Hàn Tân trầm lặng im một lúc, mới nhẹ giọng nói:
- Ta có tổng cộng bôn huynh đệ, trong bốn huynh đệ, ta là kẻ không có tiền đồ nhất. Từ nhỏ tới lớn ta cũng không có hoài bão gì, chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường.
Dừng một chút:
- Nhưng từ khi gặp phu nhân, ta đã thề, cả đời này, dù sao cũng phải làm được một việc mà khi chết không có hối tiếc.
Phu nhân Hoa Khánh thần sắc lạnh lùng, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn làm cái gì? Nguồn: http://Trà Truyện
- Bảo vệ phu nhân!
Hàn Tân không chút do dự nói.
- Bảo vệ ta?
Phu nhân Hoa Khánh cười nhạt nói:
- Ta cần ngươi tới bảo vệ? Ngươi dựa vào cái gì để bảo vệ ta?
Hàn Tân nói:
- Ta không thành thạo một nghề nào, nhưng ít nhất còn có một tính mệnh. Ta biết, trong mắt phu nhân thì bản lĩnh của ta không đáng để nhắc tới, nhưng mà nếu phu nhân gặp nguy hiểm, cần liều cái tính mạng này, ta cũng sẽ... không chút do dự hiến cái mạng này!
Hắn nói rất là tha thiết chân thành, trên mặt hiện một vẻ kiên định vô cùng.
Phu nhân Hoa Khánh nhíu lại mày, cuối cùng nói: - Ngươi lại đây một lát!
Hàn Tân chậm rãi đi qua, nhưng không có vô đình, chỉ đứng ở ngoài, lẳng lặng nhìn nữ nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Hắn không biết chính mình vì sao lại bị cuốn hút bởi một người đàn bà như thế, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng, nụ cười của người này, đã chôn sâu trong lòng mình, cuộc đời này chắc chắn không thể quên được.
Phu nhân Hoa Khánh nhìn người đàn ông này.
Khuôn mặt hắn rất sáng sủa, ánh mắt trong suốt, không có giống như bọn con trai nói năng tùy tiện bình thường, trái ngược rất đáng để mình tôn trọng.
Chỉ có điều so với mấy tháng trước ngẫu nhiên gặp ở phường Kim Tiễn, người này đã gầy đi không ít.
Nàng có thể hiểu được tâm tình của chàng trai này, cũng giống như mình, nhớ một người mãi không quên, ngày nhớ đêm mong, nhưng mà lại không có nhận được như ý muốn.
Cùng đều là người tình cô đơn!
- Ngươi có biết, bất luận ngươi làm như thế nào, đều không có kết quả….!
Phu nhân Hoa Khánh thở dài nói:
- Ngươi không cần như thế!
- Ta chưa bao giờ nghĩ tới kết quả, cũng không có nghĩ xa như vậy.
Hàn Tân chân thành nói: - Ta chỉ muốn nhìn thấy phu nhân, là đã cảm thấy mãn nguyện. Ta cũng không có ác ý gì, càng không có ý muốn khác…
- Sự việc tối nay, ngươi ta đừng có nhắc nữa.
Phu nhân Hoa Khánh hạ giọng nói:
- Ngươi đường đường con cháu quý tộc, lúc này lan truyền ra ngoài, đối với ngươi đối với ta cũng đều không tốt. Hơn nữa... với điều kiện của ngươi, nhất định có thể tìm được người xinh đẹp hơn ta.
Hàn Tân cười gượng nói: - Đa tạ những lời nói tốt của phu nhân. Phu nhân yên tâm, Hàn Tân có tan xương nát thịt, cũng không dám làm tổn hại danh dự của phu nhân. Tối nay mạo muội tới đây, phu nhân không trách cứ, Hàn Tân đã cảm kích vô cùng.
Co tay lại nói:
- Phu nhân bảo trọng! -Không nói thêm lời nào, quay người liền đi, đi được vài bước, cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ dịu dàng nói:
- Đừng quên bôi thuốc đó!
Phu nhân Hoa Khánh nhìn Hàn Tân bước đi, thần sắc tỏ vẻ phức tạp.
Bóng dáng Hàn Mạc còn chưa rời khỏi tầm mắt của phu nhân Hoa Khánh, trong rừng rậm trúc xuất hiện một bóng dáng khác đang bước nhanh lại đây.
Hàn Tân chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra, đó không phải là Lạc tổng quản đang đứng chờ ở ngoài viện, lập tức giật mình kinh hãi, lo lắng bị nhìn thấy, sẽ làm ổn hại thanh danh của phu nhân Hoa Khánh, hắn là ngươi có công phu, vừa chuyển mình một cái, đã vọt vào bên trong rậm trúc.
Bóng dáng của kẻ kia rất nhanh bước tới, nhưng nhiên là không phát hiện ra Hàn Tân, theo hướng ngôi đình bước tới.
Phu nhân Hoa Khánh nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Tân, chợt thấy Hàn Tân tránh vào rậm trúc, lập tức nhíu mi, cũng không rõ cái bóng nào đang đi tới ngôi đình, lúc đi ngang qua rừng trúc, tất nhiên là không phát hiện ra Hàn Tân chui vào bên trong bụi trúc.
Vẻ đẹp xinh đẹp kia của phu nhân Hoa Khánh hơi hơi biến sắc, trong nháy mắt, thậm chí có chút tái nhợt.
Bóng dáng kia đi qua rừng trúc, trốn ở trong đó nhưng mà Hàn Tân cũng nhìn không có rõ, kẻ kia toàn thân khoác trên mình một màu đen, thân hình gần như vo lại một cục, trên đầu đội trùm một cái mũ đen, không thể nhìn rõ được khuôn mặt hắn, thậm chí cũng không nhìn được một bên mặt hắn, chỉ biết là bước chân nhẹ nhàng, bước đi với tốc độ cực nhanh.
Người áo đen kia vội vàng đi qua rừng trúc, chỉ trong chốc lát, đã tới bên trong đình, từ vành mũ lộ ra cặp mắt sắc bén, nhìn bình thuốc trên bàn thản nhiên hỏi:
- Đây là cái gì?
- Ta bị trẹo chân.
Phu nhân Hoa Khánh nhìn người áo đen, trong lòng có chút căng thẳng, rất bình tĩnh hướng rừng trúc bên kia liếc mắt một cái, cũng may người áo đen không phát hiện ra.
Hàn Tân nhìn thấy người nọ đến trong đình, cũng không thi lễ với phu nhân Hoa Khánh, mà ngồi ngay một bên trên ghế, lập tức nhíu mày, trong lòng lại nghĩ người này rốt cuộc là ai.
Vừa rồi tuy rằng thấy không rõ dung mạo người nọ, nhưng nhìn bước chân, chắc chắn là một người đàn ông, đêm hôm khuya khoắt thế này, một người đàn ông tới bên trong hoa viên, thậm chí không chào hỏi phu nhân Hoa Khánh, điều này làm cho trong lòng Hàn Tân đầy vẻ ngờ vực.
Hàn Tân nhẹ nhàng bước tới một bên sát rậm trúc gần ngôi đình, bóng dáng ẩn ngay trong rậm trúc, đôi mắt nhìn về hướng ngôi đình, tuy rằng khoảng cách có phần xa bên kia nói chuyện tuy nghe không rõ, nhưng mà lại rất rõ tình cảnh ở bên kia.
Người áo đen ngồi ở trong đình, ngẩng đầu lên, trên đình treo một cái đèn lồng, cái đèn chiếu vào vành mũ với khuôn mặt hắn, đó là muột khuôn mặt khôi ngô tuấn tú thậm chí có chút lạnh lùng, tái nhợt không có huyết sắc, nhưng góc cạnh rõ ràng, và mang lại một vẻ đầy phong cách.
- Ngươi để lại ám hiệu.
Người áo đen ngồi ở trên ghế, thân hình rắn rỏi, nhìn phu nhân Hoa Khánh, thần sắc rất bình tĩnh:
- Có phải đã có tin tức của bên kia rồi?
Trong mắt của phu nhân Hoa Khánh hiện ra một tia mang vẻ đau thương, nói:
- Chân ta bị thương!
- Ta đã biết, ngươi không phải có thuốc đó sao?
Người áo đen thản nhiên nói, về vết thương ở chân của phu nhân Hoa Khánh , không có chút mảy may chú ý tới, chỉ hỏi:
- Bên kia trả lời như thế nào?
Phu nhân Hoa Khánh đôi mắt đỏ lên, nói:
- Ngươi như vậy, chắc rằng nếu ta ngươi phải chăng cũng sẽ thờ ơ?
Tia sáng trong mắt của người áo đen bỗng nhiên vụt tắt, có vẻ rất không hài lòng, trầm ngâm một lát, rồi nói: - Ngươi cũng biết, chúng ta làm tất cả, đều là vì nghĩ tới tương lai. Đại sự làm trọng, sao phải vì việc nhỏ thế này mà tức giận?
- Việc nhỏ?
Phu nhân Hoa Khánh âm thanh bi thương:
- Hóa ra trong lòng ngươi, phải chăng ta bị thương, chỉ là việc nhỏ thôi.?
Người áo đen nhíu mày, thì thấy phu nhân Hoa Khánh lấy trong tay áo ra một phiến trúc cực bé, chỉ to bằng một ngón tay út, vứt cho người áo đen, người áo đen đón lấy, cũng không nhìn lại phu nhân Hoa Khánh, hai ngón tay dùng sức, bóp nát ống trúc, bên trong lấy ra một mật thư .
Hắn mở bức thư, đưa lên chiếc đèn lồng, cẩn thận nhìn một lần, lập tức hiện ra một thần sắc rất lạ, nhắm mắt lại, thoáng chút suy nghĩ, một lúc lâu sau, mới hỏi:
- Không có cái gì khác nữa sao?
- Không có!
Phu nhân Hoa Khánh lắc đầu.
Người áo đen đứng lên, đi đến bên cạnh chiếc đèn lồng, gỡ đèn lồng xuống, lấy bức mật thư ra, đốt thành tro tàn, sau đó đem đèn lồng treo lên chỗ cũ.
Hàn Tân ẩn ở trong rừng trúc, nghe không rõ bọn họ nói cái gì, nhưng lại nhìn ra nhất định là đang làm việc gì đó đầy bí ẩn, nhìn thấy người áo đen đốt cái gì đó, trong lòng cũng đoán đc rằng, đó nhất định là vật bí mật, không thể để cho người khác thấy được.
Người áo đen im lặng một lát, mới nói:
- Bên kia đã bày bố xong, chỉ chờ ta hành sự thôi!
Phu nhân Hoa Khánh lắc đầu, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần phải nói với ta mấy việc đó làm gì, việc này đối với ta… cũng không có hứng thú gì.
Người áo đen cười nhạt, nói:
- Hai năm qua, cũng may mà có ngươi, nếu không thì không có kết cục này. Ngươi yên tâm, trong hai năm qua ngươi giúp ta rất nhiều, ta chắc chắn không bạc đãi ngươi đâu!
- Ngươi nói với ta những lời này, đã như coi ta là kẻ nô tài làm việc cho ngươi. Nước mắt tuôn ra từ khóe mắt phu nhân Hoa Khánh, thanh âm bi thương:
- Ngoại trừ nói với ta cái gọi là đại sự này, ngươi phải chăng đã không có lời khác muốn nói với ta nữa?
Người áo đen bình tĩnh nói:
- Nói cái gì? Những lời nói ngọt ngào chăng? Ngươi và ta đều đã không còn là trẻ con nữa, những lời đó... cần nói sao?
Phu nhân Hoa Khánh cắn môi, cười gượng, nói:
- Không sai, chúng ta đều không còn là những đứa trẻ, không phải ngây thơ nữa, những lời nói hoang đường kia, chúng không cần phải để ở trong lòng, chỉ coi như là một giấc mơ….!
Người áo đen đi đến trước mặt phu nhân Hoa Khánh, đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng chiếc cằm trắng nõn của phu nhân Hoa Khánh, nói nhẹ:
- Nàng nói những lời này, dường như đang có nỗi oán giận gì?
Hàn Tân ở trong rừng nhìn thấy người áo đen chạm vào phu nhân Hoa Khánh, vò chặt hai nắm tay, gân cốt nổi lên, đôi mắt hắn liền phủ lên một vẻ lạnh lùng.
Trong cảm nhận của hắn. phu nhân Hoa Khánh giống như tiên nữ thánh khiết, làm sao cho phép người khác không tôn trọng, trong lòng tràn ngập nỗi tức giận, may mà kìm được nên không xông ra.
Phu nhân Hoa Khánh ngẩng đầu, dưới ngọn đèn dầu, khuôn mặt xinh đẹp, lộng lẫy không có gì sánh được, nhưng trong mí mắt kia, lại ngập đầy những giọt nước mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm người áo đen kia, hỏi:
- Chàng phải chăng đã từng yêu ta thật lòng? Từ đầu đến cuối, những gì ta nghe được chỉ là giấc mơ mà thôi?
Người áo đen rút tay về, chắp hai tay sau lưng, nhíu mày nói:
- Nàng muốn cái gì?
- Ta chỉ muốn biết, từ đầu tới giờ, chàng có hay không đã từng thích ta?
Phu nhân Hoa Khánh giọng bi thương nói:
- Lúc trước chàng quan tâm lo lắng cho ta, hay chăng chỉ là vì để ta giúp chàng liên lạc với bên phương Bắc? Ta ở trong mắt chàng, phải chăng chỉ là một con cờ trên bàn cờ mà thôi? Hiện giờ chàng đã đạt được thỏa thuận với phương bắc rồi, quân cờ này đã không còn tác dụng nữa, vì thế chàng cũng không muốn tỏ sắc thái giả dối với ta nữa?
Người áo đen lạnh lùng nói:
- Ta không thích nàng hỏi ta giọng điệu như thế này. Trong lòng nàng nếu đã muốn như thế này, nếu mà đã không tin vào ta nữa, thì đó là tùy nàng.
Phu nhân Hoa Khánh cười gượng nói:
- Nếu không phải như thế, tại sao từ trong những lời nói của chàng, lại không nghe thấy được những lời an ủi như lúc trước? Tại sao bây giờ chàng một tháng không tới đây một lần?
Người áo đen bình tĩnh nói:
- Kế hoạch của ta đang tiến hành, thời gian này, nếu ta đi ra ngoài nhiều, một khi bị người ta phát hiện, khó tránh khỏi ảnh hưởng kế hoạch của ta. Nàng nên biết, ta lúc này đây... tuyệt đối không thể thất bại. Mười năm... mười năm qua, ta nằm gai nếm mật, chính là vì lần này đây, làm sao có thể nào thất bại?
- Hoá ra... trong lòng chàng ta đã là người làm liên lụy tới chàng!
Phu nhân Hoa Khánh nhân toát ra một vẻ tuyệt vọng khôn tả.
Người áo đen thản nhiên nói:
- Truyền lời của phương bắc. Ta không làm họ thất vọng, cũng đừng làm cho ta thất vọng.
Liếc nhìn phu nhân Hoa Khánh một cái, không hề nói thêm lời nào, chắp hai tay sau lưng, bước nhanh đi ra khỏi ngôi đình.