Trong điện Càn Tâm, Hoàng đế tươi cười nhìn Hàn Mạc đang cung kính phía trước án.
Hàn Mạc lúc này cũng lấy làm lạ. Hôm nay hắn vốn đang bận huấn luyện tại Báo Đột Doanh, Hoàng đế đột nhiên tuyên triệu, không biết có ý chỉ gì. Nhưng hắn trong lòng cũng mơ hồ đoán được, là việc liên quan đến hòa hiếu kết thân.
Hoàng đế nhẹ giọng nói:
-Hàn Mạc, trẫm hôm nay triệu ngươi đến đây, ngươi có biết là chuyện gì không?
Hàn Mạc lập tức cung kính đáp:
-Thần không biết. Nhưng bất luận là ý chỉ nào của Thánh thượng, thần cũng tận tâm tận lực làm.
Hoàng đế cười ha hả, nói:
-Lần này hòa thân, trẫm muốn phái ngươi giữ chức Phó sứ, hộ vệ công chúa đi tới nước Khánh.
Hàn Mạc cúi đầu, mắt xẹt qua tia đạo quang, thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên là việc hòa thân". Nhưng chỉ đích danh mình hộ tống Sương nhi đi nước Khánh, hắn vẫn ngạc nhiên. Nên ngay lúc đó, cũng không trả lời.
-Thế nào? Ngươi muốn kháng chỉ?
Thấy Hàn Mạc cúi đầu không nói, Hoàng đế trầm giọng hỏi.
Hàn Mạc lúc này cũng đã nhớ đến câu nói của Tú công chúa. Nếu muốn cứu Sương nhi, nhất định phải hộ tống đoàn hòa thân tới nước Khánh. Lúc này Hoàng đế hỏi, Hàn Mạc chẳng có thời gian nghĩ lâu, vội đáp:
-Thần… thần không dám! Chỉ có điều thần trẻ người non dạ, sợ khó có thể gánh vác trọng trách này. Nếu làm nhục quốc thể, thật là tội chết ngàn lần.
Hoàng đế cũng không biết tâm tư đích thực trong lòng Hàn Mạc, cười ha hả:
-Ngươi hóa ra cũng rất khiêm tốn. Nhưng trẫm đối với ngươi rất tin tưởng. Trẫm giao việc nào cho ngươi, ngươi cũng đều làm tốt, trẫm rất phấn khởi. Nếu nói trẻ người non dạ trẫm không tin đâu. Ngươi tuy trẻ thật nhưng trí tuệ thì vượt xa rất nhiều người lớn tuổi hơn ngươi nhiều.
Hàn Mạc miễn cưỡng đáp:
-Thánh thượng quá khen!
Hoàng đế lập tức nghiêm túc trở lại:
-Lễ bộ và Hồng Lư Tự đã chuẩn bị chu đáo, trẫm cũng đã quyết định ba ngày sau sẽ phái đoàn hòa thân đi đến nước Khánh.
Hàn Mạc sửng sốt, không thể tưởng là đã gần ngày xuất phát đến thế.
-Trẫm đã suy nghĩ rất lâu, Chính sứ đoàn hòa thân sẽ do Xương Đức Hầu đảm nhiệm. Ngươi làm trợ thủ cho Xương Đức Hầu.
Hoàng đế chăm chú nhìn Hàn Mạc:
-Công chúa Đại Yến đến nước Khánh là việc không thể qua loa. Hộ vệ do người tuyển chọn, điểm đúng năm trăm Ngự lâm quân hộ tống Sứ đoàn.
Hàn Mạc thất kinh. Không thể tưởng Chính sứ lần này do Xương Đức Hầu Tào Ân đảm nhiệm.
Trên thực tế, Hàn Mạc mỗi lần nhìn Tào Ân đều có cảm giác rất quái dị. Cho nên sau khi nhập kinh, Hàn Mạc không qua lại với Tào Ân.
Không thể ngờ lần này lại cùng Tào Ân đi đến nước Khánh.
-Đối với ngươi trẫm chỉ có một ý chỉ.
Hoàng đế vẻ mặt nghiêm trọng:
-Dọc đường đi, trẫm không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì. Trẫm muốn ngươi hộ tống công chúa đến nơi an toàn, xem công chúa và Thái tử nước Khánh cử thành đại hôn.
Hàn Mạc lập tức khom người nói:
-Thần tuân chỉ!
-Hàn Mạc, ngàn vạn lần không được phạm bất cứ sai lầm nào.
Hoàng đế nhắc lại:
-Nếu công chúa có chuyện gì, trẫm sẽ lấy đầu bề trên của ngươi trước, ngươi nghe rõ chưa?
Hàn Mạc quỳ rạp trước án:
-Thần sống chết hộ tống công chúa, nếu có chút sai sót, tùy Thánh thượng xử trí.
Hoàng đế sắc mặt lúc này mới dịu xuống, vuốt chòm râu nói:
-Bình thân!
Đợi Hoàng Mạc đứng lên, Hoàng đế mới mỉm cười:
-Trước khi lên đường, trẫm phong ngươi là Vân Huy Sứ, thuận lợi trở về, trẫm lại phong cho ngươi là Trấn Quân Tướng.
Hàn Mạc vội đáp:
-Tạ ơn Thánh thượng!
Danh hiệu võ tướng nước Yến, từ Thần Võ đại tướng quân xuống dưới, thứ tự là Phiêu Kỵ Tướng, Xa Kỵ Tướng, Vũ Vệ Tướng, Trấn Quân Tướng, Vân Huy Sứ, Chinh Quân Sứ, và thấp nhất là Úy Quân Sứ.
Tám cấp bậc này, cũng giống như tước vị quan văn vậy.
Cao nhất dĩ nhiên là Thần Võ đại tướng quân, tương đương với danh hiệu Công tước của quan văn. Mà Phiêu Kỵ thì tương đương với Hầu tước.
Nước Yến chỉ có một Thần Võ đại tướng quân, đó là Trấn thủ Tây Bắc biên thùy quân thần Tiêu Hoài Ngọc.
Đó là một biểu tượng quang vinh.
Hàn Mạc chưa đầy 20 tuổi, đã được phong là Vân Huy Sứ, nếu có thể trở thành Trấn Quân Tướng, chẳng khác nào là một vinh quang tối thượng.
Ngay hôm đó, trong cung phái thông dịch viên đến Lễ bộ Thượng thư truyền ý chỉ, sắc phong Hàn Mạc làm Vân Huy Sứ, lại bổ nhiệm hắn chức Phó sứ phụ trách an ninh, kèm theo rất nhiều tặng phẩm.
Khắp Hàn phủ, già trẻ lớn bé thấy Hàn Mạc được sắc phong là Vân Huy Sứ, dĩ nhiên vô cùng cao hứng. Dù sao đây cũng là một danh hiệu cực kỳ vinh quang, chính thức xác nhận Hàn Mạc là võ tướng của nước Yến.
Nước Yến mặc dù không ít tướng lĩnh cầm binh, nhưng được sắc phong tước vị võ tướng không có quá bốn mươi người. Nói cách khác, võ tướng chính thức của nước Yến, chỉ có bốn mươi người mà thôi. Hàn Mạc tuổi còn trẻ đã được đứng vào hàng ngũ các võ tướng, đúng là một ân sủng trước nay chưa từng có.
Tuy nhiên, sau khi phấn chấn lại cũng có chút lo lắng.
Đảm nhiệm Phó sứ chẳng phải chuyện hay ho. Chưa nói đến dọc đường đi phải đối diện với đủ các loại cam go, chỉ cần công chúa điện hạ có chút bất trắc, Hàn Mạc dĩ nhiên lãnh tội.
Cho nên Hàn phu nhân và Tiểu Thiến cùng mọi người trong phủ đều hết sức lo lắng.
Trái lại, Hàn Huyền Xương đã sớm tiên liệu việc này, nên ban đêm bảo con đến thư phòng căn dặn:
-Thánh thượng cho con làm Phó sứ, cũng là vì đặt hết niềm tin vào con. Thậm chí, ngay khi nghĩ đến việc hòa thân, ngài đã chọn con rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Hàn Mạc khẽ gật đầu. Tú công chúa cũng có nói đến chuyện này. Nhất định nàng đã đoán được tâm tư của Hoàng đế.
-Kỳ thật, tính đi tính lại, con cũng là lựa chọn tốt nhất.
Hàn Huyền Xương thở dài:
-Lúc trước ta đã tưởng có thể phái Thương nhi đi, nhưng… Thương nhi đúng là chưa đủ thân phận.
Thương nhi là trưởng tôn của Hàn tộc, hiện đảm nhiệm chức Hộ quân tham lĩnh Hỏa Sơn Doanh.
Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương khó hiểu.
-Thương nhi là Hộ quân tham lĩnh.
Hàn Huyền Xương giải thích:
-Thái độ Hàn gia chúng ta cả triều thần lẫn bách tính đều biết, đó là tận lực tán thành việc kết minh với nước Khánh. Thánh thượng trong lòng rất minh bạch, tuy rằng đại cục đã định, nhưng còn có rất nhiều người muốn phá mối hòa kết này, trước đại hôn của công chúa và thái tử nước Khánh cố tình gây chuyện…
Hàn Mạc lạnh lùng cười:
-Người của Tiêu gia tất nhiên không phục, Hậu đảng nước Khánh cũng không muốn hòa thân thành công, rồi còn nước Ngụy… Người muốn phá việc này, không ít.
Hàn Huyền Xương vui mừng gật đầu, nếu con trai của mình có thể nhìn thấu thế cục, ắt sẽ có cách ứng đối, liền ra hiệu cho Hàn Mạc ngồi xuống:
-Chính vì như thế, nên đoàn hộ tống phải phải là những người ủng hộ sách lược hòa thân. Xương Đức Hầu được Thánh thượng tín nhiệm, văn võ toàn tài, thật sự thích hợp làm Chính sứ. Còn Phó sứ, dĩ nhiên Thánh thượng sẽ chọn người của Hàn gia. Bởi vì chúng ta ủng hộ hòa thân, khắp thiên hạ đều biết.
Dừng một chút, nói tiếp:
-Nếu theo lẽ thường, Thương nhi là một lựa chọn tốt nhất. Nhưng Thương nhi chỉ là Hộ quân tham lĩnh, quan chức không cao, nếu phái Thương nhi hộ tống, sợ rằng người nước Khánh sẽ cho rằng chúng ta xem nhẹ bọn họ…
Hàn Mạc gật đầu:
-Cho nên Thánh thượng chọn con!
-Con mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng có cơ duyên. Hiện giờ cũng là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, quan chức so với Thương nhi cao hơn hẳn một bậc.
Hàn Huyền Xương hạ giọng nói:
-Mạc nhi, nếu có thời gian, thì đi gặp Thương nhi, để hắn nhẹ lòng hơn đôi chút…
Hàn Mạc trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu:
-Cha, con biết rồi!
Hàn Thương trước đây là niềm vinh dự của Hàn tộc, tuổi còn trẻ đã đảm đương Hộ quân tham lĩnh Ngự Lâm Quân, cho đến nay, là niềm tự hào của Hàn tộc.
Nhưng một năm nay, quầng sáng Hàn Mạc đã lấn át Hàn Thương. Toàn bộ Hàn tộc chói mắt bởi nhân tài mới, là Chỉ huy sứ Báo Đột Doanh, Thính trưởng Tây Hoa Thính Hàn Mạc.
Hàn Mạc hiện giờ lại được sắc phong là Vân Huy Sứ, khâm định Phó sứ đoàn hòa thân, tuy rằng ẩn giấu nhiều nguy hiểm, nhưng không thể phủ nhận, đây là việc vô cùng vẻ vang.
Hàn Thương trước nay là con cưng của Hàn tộc, giờ Hàn Mạc thăng chức như diều gặp gió, Hàn Huyền Xương cũng có chút lo lắng Hàn Thương sẽ có bất mãn. Dù sao đối với tính tình Hàn Thương, Hàn Huyền Xương cũng hiểu đôi chút.
Hàn Thương là trưởng tôn, nếu không có gì thay đổi, hắn đương nhiên là người nối nghiệp chủ gia Hàn tộc. Nếu hiểu nhầm Hàn Mạc quá sâu, ảnh hưởng đến hòa khí huynh đệ, Hàn Huyền Xương lo rằng sau này hai anh em sẽ khó lòng hòa thuận với nhau.
Hàn Mạc cũng hiểu, Hàn Thương đúng là rất dễ sinh ra ác cảm với mình. Ngày đại hôn, Hàn Thương đã tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Dù sao cũng là huynh đệ cùng họ. Hàn Mạc dù không thích vị đại ca này lắm, nhưng hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân, cho nên cũng không trì hoãn, ngày hôm sau, liền đi đến Hỏa Sơn Doanh, xin gặp huynh trưởng.
Hàn Thương chỉ nhắn ra một câu: "quân vụ bận rộn", đúng là không chịu gặp Hàn Mạc.
Hàn Mạc thấy Hàn Thương như thế có chút không vừa lòng. Dẫu sao cũng là huynh đệ, mình chủ động tới gặp, Hàn Thương kiêu căng lạnh nhạt, điều này khiến cho Hàn Mạc rất mất cảm tình với huynh trưởng của mình.
Hàn Thương không gặp, Hàn Mạc cũng không tỏ ra khép nép, quay đầu bước đi.
Hỏa Sơn Doạnh là nội Ngự Lâm Quân, đóng quân ở bên trong hoàng thành. Hàn Mạc từ trong hoàng thành đi ra, hai binh sĩ Ngự Lâm Quân liền đi theo, trở về Báo Đột Doanh.
Hoàng đế hạ ý chỉ, cho Hàn Mạc chọn năm trăm người hộ vệ. Hàn Mạc tất nhiên không chọn nơi khác, mà chọn những tinh binh mãnh tướng Báo Đột Doanh cùng mình thực thi nhiệm vụ lần này.
Hàn Mạc cũng biết, đoàn hộ tống lần này gồm tám trăm người. Tào Ân chọn ba trăm người, Hàn Mạc phụ trách an toàn của đoàn, chọn năm trăm người.
Dọc theo bức tường thành cao ngất đi về phía đông, không quá lâu, thấy trước mặt một cái xe ngựa.
Bốn phía xe ngựa có bảy tám gã đeo bội đao hộ vệ. Xem cách ăn mặc của bọn họ, cũng biết là binh sĩ Lang Giáp Doanh Ngự Lâm Quân. Xe ngựa trang hoàng cực kỳ đẹp đẽ, nhìn qua cũng biết, người ngồi trên dĩ nhiên là một quý nhân.
Ngũ đại Ngự Lâm Quân của Yến Kinh, tuy rằng đều là Ngự Lâm Quân, nhưng áo giáp và hình thức không giống nhau. Mà ba doanh nội ngoại Ngự Lâm Quân, binh sĩ cũng có phân biệt kiểu áo giáp.
Hỏa Sơn Doanh và Long Tường Doanh vai áo giáp có hai tầng. Ba ngoại doanh còn lại, vai áo giáp một tầng. Hỏa Sơn Doanh vai áo màu hồng, Long Tường Doanh màu nâu tro. Cho nên xe ngựa tuy không đến gần, nhưng Hàn Mạc liếc mắt vẫn nhận ra thân phận của mấy tên hộ vệ đeo bội đao kia.
Đường đi men tường hoàng thành cực kỳ sạch sẽ, cứ cách 10 bước lại có một binh sĩ thủ vệ. Phía dưới tường hoàng thành thực ra cũng ít có người đi lại.
Hàn Mạc dừng lại ở trước xe ngựa. Thấy người kéo xe cũng có Ngự Lâm Quân hộ vệ, chắc là người trong cung, cho nên không muốn rước phiền toái, giục ngựa nép sang một bên, nhường đường cho chiếc xe ngựa kia.
Khi xe ngựa đến gần, dừng lại bên cạnh Hàn Mạc, lại nghe từ trong xe vang lên một giọng nói bình tĩnh:
-Đã gặp rồi, đừng vội, hãy lên đây trò chuyện với ta!