Quan Mộ năm nay đã 53 tuổi, hơn 50 năm, trải qua không ít chuyện, nghe qua cũng không ít, nhưng lão cũng không thể đoán ra rằng, Hàn Mạc dùng cách gì để cứu người thoát khỏi thành Thần Sơn được đề phòng cảnh giới nghiêm ngặt như vâỵ. Lão nghĩ ra trăm phương ngàn kế, sau đó chính mình lại phủ định tất cả, tuy rằng lão là một kẻ cực kì khôn ngoan, nhưng quả thật với việc cứu người thoát ra khỏi Thánh đàn lão thật sự bất lực.
Hộ vệ Thánh đàn không phải là vật trang trí, hộ vệ Thánh đàn cũng không phải là những kẻ ngu ngốc.
Bọn họ đều là tinh nhuệ bậc nhất Phong quốc.
Ngày trước vốn là đề phòng nghiêm ngặt, trải qua chuyện gần đây, thành Thần Sơn lại càng phòng vệ nghiêm mật hơn. Nếu nói ngay cả ruồi muỗi cũng không thể vào ra thì quả thực có chút phô trương, nhưng một người sống muốn tùy ý ra vào thì tuyệt đói không có khả năng.
Bất luận là người như thế nào, thâm chí ngay cả Thập phương danh tướng, thì đối với sự phòng vệ của thành Thần Sơn lúc này thì chuyện vào ra mà không bị phát hiện là điều không thể.
Mưa dầm kéo dài, chỉ còn lại Quan Mộ lẳng lặng đứng ở hành lang, hai tay chắp ra sau lưng, nhìn mấy cành trúc trong viện.
Mậu dịch Quan Thị đã chuẩn bị xong viêc rút lui, một khi Hàn Mạc thất thủ, 3 đại chi nhánh hiệu buôn gần một trăm người sẽ phải bỏ hết mấy năm dày công gây dựng, rời khỏi Phong quốc.
Lúc này tiền đặt cược rất lớn!
Đây là con đường dùng tiền tài, đối với Quan Mộ mà nói, lão hi vọng Mậu dịch Quan Thị sẽ vĩnh viễn không phải là người cần dùng đến trên con đường này… nhưng cho đến lúc này, không thể không tính đến khả năng phải dùng.
Sau khi toàn bộ rút lui khỏi, cũng không phải toàn bộ nền móng căn bẳn hoàn toàn sụp đổ, Quan Mộ có niềm tin trong khoảng thời gian ngắn xây dựng lại mạng lưới, nhưng mà thế cục thay hình đổi dạng đến mức độ nào, hơn nữa một lần nữa xây dựng lại, nhất định sẽ tiêu tốn một khoản chi phí lớn.
Người Phong quốc quả là không thiếu võ dũng, cũng chẳng ít những chiến sĩ siêu cường, Bạch Xà chúng và Hắc Xà chúng của bọn họ có thể tiến lên quyết đấu với bất kì dũng sĩ của bất kì quốc gia nào.
Nhưng mà một quốc gia như thế này lại thiếu một tổ chức tình báo.
Khánh có Tử Y Vệ, Ngụy có Hắc Kì, nhưng Phong quốc lại không có một cơ quan nào có kết cấu bên trong giống như một tổ chức tình báo, chung quy lại là có lẽ họ không nghĩ đến truyện tranh chấp, cho nên không dồn sức để đào tạo một tổ chức tình báo chuyên nghiệp.
Phong quốc mặc dù không thiếu những trinh sát riêng lẻ, nhưng không có một tổ chức tình báo chuyên nghiệp, hoặc giả cũng là lạc hậu so với các quốc gia khác.
Cũng vì thế, nên Mậu dịch Quan Thị mới có thể tổ chức mạng lưới tình báo của mình hằng năm trời mà không bị phát hiện, tất nhiên là vì họ có năng lực, phần khác, cũng là vì Phong quốc không có tổ chức tình báo của mình.
Cũng với nguyên nhân như thế, Quan Mộ mới bất đắc dĩ đồng ý cho Mậu dịch Quan Thị đặt cọc tạo tiền đồ phía trước, giúp Hàn Mạc một phen, cho dù hắn thất bại, Quan Mộ cũng có cách làm cho Mậu dịch Quan Thị nhanh chóng di dời tất cả thành viên, tài sản nhanh chóng rút khỏi Phong quốc. Lão cũng có tin tưởng rằng không lâu sau khi hoán đổi thân phận mới, tiến vào Phong Quốc, tiếp tục làm một lần nữa công việc tình báo.
Nếu là một quốc gia khác, Quan Mộ có lẽ sẽ không tỏ ra khí phách lớn như vậy, lấy tiền đồ buôn bán ra đặt cược.
Sau khi thất bại ở Phong quốc, có khả năng xây dựng lại, nhưng ở một quốc gia khác thì đó là điều không thể.
Tuy rằng Hàn Mạc thất bại, nhưng Mậu dịch Quan Thị sẽ không phải chịu tai ương ngập đầu, nhưng tận sâu trong lòng Quan Mộ lúc này đây cũng đang mong Hàn Mạc hành sự suôn sẻ.
Một khi thất bại, nếu Quan Thị mậu dịch muốn xây dựng lại hệ thống tình báo Phong quốc sẽ tiêu tốn một lượng tài sản lớn về người và của, đó nhất định không phải là lượng hao tốn nhỏ, cho dù đó là một đất nước giàu có, đối với một viêc như vậy cũng sẽ phải cẩn thận hết sức.
Điểm mấu chốt là Quan Thị mậu dịch được nắm chính quyền, là nhờ phía sau còn có một thế lực bóng đen khổng lồ, nhất định sẽ gây khó dễ ở phía sau, một khi truy ra nguyên nhân thất bại của hệ thống tình báo Phong quốc, quan gia này sẽ không có ngày nào yên ổn, mà Quan Mộ lại càng không thể dễ chịu mà sống hơn.
Mấu chốt quan trọng nhất là, một khi Hàn Mạc thất bại, Quan Mộ phải trả một cái giá cao mới không uổng phí công sức.
Hàn Mạc là con cháu Hàn tộc, nếu như hành sự không thành, cũng không tránh khỏi hai kết cục, một là bị giết chết tại chỗ, một là bị người Phong quốc bắt.
Hàn Mạc là người thông minh tuyệt đối không tư nhiên tiết lộ thân phân của mình.
Một khi người Phong quốc biết hắn là con cháu Hàn tộc, thì sẽ tạo ra cái gọi là tranh cãi quốc gia đại sự. Yến quốc đối với Hàn tộc như hổ đói rình mồi, lần khởi sự này của Hàn Mạc, nhất định sẽ trở thành một nhược điểm của Hàn gia đối với sự công kích của các thế lực thù địch, đến lúc đó Hàn gia sẽ đứng trước một nguy cơ lớn.
Cho nên từ đầu đến cuối, Hàn Mạc che giấu tung tích lẻn vào Phong quốc, hành sự cẩn trọng, cũng là đang ngăn ngừa tình huống này xảy ra.
Nếu như bị bắt, Hàn Mạc nhất định sẽ suy nghĩ cho gia tộc, tất sẽ không tiết lộ thân phân của mình, dưới sự phẫn nộ của người Phong quốc, Hàn Mạc đương nhiên cầm chắc cái chết.
Một khi Hàn Mạc bị họa sát thân, như vậy Quan Mộ cũng phải trả một cái giá rất lớn do sự thất bại của Hàn Mạc.
Quan Mộ lần này đã dấn thân vào một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm, trợ giúp Hàn Mạc cứu người, điều này không ngoài mục đích là tạo một món nợ ân tình cho Hàn Mạc, để ngày sau nếu bộ tộc Quan Thị có gặp nguy nan thì cũng có một chỗ nương thân.
Nhưng một khi Hàn Mạc thất bại, Mậu dịch Quan Thị phải trả giá, hơn nữa cũng khó mà giữ được các đối tác, đối với Quan Mộ mà nói, đó đương nhiên là một đả kích rất lớn.
Cho nên lão nhân gia đứng ở trong viện trúc ngoài trời mưa phùn, chắp hai tay ra sau lưng, thần sắc bên ngoài tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng nóng ruột.
Lão đang đợi tin tức.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trên mặt Quan Mộ vẫn là vẻ điềm tĩnh thật sự, đây là kết quả của nhiều năm tu luyện không ngại gian khổ, mặc cho thiên địa đổi xoay đổ nát, mà mặt vẫn không hề đổi sắc.
Nhưng khi nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên, lông mày cũng nhướng lên.
Ánh mắt lão chuyển qua lối vào hậu viện, liền nhìn thấy Dương Liên vội vàng chạy đến, không mặc áo tơi, không cầm ô, cứ như vậy bước nhanh tới từ trong mưa.
- Thành bại sao rồi?
Đợi cho Dương Liên đi đến trước mặt, Quan Mộ lập tức trầm giọng hỏi.
Dương Liên gật đầu, lúc này Quan Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào phòng mình, Dương Liên nối gót vào theo sau, sau khi vào phòng liền với tay đóng cửa.
- Có phải đã có người an bài cho bọn họ rời khỏi? Quan Mộ đi vào phòng liền lập tức hỏi.
Dương Liên kính cẩn nói:
-Đại chưởng quỹ yên tâm, đã phái người hộ tống hắn rời khỏi, nhất định buổi trưa ngày mai, hắn đã có thể bình an vô sự mà rời khỏi Phong quốc, đặt chân lên lãnh thổ Yến quốc.
Quan Mộ thở phào nhẹ nhõm:
-Tiểu Thủy ... quả thật phi phàm, đúng là hậu sinh khả úy!
Nói vài ba câu, lão đã biết Hàn Mạc đã cứu người ra thành công, lòng thở ra, tràn ngập kinh ngạc và khâm phục. Lão già hiểu sâu biết rộng trong giờ khắc này không thể không bội phục bản lĩnh của Hàn Mạc. Có thể đơn thương độc mã cứu một tên tội nhân quan trọng ra khỏi thành Thần Sơn, đây không còn là chuyện viển vông quá khích của kẻ ngốc nữa, mà nếu như là nói mơ thì đã được Hàn Mạc biến thành sự thật.
- La Nhật Húc… chỉ sợ đã thành hình nhân thế mạng!
Dương Liên bình tĩnh nói - Lúc ra khỏi thành người Tiểu Thủy cứu mặc mặc xiêm y La Nhật Húc.
Quan Mộ nheo mắt lại
Lão cũng không biết Hàn Mạc dùng cách nào mà đưa được người đi ra, nhưng theo những lời của Dương Liên lúc này, lập tức làm cho lão hiểu ra điều gì đó. Sau một lát, lão thở dài nói:
- Thay xà đổi cột. Xem ra Tiểu Thủy ngay từ đầu khi nhìn thấy La Nhật Húc liền có ngay suy nghĩ thay xà đổi cột này. Người trẻ tuổi này…lòng dạ quả thực thâm sâu!
Lắc đầu:
- Chỉ sợ La Nhật Húc đến lúc chết cũng không thể tưởng tượng ra người giết chết gã chính là con báo mà mình dẫn vào!
- Quả thực là một con báo hung hãn!
Dương Liên đánh giá Hàn Mạc.
- Tiểu Thủy giờ đây đang ở nơi nào?
- Đi theo bọn họ rồi!
Tuy rằng Dương Liên nói rất bình tĩnh nhưng cũng không thể giấu được một tia phẫn nộ.
Quan Mộ thản nhiên hỏi:
- Ngươi…không ngăn cản?
Dương Liên lắc đầu:
- Theo sự dặn dò của đại chưởng quỹ , Dương Liên một câu không nói, hắn đi, Dương Liên cũng đi theo bọn họ.
Quan Mộ khẽ gật đầu, cười nói:
- Ngươi làm tốt lắm! Text được lấy tại http://Trà Truyện
- Nhưng…!
Dương Liên muốn nói nhưng lại thôi, rốt cục cũng không nói gì.
- Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói đi…
Quan Mộ hòa nhã lắc đầu:
- Coi như là qua một cửa ải …Không dễ dàng,thật không dễ dàng!
Nói tới đây, khẽ lắc đầu, cũng không biết là nói chuyện Hàn Mạc cứu người không dễ dàng hay nói chính bản thân không dễ dàng mang theo tâm trạng lo lắng chờ đợi.
Dương Liên do dự một chút, cuối cùng cũng nói:
- Phạm nhân mất tích, La Nhật Húc bị giết, chuyện này dù thế nào cũng không thể giấu lâu được, thành Thần Sơn, sẽ rất nhanh biết được việc này.
Dừng lại một chút ,gă mới tiếp tục nói:
- Trong hai ngày Hàn Mạc xuất hiện trong Thánh đàn chính là lúc sự việc phát sinh…đó chính là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất, và cùng với đó là chúng ta có liên quan đến Hàn Mạc…!
Quan Mộ dừng ánh mắt ở Dương Liên, cũng không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nghe.
- Người Phong quốc sẽ rất nhanh chóng tra đến đây, Hàn Mạc đi rồi, chúng ta càng thêm nguy hiểm.
Dương Liên trong giọng nói vẫn mang sự phẫn nộ:
- Chúng ta vì hắn phải trả giá như thế, nhưng mà hắn lại vừa đi ….!
Quan Mộ thở dài lão biết tâm trạng trong lòng hiện tại của Dương Liên.
Hàn Mạc hiện giờ coi như đã thực hiện được âm mưu của hắn một cách hoàn hảo, nhưng để lại hậu quả tan nát thế này, sự đổ vỡ đó lại phải do Quan Thị mậu dịch sắp xếp. Một khi trong việc xử lí đống đổ nát đó có việc gì làm không sạch sẽ, Quan Thị mậu dịch sẽ bị vây bởi một nguy cơ bên trong mà trước nay chưa từng có .
Thành ra như lời Dương Liên nói, pham nhân bị cứu ra, La Nhật Húc bị giết, đương nhiên Hàn Mạc –kẻ nhiều ngày ở thành Thần Sơn sẽ là người bị tình nghi đầu tiên, và lập tức đương nhiên là sẽ có liên lụy đến Quan Thị mậu dịch.
Hàn Mạc nếu làm được chu toàn mọi việc, người Phong quốc trong tay không có bằng chứng căn cứ chính xác, Quan Thị mậu dịch chưa chắc không có cơ hội cãi lại, vả lại nếu không có bằng cớ chứng minh việc Quan Thị mậu dịch có liên quan đến việc động thủ, việc đả kích không chỉ là có mỗi Quan Thị mậu dịch mà là đối với tất cả những thương gia kinh doanh ở Phong quốc.
Mà người Phong quốc thực chất bên trong cũng không hề cam lòng để mất những thương nhân từ nước ngoài vào.
Nhưng Hàn Mạc một khi đã không có tung tích, sự trùng hợp như vậy trên thực tế là một bằng chứng thể hiện rõ nhất, đây là thời khắc cực kì nguy hiểm, thân là kẻ bị nghi ngờ nhiều nhiều nhất, sự biến mất của Hàn Mạc, chứng minh Quan Thị mậu dịch đang có một mưu kế, có vấn đề lớn!
Cho nên Dương Liên rất phẫn nộ, căm phẫn Hàn Mạc không cần biết đến ân nghĩa rời đi vào lúc này, đưa Quan Thị mậu dịch lâm vào cảnh nguy nan này!
- Hắn nói với ngươi?
Quan Mộ nhìn Dương Liên:
- Hắn nói với ngươi hắn phải cùng đi với bọn họ?
Dương Liên nhíu mày ,lập tức lắc đầu:
- Tuy rằng không nói gì, nhưng…!
Quan Mộ khoát khoát tay, thản nhiên cười nói:
- Nnếu chưa nói thì không nên đưa ra kết luận quá sớm.
Lão chắp tay ra sau lưng, đi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tách tí tách tịch những hạt mưa nhỏ, âm thanh nghe thật tĩnh tại:
- Có lẽ trận mưa này đã đến lúc tạnh, hắn …sẽ quay trở lại.
Dương Liên nhíu mày, nhưng không nói gì, trong đôi mắt, tràn ngập hoài nghi. Hàn Mạc có lý do gì để trở về?