Từ cung Trường Xuân đi ra, bên ngoài cung đã có vài tên Thái giám đang đợi, nhìn thấy Hàn Mạc, liền chào đón và cung kính hỏi:
- Hàn đại nhân, ngài rời cung ạ!
Hàn Mạc quan sát một lát, mấy tên Thái giám này trông lạ hoắc, nhíu mày hỏi:
- Các ngươi là?
- Hàn đại nhân, chúng tôi được sự phân phó của Tú công chúa, đứng đây đợi đại nhân.
Một gã trung niên Thái giám đi tới cung kính nói:
- Công chúa dặn dò, sau khi đại nhân diện kiến Thục Phi nương nương, phiền đại nhân qua Tú cung một chuyến, có việc muốn thương lượng!
Hàn Mạc hơi nhíu mày, hơi quay đầu lại, bắt gặp những ánh mắt đang nhìn về phía mình, liền cười ôn hoà nói:
- Tiểu Thiến, nàng rời cung trước đi, Tú cung chúa gọi, ta sẽ đến cung Tú Xuân yết kiến Tú công chúa.
Tiểu Thiến ngoan ngoãn gật đầu, lên xe, chậm rãi rời đi dưới sự hộ tống của hộ vệ..
Khuôn viên Hoàng cung vô cùng rộng lớn, khoảng cách giữa các cung với nhau cũng không ngắn, cho nên trong nội cung không cấm xe ngựa, chỉ là khi xe ngựa vào cung phải qua khâu kiểm tra kỹ lưỡng, quyết không cho mang theo vật cấm vào cung.
Từ Trường Xuân cung đến Tú Xuân cung, đều có người vào cung bẩm báo, sau đó cung nữ sẽ đi ra dẫn Hàn Mạc vào.
Lần này không đưa vào thâm cung mà lại đưa đến khoảng sân bên sườn điện Tú Xuân cung, đi bên hành lang, đã nghe trong sân vang lên những tiếng giáo mác.
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, theo cung nữ kia đến một khu vườn rộng lớn, liền thấy trong sân những ánh đèn chớp động, có chút kinh ngạc, nhưng chỉ lát sau đã nhìn rõ, trong vườn này, có đến mười nữ võ sĩ trên người mặc bộ áo giáp màu đỏ, ai trông cũng oai phong lẫm liệt, những mái tóc dài được búi bằng sợi dây màu đỏ thả sau vai, bên hông mang bội đao.
Vóc dáng của đám nữ võ sĩ này trông rất đầy đặn, thoạt nhìn có chút không giống như những cung nữ thanh tú xinh đẹp trong cung, lộ ra khí phách oai hùng, chân tay hơi thô cứng so với những người con gái bình thường.
Bộ đồ của những nữ võ sĩ này, khi mới diện kiến Tú công chúa đã từng gặp qua, cũng biết những nữ võ sĩ áo giáp đỏ kia là những hộ vệ thân tín của Tú công chúa, sức chiến đầu không hề thua kém đấng mày râu.
Những nữ võ sĩ này đứng xếp thành nửa vòng tròn, ở giữa có hai nữ võ sĩ đang tỉ thí.
Một cô gái mặc chiếc áo màu đen bó sát người, vóc dáng yểu điệu, bộ áo bó sát người này làm cho những đường cong tuyệt mỹ của cô lỗ rõ, eo nhỏ mông mẩy, phía trước nhô lên phía sau vểnh ra, rất gợi cảm, mái tóc cũng được buộc bằng một sợi dây màu đỏ, khuôn mặt được bịt một cái mặt nạ màu đỏ, trên tay cầm khúc côn mộc dài một mét, thân thủ nhanh nhạy, trong lúc chiến đấu, điệu bộ cũng rất đẹp.
Tuy trên mặt được che bằng lớp mặt nạ, nhưng Hàn Mạc thoáng nhìn đã nhận ra vóc dáng yêu kiều kia, trong nháy mắt đã đoán được đó chính là vóc dáng phong tình của Tú công chúa.
Cùng Tú công chúa tỉ thí võ nghệ là một nữ võ sĩ có thân thủ linh hoạt nhạy bén.
Trên người cũng mặc bộ giáp màu đỏ, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu đỏ, trên tay cũng cầm một khúc côn gỗ giống Tú công chúa, diễn biến trong cuộc tỉ thí này, nữ võ sĩ liên tục ra đòn tấn công, còn Tú công chúa với thân thủ nhẹ nhàng uyển chuyển chỉ chống đỡ những pha ra đòn của đối phương.
Trong tay Tú công chúa tuy chỉ là một cây côn gỗ, hơn nữa chỉ để phòng thủ, nhưng những bước di chuyển của nàng, như tiên nữ Lăng Ba, phóng khoáng thoát tục, tựa như đang múa một điệu múa rất duyên dáng ưu mỹ.
Thân thủ nhanh nhẹn của nữ võ sĩ thật đặc biệt, dưới bàn tay của Tú công chúa, những nữ võ sĩ được huấn luyện như những đáng mày râu, lựa chọn những cô gái có vóc dáng cao ráo tráng kiện, trải qua huấn luyện, những nữ võ sĩ này ai nấy đều rất mạnh mẽ, tay chân cứng cáp, nhìn qua giống như những con sói cái hung hãn, nhưng nữ võ sĩ tỉ thí võ nghệ với Tú công chúa, thì thấy cô ta hiện rõ vẻ khác lạ.
Nữ võ sĩ yêu kiều ra đòn cũng đâu ra đấy, nhưng tốc độ và sức mạnh thì còn kém lắm.
Hàn Mạc biết rõ, Tú công chúa mang trong mình võ nghệ vô cùng cao cường, và cũng biết năng lực của Tú công chúa, chỉ cần một chiêu, nữ võ sĩ kia sẽ nằm sấp ngay.
Như hiện nay, hai người tỉ thí một công một thủ, có vẻ như Tú công chúa đang huấn luyện nữ võ sĩ kia vậy.
Hàn Mạc đứng ở cửa vườn, lúc đó cũng không muốn tiến vào quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng xem.
Trên người choàng một lớp áp giáp nặng chịch, lại ra đòn liên tục, thể lực của nữ võ sĩ yêu kiều kia lộ rõ vẻ mệt dọc, vốn sức tấn công đã không được nhanh nhẹn, sau một hồi tỉ thí càng lộ vẻ chậm chạp.
May là chỉ cầm cây côn gỗ, nếu mà là vũ khí bằng sắt thép, thì khó mà tỉ thí đến lúc này.
Nữ võ sĩ kiều diễm kia dốc toàn lực, cây côn gõ trong tay cô cũng không thể nào động được vào mảnh vải của Tú công chúa, cuối cùng dừng tay không tấn công nữa, Tú công chúa lạnh lùng quát:
- Vì sao không tấn công nữa? tiếp tục!
Nữ võ sĩ kiều diễm lộ rõ vẻ kính sợ Tú công chúa, nắm chặt côn gỗ, hướng về phía Tú công chúa ra đòn.
Hàn Mạc thấy có chút kỳ lạ, đối với sự tôn kính của Tú công chúa, hoàn toàn không cần tự tay huấn luyện bộ hạ, hơn nữa xem thái độ của Tú công chúa đối với nữ võ sĩ, quả thật rất nghiêm khắc.
Không hiểu vì sao Tú công chúa lại hậu đãi nữ thủ hạ của mình như vậy?
Nữ võ sĩ kiểu diễm tiếp tục ra hơn hai mươi đòn, cuối cùng cũng đuối sức, ngồi bệt xuống đất, cây côn gỗ thì văng ra một bên.
Tú công chúa tay phải cầm côn gỗ dáng vẻ yêu kiều, lắc nhanh vòng eo thanh mảnh về phía trước, lạnh lùng quát:
- Đưa tay ra!
Nữ võ sĩ ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tú công chúa rồi đưa tay phải ra, bàn tay rải ra. Tú công chú không chút niệm tình dùng côn gỗ đánh vào tay nữ võ sĩ, nữ võ sĩ cũng không co lại, chỉ đánh năm, sáu cái, bàn tay nhỏ nhắn đó đã hiện những viết đỏ.
Tú công chúa đưa tay gỡ mặt nạ phòng hộ ra, sớm có một nữ võ sĩ tiến tới, cầm mặt nạ và côn gỗ rồi lui lại, tiếp đó một nữ võ sĩ khác đem chiếc ghế tựa tiến đến.
Tú công chúa ngồi vào chiếc ghế tựa đó, với gương mặt dễ thương diễm lệ, lúc này lại thấy lạnh lùng quá, bên cạnh một nữ võ sĩ bê một chậu nước màu bạc tới,Tú công chúa nhã nhặn đưa tay vào rửa, rồi lau khô bằng khăn gấm, tiếp đó nhận tách chà từ thủ hạ bưng tới, nhẹ nhàng nhấm một ngụm, rồi mới đưa cho thủ hạ, vẻ lạnh lùng nhìn nữ võ sĩ đang ngồi bệt dưới đất nói:
- Đứng dậy!
Liền có một nữ vó sĩ đến nâng cô đứng dậy, Tú công chúa lạnh lùng quát:
- Để cô ta tự đứng lên!
Hàn Mạc đứng bên cửa vườn, cũng có vài người nhìn thấy, nhưng không ai thèm để ý đến hắn.
Thính lực của hắn cực tốt, hơn nữa trong vườn tĩnh mịch vô thanh, có Tú công chúa ở đó, dĩ nhiên không ai dám lên tiếng, cho nên lời nói của Tú công chúa truyền đến tai Hàn Mạc rất rõ rệt.
Cho dù ngày trước đã từng gặp mặt Tú công chúa, hoặc là vẻ lẳng lơ, hoặc là vẻ oai hùng tôn quý không ai sánh bằng, hoặc là như một cô gái thôn quê thuần khiết đáng yêu.
Vẻ nghiêm nghị lãnh đạm như hôm nay, quả thật đó là cảnh tượng mà Hàn Mạc chưa hề gặp qua.
Nữ võ sĩ kiều diễm đứng dậy, không gỡ chiếc mặt nạ xuống, chỉ đứng trước mặt Tú công chúa, tuy mặc bộ giáp đỏ oai hùng hiên ngang, nhưng nhìn toàn thân toát ra vẻ vô cùng yếu đuối, chiếc áo giáp đỏ không làm cho nữ võ sĩ hiện lên vẻ oai hùng, ngược lại nó như trói buộc cô trong vẻ lãnh đạm, làm cô như bị thắt nút trong bộ áo giáp đó.
Thần thái của Tú công chúa rất lãnh đạm, ánh mắt dừng nhìn nữ võ sĩ đang đứng ở trước mặt, lạnh lùng nói:
- Mãi không có chút tiến bộ nào, có phải ngươi muốn nghỉ luyện không?
Nữ võ sĩ cúi rụp đầu xuống, không nói lời nào.
Tú công chúa lạnh lùng quát một tiếng:
- Vào đến nơi này rồi, thì đã là một chiến sĩ, mọi việc phải tuân theo quy tắc mà bọn họ đưa ra… Như hôm đầu, ta đã nói với ngươi, có phải ngươi đã quên rồi?
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa từ xa xa, cảm thấy khi Tú công chúa nghiêm nghị, vẻ dũng mãnh của nàng mới toát ra, lúc này mới thực sự thể hiện bản lĩnh của người đứng đầu Đông Hoa Thính với vô số sát thủ bóng tối.
- Ngươi quả thật không thông minh chút nào.
Tú công chúa nhẹ nhàng nói:
- Nhưng từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, tâm trạng của ngươi không hề chú ý đến cuộc tập luyện này… đây chỉ là những chiêu đơn giản nhất, luyện được gần một tháng, mà vẫn sơ hở nhiều như vậy… ngươi thực sự muốn thế nào?
Nữ võ sĩ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sụt sùi nói:
- Cô cô, cháu… cháu không muốn tập võ, cháu không muốn giết người!
…
Hàn Mạc vẫn đang cảm thán cái uy nghiêm và lạnh lùng của Tú công chúa, bỗng nghe được lời nữ võ sĩ kia, ngay tức khắc có phần giật mình, hắn nghe rất rõ ràng, nữ võ sĩ kiều diễm kia gọi Tú công chúa là " Cô cô"
Câu "cô cô", đã cho thấy, nữ võ sĩ kiều diễm kia chính là thành viên của hoàng tộc.
Đầu óc Hàn Mạc quay cuồng, có thể gọi Tú công chúa là " cô cô", chỉ có thể là con của những người anh em với Tú công chúa, vào thời điểm đó, tuy hoàng thân quốc thích không ít, nhưng anh em với Tú công chúa chỉ có một người, đó chính là đương kim Hoàng Thượng.
Đối với việc trong cung ai nấy đều biết, Tiên Hoàng hạ sinh được ba Hoàng Từ và một Công chúa, công chúa hiển nhiên là Tú công chúa, trong ba vị Hoàng Tử thì một vị là đương kim Hoàng Thượng.
Còn hai vị khác, một vị là đại Hoàng Tử Kỳ Linh Vương, vị khác là tam Hoàng Tử Tuyên Đức Vương.
Rất nhiều người biết, lúc Tiên Hoàng còn tại vị, Thái Tử của Yến Quốc là Kỳ Linh Vương, chỉ là vì ba năm trước khi Thánh Thượng đăng cơ, Kỳ Linh Vương đột nhiên mắc quái chứng, từ lúc phát bệnh, không được hai ngày thì đã thăng thiên, vì thế lúc đó trong triều bùng phát một cuộc phong ba.
Lúc đó vương phi của Kỳ Long Vương là con gái của Diệp gia, lại có hy vọng trở thành hoàng hậu của Đại Yến, hơn nữa tại thời điểm đó hai thế gia Diệp-Ngô, kiên định bảo hộ Kỳ Long Vương.
Kỳ Linh Vương đột nhiên qua đời, bị đả kích lớn nhất chính là việc Diệp-Ngô lưỡng gia đã đem tất cả sinh lực dồn vào Kỳ Linh Vương, lúc đó hai đại thế gia đã khiến triều đình dấy lên một trận phong ba, quyết tìm ra nguyên nhân cái chết của Kỳ Long Vương, lúc đó Yến Kinh tối tăm rối loạn, các thế lực tung hoành đan xen nhau, quỷ kế vô vàn, lúc đó Tiên Hoàng liền đưa ra một quyết định chấn động, để trấn an quần thần, lập tức lập nhị hoàng tử Thuần Nhân Vương Tào Đỉnh làm Thái Tử, cũng là vị Hoàng Đế đương đại, như vậy mới ổn định được tình thế hỗn loạn.
Nhưng trong cuộc phong ba đó, cuối cùng cũng làm không ít quan viên vùi thân vào đó, sau này trong cung hạ lệnh, nghiêm cấm nghị luận việc này nữa, ai vi phạm sẽ giết không tha.
Sau khi Tào Đỉnh lên làm Thái Tử, các thế gia lần lượt hiến con gái của họ cho Thái Tử, lúc đó gia tộc đầu tiên dâng con gái cho Tào Đỉnh là Tiêu gia, sau này Tiêu gia cũng luôn hỗ trợ hết mình cho Tào Đỉnh, giúp Tào Đỉnh thuận lời bước lên ngôi vị Hoàng Đế.
Trước khi Tào Đỉnh đăng cơ một năm, lúc đó vì Vương Phi đột ngột bạo bệnh qua đời, để lại hai người con một nam một nữ, sau khi đăng cơ, hạ lệnh hậu cung không lập Hậu, do vậy con gái của Tiêu gia được lập làm Hoàng Quý Phi.
Sau này các đại thế gia đều dâng con gái của mình cho Hoàng Đế, sau khi Tào Đỉnh đăng cơ được một năm thì Hàn gia cũng dâng Hàn Thục nhập cung, và sau này được phong làm Thục phi nương nương.
Nhưng sau khi Tào Đỉnh đăng cơ, vì bận việc chính sự, không màng nữ sắc, mà gần mười năm hậu cung vẫn chưa có một hoàng tử hay công chưa ra đời, đây cũng là một chuyện từ trước tới nay vô cùng hiếm thấy.
Do vậy hậu nhân của đương kim Thánh Thượng chỉ có thế là cặp hoàng tử công chúa mà vị Vương Phi quá cố để lại mà thôi.
Vốn dĩ Kỳ Linh Vương cũng có hai người con trai, nhưng sau khi Tào Đỉnh đăng cơ, đều bị đảy ra ngoài kinh, và đều được phong An Lạc Vương Gia cai trị Nghi Xuân quận và Ngô quận.
Các quận đều do những thế lực của thế gia quản, mặc dù cũng có lúc các thành viên của Hoàng tộc được điều đến đây, nhưng chỉ là hữu danh vô thực, ở nơi đó tuy có những vương phủ riêng của họ, hơn nữa cũng được sự cung kính của các thế gia, nhưng thực ra chỉ đến đó hưởng an lạc, và sẽ không tham gia bất cứ vào quyền lực thực sự của họ.
Nhưng hai vị vương gia đó cũng sớm từ giã cõi đời này, tuyên bố chính thức đều do bệnh mà chết, nhưng trong dân gian vẫn ngầm lưu truyền, cái chết đó chỉ e là bị giết, nếu không tại sao hai vị vương gia lại chết trong cùng một năm.
Về phần tam Hoàng Tử Tuyên Đức Vương, trước khi nhị Hoàng tử được phong làm thái tử một thời gian, cũng có một thế lực sau lưng ủng hộ, cũng là một thế lực mạnh trong triều đình. Nguồn: http://Trà Truyện
Chỉ vì Thái tử chết bắt đắc kỳ tử, trong kinh đại loạn, sau khi nhị Hoàng tử Tào Đỉnh được phong làm Thái tử, tinh thần Tuyên Đức Vương sa sút, trong phủ dù có Hoa Khánh phu nhân một bậc tuyệt sắc Vương phi, nhưng Vương gia vẫn đắm chìm vào tửu sắc, dục tình hưởng lạc, những thế lực sau lưng cũng dân dần rời bỏ Ngài, cuối cùng trở thành vị vương gia không chút thế lực nào trong kinh thành, trong sáu năm đắm chìm vào tửu sắc rồi qua đời, đến một người nối dõi cũng không có, chỉ để lại Hoa Khánh phu nhân một bậc tuyệt sắc quả phụ.
Về phần Xương Đức Hầu Tào Ân, tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng không phải là con của Tiên Hoàng, đó là một người anh em của Tiên Hoàng lưu lại, cho nên chỉ được phong Hầu không được phong Vương.
Giống như Tào Ân, những bậc hoàng tộc hầu tước ở đại Yến cũng không phải làít, nhưng Tào Ân là một trong những thế lực mạnh nhất, đa số những hầu tước chỉ ham dục tình hưởng lạc, chỉ lưu luyến đến ca vũ không màng chính sự.
Cho nên tính đi tính lại, Hàn Mạc biết rõ, nếu không phải tình hình đặc thù, thì việc đứng trước mặt Tú công chúa, chỉ có thể là vị tiểu công chúa của đương kim hoàng thượng.
Nữ võ sĩ kiều diễm trả lời, làm cho đôi lông mày tuyệt đẹp của Tú công chúa liền nhíu lại, đôi mắt ngày xưa vô cùng quyến rũ và mê hồn kia, lúc này nhìn chằm chằm vào chiếc mặt nạ của nữ võ sĩ, hay nói cách khác, ánh mắt trong suốt kia nhìn chằm vào chiếc mặt nạ đó.
- Giết người?
Tú công chúa nhếch mép cười và nói:
- Với cái dáng vẻ này của ngươi, ngay cả một con gà còn không giết nổi, nói chi đến giết người? Hơn nữa… ta nói muốn ngươi giết người khi nào?
Nữ võ sĩ vẫn tỏ vẻ kính sợ Tú công chúa, cúi mặc xuống, nhỏ nhẹ đáp:
- Vậy… vậy sao Cô cô lại muốn cháu luyện võ nghệ? Võ nghệ… không phải là để giết người sao?
Tú công chúa cười lạnh lùng, điệu cười lạnh lùng của Tú công chúa không giống nét cười quyến rũ. Khi nàng cười quyến rũ, làm điên đảo mọi người, kiểu phong tình đó không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được, thậm chí vẻ quyến rũ phong tình đó ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy e thẹn, nhưng khi điệu cười lạnh lùng của vị thục nữ phong tình này vang lên, làm người khác cảm thấy có một cảm giác lạnh như băng.
- Ta hỏi ngươi, nếu có một người đứng trước mặt ngươi, chỉ có một người có thể sống sót, ngươi muốn hắn chết… hay ngươi chết?
Tú công chúa lạnh lùng đáp.
Nữ võ sĩ lắc đầu đáp:
- Nhưng… nhưng không ai muốn hại cháu cả!
- Đó là vì tầm nhìn của ngươi vẫn chưa được mở mang… từ nhỏ đến lớn, tầm nhìn của ngươi vẫn vậy, không nhìn thấu đáo tâm gan của người khác.
Tú công chúa nhẹ nhàng đặt tấm thân kiều diễm tựa vào ghế.
- Nhưng Cô cô nói cho ngươi biết, sẽ có một ngày, tình huống đó sẽ xảy ra, ngươi muốn tiếp tục sống, thì phải học được cách tự bảo vệ chính mình.
- Có phụ hoàng và Cô cô… không ai dám hãm hại cháu cả!.
Nữ võ sĩ bướng bỉnh đáp.
Hàn Mạc nghe được lời nữ võ sĩ nói như vậy, dám khẳng định, nữ võ sĩ mặc áo giáp đỏ này chính là con gái của đương kim Hoàng thượng, là công chúa điện hạ của Đại Yến Quốc.
Chỉ có điều Hàn Mạc nghe giọng của Tiểu công chúa, có cảm giác quen thuộc lạ thường.
- Không bao giờ được nghĩ như vậy!
Tú công chúa giọng nghiêm khắc nói:
- Phụ hoàng của ngươi và ta, không thể bảo vệ ngươi cả đời được, hơn nữa…chúng ta cũng không thể nào ở bên cạnh ngươi mãi được, mỗi người, đều phải học cách tự bảo vệ mình, nhờ vào sự bảo vệ từ bên ngoài, sẽ không đáng tin cậy… ngươi nên nhớ kỹ lời này, không bao giờ được quên lãng!
Hàn Mạc nhìn Tú công chúa, nghe giọng tuy rất nghiêm khắc, nhưng hắn biết rất rõ, với thái độ nghiêm khắc dạy dỗ này, chính là sự quan tâm vô hạn tới tiểu công chúa.
Đó là sự yêu mến sâu đậm của bậc trưởng bối với hậu bối, chỉ có yêu mến, mới nói ra những lời như thế, và nghiêm khác như vậy.
Tiểu công chúa đứng trước mặt Tú công chúa, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, không dám cải lời.
Tú công chúa cũng cảm thấy lời nói của mình có chút nặng nề, cuối cùng cũng đứng dậy, đi tới tự tay gỡ bỏ chiếc mặt nạ trên khuôn mặt của Tiểu công chúa, tiếc thay lúc đó Tiểu công chúa lại đứng quay lưng về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc lúc đó không nhìn kỹ được bộ dạng của cô.
Xa xa nhìn thấy Tú công chúa lấy chiếc khăn màu hồng từ trên người, nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt của tiểu công chúa, Hàn Mạc nhìn hành động đó, biết nàng đang lau những giọt nước mặt trên khuôn mặt Tiểu công chúa.
Xem ra vị tiểu công chúa này quả rất yếu mềm, mấy lời giáo huấn có chút nghiêm khắc của Tú công chúa, khiến tiểu công chúa mắt đẫm lệ.
- Cô cô không thể mãi bảo vệ cháu được, điều mà Cô cô có thể làm, chỉ là dạy cháu làm sao để bảo vệ chính mình.
Lời của Tú công chúa không còn lạnh lùng như trước nữa, nhưng vẫn mang vẻ nghiêm khắc nói:
- Cháu nhìn bọn họ mà xem, lúc đầu cũng chỉ là những cô gái yếu ớt, nhưng bọn họ hiện giờ, ngay cả Ngự lâm quân cũng không dám đối kháng… đàn ông trong tay bọn họ, chỉ có thể là những bại tướng, đợi cháu luyện thành như bọn họ, Cô cô mới yên tâm được…!
- Cháu chỉ muốn ở cùng Cô cô.
Lời nói của tiểu công chúa vẫn còn nức nở nói:
- Cô cô ở đâu, cháu sẽ ở đó…!
Tú công chúa trong sâu thẳm than tiếng thở dài, nàng biết rõ có sự hiện diện của Hàn Mạc, lúc đó mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Mạc, Hàn Mạc lập tức chắp tay hành lễ.
Tú công chúa coi như không có tiểu công chúa ở đó, vẫy ra ra hiệu cho Hàn Mạc tiến vào trong vườn.
Trong khu vườn đều là nữ nhân, còn có một tiểu công chúa, điều này làm Hnà Mạc có chút ngượng ngùng, nhưng Tú công chúa vẫn triệu tới, Hàn Mạc bất chấp cảnh tượng đó, vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, bước vội lên phía trước, giữa chốn này, Hàn Mạc không dám thất lễ, càng không dám cười đùa khi chỉ có Tú công chúa một mình, quỳ một gối xuống, cung kính đáp:
- Tiểu thần tham kiến công chúa!
Tú công chúa điềm tĩnh đáp:
- Đứng lên đi!
Hàn Mạc mới đứng lên, lúc đó tiểu công chúa cũng quay đầu lại, Hàn Mạc không kìm nổi cũng quay lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
- Mạc… mạc ca ca…
Tiểu công chúa reo lên.
Đó là một ánh mắt pha lê long lanh trong suốt của Tiểu công chúa, đồng tử như được khảm hai viên bảo thạch màu đen, cái mũi của nàng trắng hồng xinh xinh, làn da trắng nõn như tuyết, dưới cằm còn chút ngấn của trẻ con, tướng mạo dễ thương đáng mến, chỉ có điều ánh mắt hơi đỏ, hiển nhiên là vừa nãy mới khóc.
Nét trên khuôn mặt nàng tinh xảo đến độ lạ thường, như lúc lần đầu tiên Hàn Mạc gặp mặt công chúa vậy, giống như búp bê sứ, có vẻ động vào là vỡ liền.
Vẻ đáng yêu của Tiểu Sương Nhi này, còn có thể là ai khác được nữa?
- Sương… Sương Nhi!
Mặc dù xưa nay rất bình tĩnh, những ngẫu nhiên nhìn thấy Tiểu công chúa chính là Sương Nhi, Hàn Mạc vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi liền kêu tên Sương Nhi.