Hàn Mạc vừa rời khỏi Nhân Uân Phảng, con thuyền từ từ quay lại hồ. Giờ hiện đã là giờ sửu, bốn phía xung quanh hồ Khổng tước đã bắt đầu có người buôn bán, lác đác vài người qua lại. Cứ cách một đoạn bên bờ hồ lại có một chiếc xe ngựa đỗ lại. Bên cạnh xe ngựa đều có một vài người đang ngủ gật hoặc nói chuyện phiếm, tất cả đều là tuỳ tùng của khách đến thuyền hoa. Rất nhiều vị khách muốn ở thuyền hoa thưởng nhạc cho đến lúc bình minh, vì thế tuỳ tùng của bọn họ chỉ có thể chờ đợi trên bờ mà thôi.
Mặc dù không muốn rời khỏi Diễm Tuyết Cơ nhanh như vậy, nhưng lần này hắn đến đây là vì công việc, lại mang thân phận phó sư Yến Quốc, đến dự tiệc cũng là để kết giao với văn nhân nhã sĩ Khánh Quốc. Nếu cứ mải mê ở Nhân Uân Phảng, cho dù mọi người trong sứ đoàn Yến Quốc không nói gì thì Hàn Mạc cũng cảm thấy không thoải mái.
Cũng may Diễm Tuyết Cơ hết sức thấu hiểu cho tình cảnh hiện tại của Hàn Mạc, hứa hẹn với hắn chẳng bao lâu hai người sẽ gặp lại, khiến Hàn Mạc thoải mái hơn ít nhiều, mới yên tâm rời khỏi Nhân Uân Phảng.
Vân Tiên cô nương kia sau khi bị Hàn Mạc đánh một chưởng bất tỉnh chẳng bao lâu đã tỉnh lại. Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc gặp gỡ nhau trong phòng, tình ý nồng nàn. Vị nữ nhân đứng đầu bảng của hồ Khổng tước này chỉ có thể ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi. Có điều Hàn Mạc không biết, từng trận rên rỉ động lòng người từ trong phòng bọn hắn truyền ra khiến Vân Tiên cô nương ở bên ngoài chịu dày vò đủ hai canh giờ, chẳng biết làm thế nào để xoa dịu cảnh xuân trước mắt.
…
Hàn Mạc ngồi trong xe ngựa sáu người bảo vệ, đoàn người chậm rãi quay về biệt viện hoàng gia dưới ánh trăng lờ mờ.
Ngồi dựa vào thành xe, Hàn Mạc lấy trong ngực ra một cái yếm nhỏ màu trắng ngà. Vật này là Diễm Tuyết Cơ lấy từ trên người nàng xuống trao cho hắn. Dù sao Diễm Tuyết Cơ đã là nữ nhân của hắn, nữ nhân này lại đến đi vô tung vô ảnh, không thể nào biết được, giữ một món đồ này trong tay để khi nào hắn nhớ đều có đều có thể đem ra cũng là biện pháp hay.
Trên yếm vẫn còn lưu giữ mùi thơm cơ thể của người ngọc, hắn hít từng làn hương, mùi thơm thấm vào tận ruột gan. Hàn Mạc bỏ cái yếm vào trong ngực, sờ sờ thắt lưng, xúc động, toàn thân dường như mềm nhũn ra.
Hắn đã tung hoành ngang dọc khắp thân thể ngọc ngà Diễm Tuyết Cơ, muốn hoà quyện hoàn toàn vào nàng, hắn cũng phải tổn hao không ít sức lực.
Kinh thành ban đêm không hề vắng lặng. Ban ngày có cái náo nhiệt của ban ngày, ban đêm có sự ồn ào của ban đêm. Hơn nữa, cuộc sống xa hoa phú quý buổi ban đêm thường kéo dài không dứt đến tận buổi bình minh.
Chính vì vậy, dọc đường mọi người trở về luôn ngập tràn từng đợt, từng đợt chuyện trò rộn rã.
Hàn Mạc nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể, thầm nhớ lại câu chuyện thê lương Diễm Tuyết Cơ kể.
Hàn Mạc dĩ nhiên biết được, Vân Cơ là mẫu thân của Diễm Tuyết Cơ, sinh ra được nữ nhi anh hùng là nàng, nhưng còn người nam nhân vô tình kia đâu? Vị phụ thân lãnh huyết vô tình của Diễm Tuyết Cơ là ai?
Võ công của Diễm Tuyết Cơ sâu xa khó lường, Hàn Mạc hiểu rất rõ. Võ công của nàng chắc chắn thuộc hàng đệ nhất cao thủ. Thậm chí đôi khi Hàn Mạc còn hoài nghi, liệu Diễm Tuyết Cơ có phải là một trong Thập phương danh tướng hay không?
Dù sao Thập phương danh tướng có năm người không nắm quyền chức, người đời khó có thể hiểu rõ thân phận của bọn họ.
Bằng vào tu vi võ học huyền diệu của Diễm Tuyết Cơ, nếu một ngày kia Hàn Mạc có biết được chính xác nàng là một trong Thập phương danh tướng nhất định cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng điều hắn ngạc nhiên nhất là võ công của Diễm Tuyết Cơ cao vậy mà lại không thắng nổi vị nam nhân lãnh huyết kia!
Võ công của nam nhân kia dĩ nhiên còn đáng sợ hơn nàng!
Khánh Quốc này còn kẻ nào có thể có võ công cao hơn Diễm Tuyết Cơ?
Hàn Mạc nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một người, tức thì hắn lại lắc đầu, lẩm bẩm nói:
-Lẽ nào...Không thể nào!
Hắn nhất thời cảm thấy suy luận của bản thân thật hoang đường, một nhân vật tựa như thiên thần vậy làm sao có thể là vai chính trong câu chuyện xưa của Diễm Tuyết Cơ. Có lẽ mọi chuyện chỉ là do hắn nghĩ quá nhiều mà ra thôi.
Chỉ có điều…
…
….
Xe đi chậm lại, tiếng bánh xe nghiền đá trên đường vang lên rõ mồn một. Hàn Mạc nhíu mày, không dám buông lỏng người. Hắn cảm giác dường như có chuyện không bình thường.
Đây chính là giác quan thứ sáu, khả năng cảnh giác rất mạnh của con người.
Loáng cái hắn biết được chuyện bất bình thường là gì.
Âm thanh!
Không phải Hàn Mạc nghe được tiếng động quái dị nào, mà hoàn toàn ngược lại, bốn phía xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, một sự yên tĩnh khiến người nghẹt thở.
Hắn xốc rèm xe, ló đầu nhìn ra. Hắn đang ở trên một con đường vắng vẻ, rất dài, hai bên đường trồng rất nhiều ngô đồng, gió hiu hiu thổi. Lá ngô đồng cọ nhau, vang lên tiếng sàn sạt.
-Đây là nơi nào?
Hàn Mạc cảnh giác hỏi hộ vệ đứng bên cửa sổ xe. Hỏi xong, hắn cũng cảm thấy bản thân hỏi thừa. Mấy tên hộ vệ Ngự lâm này theo hắn mà đến Khánh Quốc, dĩ nhiên hoàn toàn không quen thuộc địa hình, sao có thể biết được đây là đâu.
Tên hộ vệ kia vừa đi vừa nói:
-Khởi bẩm tướng quân, vừa rồi chúng ta mới đi qua một cái cổng, gọi là cổng Ngọc Linh gì đó. Tình hình hiện tại có hơi lạ thường, trước khi đến đây chúng ta vẫn còn gặp không ít người, nhưng giờ thì một người cũng không thấy.
Hàn Mạc nhíu mày, dặn dò:
-Bảo mọi người cẩn thận một chút!
Hắn còn chưa dứt lời, bên tai đã nghe thấy một tiếng động lạ thường, dường như là tiếng vó ngựa. Hàn Mạc nhíu mày, nhờ có thị lực tốt, hắn phát hiện phía đường đối diện xuất hiện một chiếc xe ngựa kỳ lạ. Nhưng điểm lạ thường nhất chính là, nhìn vào tốc độ nhanh như tên bắn của chiếc xe ngựa khi lao tới đây thì, người kéo xe dường như đã phát điên, tựa như đang quất chiến mã xung phong nơi chiến trường vậy. Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe nghiến lên đường phá tan không gian yên lặng bất thường của khu phố.
Cỗ xe ngựa này không đến một mình.
Đúng lúc chiếc xe ngựa phía trước xuất hiện, từ phía sau một chiếc xe ngựa khác cũng xông đến. Bên ngoài xe nhìn hết sức bình thường, tựa như một chiếc xe ngựa thông thường, có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trong kinh thành này.
Nhưng điểm không bình thường của cả hai chiếc xe này chính là tốc độ của chúng nhanh như chớp. Từ khi xuất hiện, người kéo xe như thật sự phát điên, thúc hai con tuấn mã phi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Hàn Mạc thầm biết có chuyện không hay.
Ngự lâm quân là tinh binh được huấn luyện cẩn thận của Yến Quốc, tuy rằng hai chiếc xe đột nhiên xuất hiện, nhưng bọn họ cực kỳ bình tĩnh. Ba gã hộ vệ lao vọt tới phía trước, ba gã hộ vệ vọt ra sau, gần như đồng thời cả sáu người cùng rút khoái đao giấu dưới áo ra. Ánh đao sáng loáng.
Đột nhiên có hai xe ngựa phát điên xuất hiện hai phía như vậy tất không phải chuyện tình cờ, vì vậy Ngự lâm quân không hỏi nhiều, trước sau bảo vệ, chờ đối phương tiếp cận là ra tay.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Dù hộ vệ Ngự lâm đã rút đao sang choang, nhưng đối phương vẫn không có ý định dừng lại. Nguồn: http://Trà Truyện
Mã phu bên đối phương đều đội nón tre, toàn thân mặc y phục màu đen. Bọn họ liên tục vung roi, thúc giục tuấn mã, chắc chắn là muốn để tuấn mã nhào đến đám hộ vệ Ngự lâm.
Xe ngựa của Hàn Mạc đã dừng lại, mã phu đánh xe bị doạ đến trắng bệch cả mặt. Gã chỉ biết co rúm người lại, ngồi sát vào càng xe.
Ánh đao như chớp loé lên.
Một gã hộ vệ Ngự lâm không chút do dự xông lên. Gã không hề sợ hãi, đao rút ra sáng quắc. Đôi tay gã nắm chặt chuôi đao, dứt khoát chém xuống cổ ngựa. Tốc độ chém vừa nhanh vừa mạnh, gã dốc toàn lực bổ xuống. Đại đao vừa chém xuống cổ ngựa, máu huyết đã bắn ra, một đao này đã phân cổ ngựa làm hai mảnh. Đầu ngựa rơi xuống, máu văng khắp nơi.
Cũng trong khoảnh khắc này, một người mặc trang phục đen, che kín mặt mũi đã từ trong thùng xe ngựa của đối phương nhảy thoát ra. Như một ngôi sao băng, y đạp chân vào càng xe, nhảy lên, thoáng sau đã ngồi trên lưng ngựa, tay phải vung lên, một làn bụi phấn vô cùng quỷ dị bay ra, bao vây lấy mấy tên hộ vệ Ngự lâm.
Con tuấn mã mất đầu vẫn lao thêm về phía trước vài bước, máu vẫn bắn tung toé. Cuối cùng con tuấn mã dần chậm lại, thân hình to lớn của nó ngã rầm xuống, kéo thùng xe phía sau đổ theo. Khoảnh khắc thùng xe đổ được một nửa, trong xe lại có một người nữa thoát ra. Người này nhanh chóng phi ra khỏi thùng xe, xa phu ngồi ở càng xe cũng thoát ra. Cả thân xe lớn lật đổ nhào, nâng lên, rồi đánh rầm xuống. Trục xe gãy đôi, gỗ nát vụn, thân xe vốn chắc chắn là thế, giờ chỉ còn lại những mảnh vụn văng tung toé.
Xe ngựa phía sau cũng xảy ra chuyện tương tự. Một gã hộ vệ xông lên, chém ngã ngựa. Trong xe cũng có hai người thoát ra, một người nhảy lên lưng ngựa, tung ra thứ bột phấn kỳ lạ. Thứ bột phấn này lan ra rất nhanh, nháy mắt đã bao phủ cả mấy tên hộ vệ Ngự lâm.
Mấy tên hộ vệ Ngự lâm nào phải những hộ vệ bình thường. Khoảnh khắc thứ bột kỳ lạ kia bay ra, bọn họ đã biết đây là thứ chẳng tốt đẹp gì, liền ngừng thở, không dám để bụi xâm nhập cơ thể. Nhưng bọn họ nào có đứng yên, biết được đối phương là thích khách đến tập kích, nhất loạt đều quyết chí vung đao lên, tấn công thích khách.
Đối phương không hề có ý đỡ đòn của bọn họ, tất cả nhất loạt lùi về phía sau. Ngay lập tức, bọn họ bình thản nhìn mấy tên hộ vệ Ngự lâm tựa như thây ma, thân thể dần xuội lơ. Đại đao trong tay giờ như tảng đá ngàn cân, rơi trên mặt đất. Sáu gã hộ vệ Ngự lâm như tảng đá nặng nề ngã lăn ra đất.
Không nghi ngờ gì nữa, mặc dù mấy tên hộ vệ này đã hết sức phòng ngừa thứ bột quỷ dị kia xâm nhập cơ thể, nhưng loại bột kia vừa xâm nhập vào người chưa được nửa khắc, bọn họ đã mất hết sức chiến đấu rồi.
Trước sau xe ngựa có cả thảy sáu gã thích khách. Bọn chúng nhìn hộ vệ Ngự lâm ngã xuống, rồi cùng nhìn về phía xe ngựa đang đứng yên kia. Chiếc xe có vẻ rất yên tĩnh, trong xe không có một chút tiếng động nào. Tên xa phu yếu ớt, co rúm người ở chỗ càng xe, nhắm chặt hai mắt, bịt chặt tai, biết đâu ít nghe ít xem lại khiến hắn sống lâu thêm được chút ít.
Sáu gã thích khách cùng gỡ một loại tên nỏ nhỏ đeo sau lưng, vây quanh xe ngựa của Hàn Mạc. Mũi tên nhắm thẳng vào thùng xe.