng Côn đập xuống, tất cả mọi người đều nhìn, đồng côn kia nện một phát thật mạnh vào đầu Tô Như Thủy, "crắc" một tiếng vang lên, chính là tiếng xương cốt vỡ vụn.

Máu tươi phun ra mạnh mẽ, mà đầu của Tô Như Thủy bị Huyết Đồng Côn đập cho nát bấy.

Chủ tướng Tô tộc thế gia quân Tô Như Thủy, chết!

Trong nháy mắt Tô Như Thủy chết, y còn không *tin những gì phát sinh trước mắt, y không thể tin trong thiên hạ còn có người hung mãnh như Hàn Mạc, càng không thể tin Hàn Mạc lại không hề do dự mà rat ay nhanh chóng quyết đoán.

Gió lạnh rền vang, tuyết đóng trắng xóa, vạn vật yen lặng trong một khắc, thân hình Tô Như Thủy rơi từ trên ngựa xuống, giống như một chiếc lá vàng mùa thu rơi rụng.

Một côn của Hàn Mạc đánh chết *chủ tướng Thế gia quân, không ít người nhìn thấy, lại còn giận dữ hét:*- Tô Như Thủy, chết!

Thế Gia Quân hoảng sợ kêu lên, Tô Như Thủy bị giết, Phong Kỵ binh liền lao đến, lập tức như thủy triều gáo thét:*- Giết! Giết! Giết!

Thâm anh cao vút, tỏa ra.

Thế Gia Quân rốt cục chóng đỡ không được, lập tức sụp đổ, chen chúc tháo chạy.

Nhóm kỵ binh bên người Tô Như Thủy ngây người một chút, nhưng đã có người nhận ra đây là một cơ hội, hét lớn:*- Giết chết Hàn Mạc!Trong lúc nhất thời hàn quang lóe ra, mấy chục kỵ binh đều vây quanh người Hàn Mạc, đao thương xuất ra, hướng Hàn Mạc mà đánh đến, muốn giết chết Hàn Mạc ngay lúc này.

Hàn Mạc cầm trong tay Huyết Đồng Côn, thi triển Bát Bộ Côn Thuật, kình khí rít lên, côn đánh ngàn quân, quét ngang một cái, liền có hai người bị đồng côn đánh đến, thân thể như bóng cao su bay ra ngoài.

Hàn Mạc ngồi vững trên Tuyệt Ảnh, lao khỏi vòng vây, Hàn Mạc đánh lại môt côn, trúng đầu một kỵ binh, đầu người nọ lập tức bị đánh nát.

Hàn Mạc lại thúc giục Tuyệt Ảnh, Tuyệt Ảnh giống như một mũi tên, phi tới Thế Gia Quân đã tan tác, liên tiếp giết vài tên tướng sĩ, rồi lập tức ghìm ngựa, dưới tình huống này mọi người chỉ thấy Hàn Mạc tuyệt không có khả năng quay ngựa, Tuyệt Ảnh dậm chân đứng lại, xoay người một cái, gió nổi lên, hai vó sau chạm đất, hai vó trước nâng lên, đứng thẳng như người, hí lên vang dội, âm thanh như long ngâm vang lên.

Tuyệt Ảnh là giống ngựa tốt nhất, là mã nghĩa sĩ (ngựa có tín nghĩa, không quên chủ), lúc này đây cùng chủ nhân xông lên giết địch, người hưng phấn, ngựa cũng hưng phấn.

Hàn Mạc ghìm ngựa treo lên giữa không trung, gió lạnh gào thét, chỉ thấy Hàn Mạc ngựa đen đồng côn, vũ dũng và lạnh lùng ở trong ba quân lúc này như một chiến thần.

Tuyệt Ảnh lại phóng ra như điện, đón nhận sự tiến công của mấy kỵ binh, đồng côn ra tay, đả thương *ba tên, Tuyệt Ảnh chạy như bay về phía sườn núi.

Đứng trước gió, một người một ngựa, ngang dọc không hề bị ngăn trở, mặc cho ngàn vạn người đuổi theo..