Quyền Thần

Chương 554: Từ chối là bất kính

Khi Hàn Mạc cưỡi ngựa về tới phủ Lễ bộ Thượng thư, ánh trời chiều vàng dịu đã hắt lên một góc phủ đệ, lấp lánh nơi góc tường. Chữ hỉ lớn ngoài cửa vẫn còn chưa xé đi, cây đèn lồng lớn ngoài cửa lay động, dường như những lời chúc tụng cho hôn lễ còn chưa thôi. Hai đầu sư tử bằng đá giương vuốt giơ nanh như trước, thể hiện khí thế của phủ đệ.

Nghĩ đến vừa tân hôn xong chưa được hai ngày đã phải đi Phong Quốc, bỏ Tiểu Thiến một mình trong phủ, Hàn Mạc có vài phần ngại ngùng.

Cánh cửa lớn màu đỏ thắm đóng chặt. Hàn Mạc xoay người, xuống ngựa, đi đến gõ gõ cửa. Cửa lớn vừa mở ra một khe hở, đôi mắt trong khe hở đó chớp chớp, nhận ra Hàn Mạc, vội vã mở toang cánh cửa, kêu lên:

-Thiếu gia, ngài đã về rồi!

Rất nhanh có người dẫn ngựa đến, con ngựa này cũng là tuyệt ảnh yêu câu của Hàn Mạc. Lần này trở về, hắn thuận theo lời Hàn Thanh nói, dẫn theo ngựa yêu trở về, chính vì thế mới có thể nhanh chóng chạy về kinh thành. Hắn liền lệnh cho hạ nhân trong phủ tắm rửa, cho ngựa quý ăn.

Hàn Mạc vào trong phủ, vừa định tới Đông viện bái kiến mẫu thân, hạ nhân đã nói:

-Thiếu gia, phu nhân và đại nãi nãi cùng Bích Di Nương đều đến am rồi, không có ở trong phủ!

Hàn Mạc ngừng một chút, ngạc nhiên nói:

-Am?

-Đúng vậy.

Hạ nhân vội đáp:

-Các vị phu nhân đã đến am dâng hương nhiều ngày nay rồi.

Hàn Mạc cười cười, xem ra mẫu thân hắn ngày càng tín phật rồi, còn mang cả Bích Di Nương theo nữa. Hắn hỏi:

-Trong nhà còn có ai không?

-Tiểu thư và thiếu phu nhân đều ở sau hoa viên Thính Phong Tiểu Tạ.

Hạ nhân bẩm:

-Thiếu phu nhân có khách ghé thăm, đang cùng các nàng ở sau hoa viên chơi đùa!

Thính Phong Tiểu Tạ là do Hàn Mạc sau khi vào phủ Lễ bộ Thượng thư sửa chữa và xây dựng, dựa theo hậu viên ở Đông Hải. Đây là nơi Hàn Mạc dùng để nghỉ ngơi khi rảnh rỗi.

-Khách?

Hàn Mạc thoáng cảm thấy khó hiểu, vừa đi vào trong viện vừa hỏi:

-Là người của Phạm phủ sao?

Hạ nhân lắc đầu, nói:

-Tiểu nhân không biết. Các quan gia nhà thiếu phu nhân, tiểu nhân đều không biết.

Hàn Mạc cười nói:

-Nếu là các quan gia nhà thiếu phu nhân, ngày thường cũng không hay gặp, đến thiếu gia ta còn không biết, sao ngươi biết được? Đúng rồi, Hàn Thanh đâu rồi?

-Mới rồi còn nhìn thấy y, nếu thiếu gia muốn gặp, để tiểu nhân đi tìm!

-Đừng tìm y vội, cho người chuẩn bị nước ấm cho ta đã. Đúng rồi, thiếu gia đói bụng rồi, cho người làm cơm canh mang lại đây. Chút nữa tìm Hàn Thanh, bảo y đến phòng gặp ta!

Hàn Mạc cảm giác toàn thân bẩn thỉu, đã lâu không tắm rửa, trên người có mùi lạ, vô cùng không thoải mái.

Trở vào trong viện, không gian yên lặng, cánh cửa phòng hắn hé mở. Hắn nhíu mày, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong phòng có một người đang bận rộn làm việc. Chính là Tuệ nương đang lau bàn trong phòng.

Tuệ nương cúi người, xoay lưng về phía Hàn Mạc. Cặp mông tròn xoe, đầy đặn được chiếc váy xinh bó lấy, tựa như trái đào, lại càng giống một đoá hoa đang lay động. Cặp mông đẫy đà của phụ nữ quả nhiên từng giờ từng khắc đều có uy lực hấp dẫn nam nhân.

Hàn Mạc dõi mắt nhìn một chút rồi rất nhanh quay mặt đi. Đường đường là thiếu gia lại đi nhìn chằm chằm mông thị tì lớn tuổi, thật không hay ho gì.

Nghe được phía sau có động tĩnh, Tuệ nương quay đầu lại, thấy Hàn Mạc. Gương mặt nàng ta vừa sợ hãi vừa vui mừng, mau chóng bước lên thi lễ:

-Cô gia, ngài đã về rồi!

Thấy Hàn Mạc cởi áo khoác, Tuệ nương vội đưa tay lau lên người, nhanh nhẹn chạy đến, giúp Hàn Mạc cởi y phục từ phía sau.

-Chuyện lau dọn để bọn tiểu nha đầu làm, sao ngươi phải nhúng tay vào?

Hàn Mạc mỉm cười nói:

-Có phải các nàng đều lười biếng đâu?

Trong viện của Hàn Mạc, ngoài thị tì Vân Tuệ và Tuệ nương theo Tiểu Thiến đến, còn có tám tiểu nha đầu trong phủ thường xuyên hầu hạ, bưng trà rót nước, quét tước đình viện.

-Vú già sợ các nàng lau không cẩn thận, nên không cho các nàng làm trong phòng của tiểu thư và cô gia.

Tuệ nương cười khanh khách nói:

-Cô gia đi đường vất vả rồi, để vú già đi lấy nước trà cho cô gia!

-Ta muốn tắm rửa trước, rồi mới ăn cơm uống trà sau.

Hàn Mạc hoà nhã nói:

-Đã lâu không ăn cơm nhà, ta thèm quá.

-Để vú già đi chuẩn bị một chút.

Tuệ nương nhanh nhẹn:

-Cô gia, để vú già cho người báo với tiểu thư, nói ngài đã hồi phủ!

Hàn Mạc xua tay nói:

-Không cần, không cần. Nàng không phải đang có khách sao, cứ để nàng tiếp khách đi. Khách đến nhà cần tiếp đón cho tốt, không nên chậm trễ!

Tuệ nương đã bưng một chậu nước đến. Hàn Mạc rửa sạch tay, nhận lấy khăn trong tay Tuệ nương lau mặt, rồi mới hỏi:

-Đúng rồi, là vị khách nào thế? Là người của nhạc phụ sao?

Tuệ nương nói:

-Không phải người trong phủ, là bạn tốt nơi khuê phòng của tiểu thư trước kia thôi. Đều là các tiểu thư con quan cả. Lão thái quân trước kia vốn sợ tiểu thư cô đơn, nên luôn mời các tiểu thư trong phủ khác đến phủ nhà chơi đùa. Từ nhỏ tiểu thư đã quan hệ tốt với các vị cô nương này rồi. Hiện giờ là Thiếu phu nhân nhưng thật ra tiểu thư nhà ta vẫn còn nhỏ dại lắm!

-Hoá ra là có bằng hữu đến chơi.

Hàn Mạc cười nói:

-Có cơ hội ngồi tụ họp bạn bè thật tốt.

Tuệ nương mỉm cười, nói:

-Cô gia không ở trong phủ, tiểu thư ngày nào cũng sốt ruột, lúc nào cũng mong ngóng ngài trở về!

Hàn Mạc cười nói:

-Ta cũng muốn được ở nhà lắm chứ!

Bọn hạ nhân rất nhanh đã chuẩn bị xong nước ấm. Tuệ nương phục vụ Hàn Mạc tắm rửa. Lần đầu Hàn Mạc còn có chút xấu hổ, nhưng dần cũng quen.

Hắn vừa tắm rửa xong, đổi sang trang phục mềm mại, rộng rãi, đã có người nhanh chóng mang cơm canh đến phòng. Tuệ nương ở bên cạnh phục vụ Hàn Mạc dùng cơm. Hắn vừa mới ngồi xuống, đã nghe có tiếng bước chân ngoài cửa, lại nghe thấy giọng Hàn Thanh:

-Thiếu gia, ngài trở về rồi, thật làm ta chờ đợi gần chết!

Lời còn chưa dứt, Hàn Thanh đã vào đến cửa.

Hàn Mạc nhận lấy bát cơm, cũng không liếc nhìn Hàn Thanh, nhấc đũa, và mấy miếng. Hàn Thanh tới trước bàn, đứng cung kính.

Hàn Mạc quay đầu nhìn Tuệ nương, nhẹ giọng nói:

-Tuệ nương, ngươi lui xuống trước đi. Có việc gì ta sẽ gọi ngươi!

Tuệ nương vô cùng thông minh, biết thiếu gia nhất định có chuyện riêng muốn nói với Hàn Thanh. Nàng ta ở trong phủ đã nhiều ngày, cũng biết Hàn Thanh là tâm phúc của Hàn Mạc, nên khẽ cúi người, lui xuống, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Hàn Mạc tiếp tục ăn cơm, dùng ánh mắt ra hiệu Hàn Thanh ngồi xuống đối diện hắn. Nhất thời, hắn cũng chưa nói chuyện gì, chỉ và liên tục hai chén cơm rồi mới buông bát. Cầm khăn lau miệng Tuệ nương đã chuẩn bị từ trước, nhìn Hàn Thanh nói:

-Tiểu Chu đã về Đông Hải rồi. Mọi chuyện bên kia đã sắp xếp ổn thoả!

Hàn Thanh mới đầu ngẩn ra, tức thì ngạc nhiên, mừng rỡ:

-Thiếu gia, ngài quả là thần tiên hạ phàm a, ngài làm thế nào vậy?

Hàn Mạc nói sơ qua mọi chuyện cứu viện Chu Tiểu Ngôn một lần. Hàn Thanh trợn mắt, há hốc mồm, không tin được, đôi mắt sùng kính đến tột độ.

-Mọi chuyện đã qua rồi, không cần đề cập đến nữa.

Hàn Mạc lấy từ trong ngực ra một quyển sổ, đặt trước mặt Hàn Thanh.

Hàn Thanh sửng sốt, cầm lấy quyển sổ, mở ra nhìn. Thuở nhỏ y đã theo Hàn Mạc học văn luyện võ, tuy rằng tài năng văn chương không phải xuất chúng, nhưng dĩ nhiên cũng biết chữ. Y chỉ nhìn liếc qua vài tờ, vẻ mặt đã khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Hàn Mạc, kinh ngạc nói:

-Thiếu gia, cái này là…

-Khi ngươi và Tiểu Chu ở Phong Quốc, Hạ gia có ý đồ mưu phản, bị tru di cửu tộc. Chuyện này ngươi đã biết rõ rồi!

Hàn Mạc nghiêm túc, đôi mắt đen thẳm nhìn Hàn Thanh.

Hàn Thanh cũng nghiêm túc, khẽ gật đầu.

-Đây là những thứ ta lấy được từ trong sổ sách của Hạ Học Chi. Những thứ đồ này ngươi xem hẳn là cũng hiểu được.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

-Hạ gia để lại cho chúng ta những thứ của cải quý như vậy, nếu từ chối thì quả là bất kính!

Quyển sổ này chính là do Diễm Tuyết Cơ đưa cho Hàn Mạc.

Lúc trước, khi ở Nghi Xuân, chính vì quyển sổ này mà Tây Hoa Thính của Hàn Mạc, Hắc Kỳ của Nguỵ Quốc và Tử Y Vệ của Khánh Quốc đều dốc hết mọi thủ đoạn bịp bợm, nhưng cuối cùng lại bị Diễm Tuyết Cơ làm ngư ông đắc lợi đoạt mất.

Chỉ có điều không biết vì sao, Diễm Tuyết Cơ sau khi có được quyển sổ này, vào kinh thành một chuyến, rồi trở lại quận Nghi Xuân, lại giao nó cho Hàn Mạc. Lúc ấy Hàn Mạc mới biết được bí mật kinh người của Hạ gia giấu trong quyển sổ này.

Quyển sổ này chia làm hai phần, nửa đầu ghi lại những vây cánh tại triều đình của Hạ tộc, bao gồm cả những người ở nha môn. Tất cả có đến chừng năm sáu mươi người, tất cả đều là thế lực Hạ tộc ẩn nấp trong triều. Tuy rằng đại bộ phận đều là các quan không nắm giữ trọng trách quan trọng trong triều, nhưng có không ít người có vai trò then chốt trong nha môn. Bình thường bọn họ không xuất đầu lộ diện, nhưng nếu có chuyện lớn xảy ra, chút ít quyền lực trong tay bọn họ nhất định có thể phát huy tác dụng lớn.

Trong sổ ghi chép lại tỉ mỉ tình hình của những người này, khi nào thì bước chân vào làm môn hạ của Hạ tộc, được ưu đãi những gì, Hạ tộc nắm được nhược điểm nào của bọn họ, tất cả đều ghi rõ trong cuốn sổ này.

Tuy rằng một phần trong đó đã bị rút ngắn lại khi Hạ tộc bị tiêu diệt, nhưng đến nay vẫn còn một nửa số người ở trong triều. Nếu không có cuốn sổ này của Hàn Mạc, không ai biết được những người kia là vây cánh của Hạ tộc.

Lần đầu tiên, Hàn Mạc nhìn thấy quyển sổ này đã biết, nếu hắn công bố ra nhất định sẽ có vô số người rơi đầu.

Phần sau của quyển sổ này ghi lại những cửa hàng, điếm lâu của Hạ tộc. Hiệu thuốc, tửu lâu, thanh lâu, tiệm đồ cổ, tiệm binh khí, quán trà đều là các cửa hàng nằm ở vị trí trọng yếu được Hạ tộc rải khắp nơi, có hơn năm sáu mươi chỗ. Những nơi này vừa dùng để kiếm bạc, vừa sử dụng làm mạng lưới tình báo, không những ở Yến Quốc mà ở hai nước Nguỵ Khánh cũng có cửa hàng của Hạ tộc.

Đây là một quyển sổ vô cùng đáng sợ, ẩn chứa dã tâm chính trị đáng sợ!

Hàn Thanh đặt quyển sổ lên bàn, nhìn Hàn Mạc, nói:

-Thiếu gia, ngài muốn ta làm gì?

-Thu thập toàn bộ lại.

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

-Ta sẽ nhờ phụ thân phái Ảnh Tử Vệ giao cho ngươi vài tên được việc, cấp cho ngươi chút bạc. Nhiệm vụ của ngươi chính là thu thập từng người và cửa hàng của Hạ tộc về trong tay ta!

Hàn Thanh nhíu mày, nhất thời không nói gì, chuyện này dĩ nhiên chẳng dễ dàng gì.

-Bọn họ không phải kẻ ngốc. Hạ tộc bại vong, bọn họ không còn chỗ dựa vững chắc nữa. Tuy rằng không có ai đến bắt bọn họ, những bản thân bọn họ mỗi ngày đều vô cùng sợ hãi. Lúc này ngươi đi thu nhận, bọn họ cầu còn không được nữa là!

Hàn Mạc vuốt cằm, thản nhiên nói:

-Bọn họ cần một chỗ dựa vững chắc như ta, còn ta cũng cần một đám dao sắc như vậy!

Hắn nhếch miệng mỉm cười:

-Tài ăn nói của ngươi rất tốt, việc này ngươi đi làm là thích hợp nhất! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

-Nếu có người không muốn đầu quân cho thiếu gia thì sao?

-Để ngươi sai phái Ảnh Tử Vệ, không phải để trang trí!

Hàn Mạc lạnh lùng nói:

-Bằng lòng trung thành thì bắt bọn họ viết một bức thư thề sẽ tận tâm cống hiến, lăn tay đóng ấn. Nếu không, đã là vây cánh của Hạ tộc dĩ nhiên phải diệt trừ!

Hàn Thanh gật đầu, nói:

-Thiếu gia, ta hiểu được cần làm thế nào rồi!

-Ngươi theo ta đã nhiều năm như vậy,dĩ nhiên biết làm những chuyện này phải cực kỳ cẩn thận. Nếu để lộ ra chút sơ hở nào, để cho những người không nên biết biết được thì đừng trách thiếu gia ta trở mặt vô tình.

Hàn Mạc lạnh lùng nói:

-Ngươi ta đều đã lớn, không còn là trẻ con nữa. Rất nhiều chuyện chúng ta phải xử lý theo cách của người lớn!

Hàn Thanh nhìn thấy cặp mắt sắc bén của Hàn Mạc, rùng cả mình. Y biết chuyện này thật sự không hề tầm thường, liền khom người nói:

-Thiếu gia yên tâm. Nếu có sai lầm gì, tiểu nhân xin dâng đầu lên báo cáo kết quả!