Quan Mộ để lộ nội tuyến của mình trước mặt Hàn Mạc, không chút kiêng dè, đúng là khiến Hàn Mạc kinh ngạc.
Hàn Mạc thầm nghĩ Quan Mộ là người cực kỳ khôn khéo, tài năng trác tuyệt, một người như vậy hành sự nhất định cực kỳ cẩn thận, là một nhân vật quan trọng trong nội tuyến của lão, lão lại đem giao dịch bí mật giữa mình và La Như Húc hiển lộ trước mắt, điều này cũng là khác thường.
Quan Mộ tuy nói với Hàn Mạc ngay từ đầu không tán thành việc nghĩ kế hoạch cứu viện, nhưng sau khi quyết định lão lại đưa ra một tấm bản đồ cực kỳ rõ rang về nội tuyến. Quả là một hành động hết lòng tương trợ.
Trước thái độ đó của Quan Mộ thì Hàn Mạc lại có chút nghi hoặc. Chẳng nhẽ chỉ vì một phong thư mà khiến Quan Mộ thay đổi thái độ như thế? Hàn Mạc cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Nhưng sự tình cấp bách cũng không tiện hỏi Quan Mộ vì sao làm thế, mà cần tập trung khai thác triệt để tin tức từ La Như Húc.
Quan Mộ nhìn La Như Húc nói:
-Phụng ti đại nhân yên tâm, ta tuy thích dò hỏi nhưng cũng sẽ không tiết lộ nửa lời đâu.
La Như Húc gật đầu ghé sát lại nói:
-Lão Quan, quả thực chuyện này khi xảy ra sẽ xuất hiện một trận huyết chiến, mấy tháng trước nội thành xảy ra một vụ mất trộm, bị mất một số thứ quan trọng. Kết quả là Thị vệ trưởng Cam Lợi bị đánh mấy chục roi.
Hàn Mạc nghe vậy trong lòng cảm thấy căng thẳng, biết La Như Húc muốn nói đến Chu Tiểu Ngôn.
Chu Tiểu Ngôn và Hàn Thanh lấy thánh vật là chuyện rất bí mật. Nội bộ bên trong cũng giấu diếm cực nhanh không có mấy người biết chuyện này. Tuy nhiên La Như Húc là Nội phụng ti, biết được điều này cũng không có gì lạ.
Ngọc Như Ý ở ba nước khác, thực sự là đồ vật cực kỳ đắt tiền. Đối với một đất nước nghèo khổ như Phong quốc, càng hiếm thấy. Đối với một gã Nội phụng ti nho nhỏ, có thể nói là báu vật quý nhất.
Được một bảo vật như vậy, La Như Húc sẽ phải để lộ tất cả những gì hắn biết.
Quan Mộ nheo mắt nói:
-Thị vệ Cam Lợi cũng bị đòn sao? Xem ra chuyện này quả không phải là tầm thường. Phụng ti đại nhân rốt cuộc vật bị đánh cắp là gì, sao lại quan trọng thế?
La Như Húc ghé sát vào tai Quan Mộ hạ giọng, gằn từng chữ:
- Đó là Thánh vật của Phong quốc chúng ta.
Quan Mộ hiện ra vẻ khiếp sợ:
- Cái gì? Thánh…Thánh vật?
La Như Húc vội la lên:
-Lão Quan chuyện này quả là như vậy. Đại Tế Ti và Tù trưởng đã nói chuyện với nhau, nếu để chuyện đó lan truyền ra ngoài, đó là muốn vào hố Vạn Xà.
Quan Mộ nghiêm nghị nét mặt, khẽ gật đầu.
Hàn Mạc không biết hố Vạn Xà là cái gì, nhưng Quan Mộ thì hiểu rõ đó là một loại tử hình ở thành Thần Sơn, chỉ có khinh thường thánh vật hoặc Đại Tế Ti mới bị nhận lấy hình phạt thảm khốc này.
Hố Vạn Xà, tên như ý nghĩa. Trong hố sâu thả vô số độc xà, đem người nhốt vào đó, kết quả là người đi đến đâu cũng bị rắn quấn cắn đến chết.
Quan Mộ nhẹ giọng hỏi:
- Thánh vật… thật sự bị đánh cắp?
La Như Húc lắc đầu nói:
- Nếu thật sự bị đánh cắp chẳng phải là chọc cả trời sao?
Quan Mộ vuốt chòm râu nói:
- Có bắt được kẻ trộm đó không?
La Nhật Húc nói:
- Chuyện này quả thực đúng là kỳ lạ, bọn trộm thủ đoạn cực kì cao minh. Hai kiện thánh vật đúng là đều bị đánh cắp, thời điểm hai gã đạo tặc chạy ra khỏi thành mới bị phát hiện. Thị vệ trưởng A Phổ La dẫn theo Hắc Xà đuổi theo.
Ngừng lại một chút trên mặt hắn lộ ra vẻ lỳ lạ:
- Nói ngài cũng không biết, ta nghe bọn hắn về bẩm báo với Đại Tế Ti hai gã đạo tặc đi nhầm vào Quỷ Lâm. Hắc Xà tìm chúng trong đó suốt hai tháng trời mới bắt được bọn họ. Trong hai tháng trời đó, Đại Tế Ti và Tù trưởng ngày đêm không ngủ. Đại Tế Ti tâm trạng không yên đã giết không ít tôi tớ.
Nói tới đây trên mặt La Như Húc hiện ra vẻ khiếp đảm, có lẽ là nhớ đến thời điểm Đại Tế Ti giết người.
Quan Mộ làm ra vẻ quan tâm nói:
- May mắn Phụng ti đại nhân không việc gì. Đại Tế Ti đối với Phụng ti đại nhân thật là quan tâm.
La Như Húc khoát tay, dường như không muốn nói ra việc này, trầm ngâm một lúc mới nói:
- May mắn là thánh vật không việc gì, nếu không thì chết cả loạt.
Hàn Mạc nhíu mày. Hắn biết hai kiện thánh vật là Hắc phúc xà vương đảm và Bát giác chi đều đã bị tách thành thuốc cứu Bích di nương tại sao La Như Húc lại nói Thánh vật vô sự?
Hay là Thánh vật bị mất, bề trên của Phong quốc tìm được vật thay thế để che dấu. Ngay cả Nội phụng ti cũng không biết chân tướng sự việc?
Hàn Mạc cảm thấy chuyện này hết sức lờ mờ, trong lòng đầy rẫy nghi hoặc. Hắn ra vẻ như không hiểu nên hướng về phía Quan Mộ hỏi: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Bá phụ, Thánh vật đó là cái gì, cháu rất tò mò muốn biết!
Quan Mộ thấy Hàn Mạc hỏi biết chắc chắn là có lý do vì thế trả lời:
- Đó là hai kiện Hắc phúc xà vương và Bát giác chi. Cháu không không nên hỏi nhiều như vậy!
Hàn Mạc cười nói:
- Chỉ là do cháu tò mò mà thôi. Nếu đã là Thánh vật thì việc trông coi nhất định phải rất nghiêm ngặt?
Quan Mộ cũng cười nhìn La Như Húc nói:
- Tìm được là tốt rồi, bài học còn đó hiện giờ lực lượng trông coi chắc sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.
La Như Húc cười,lạnh lùng nói:
- Tuy rằng tìm được Thánh vật, nhưng Thánh vật không còn để ở chỗ cũ, muốn bảo vệ cũng không được.
Quan Mộ và Hàn Mạc nhìn nhau. La Như Húc nói lời này quả thật khó hiểu.
La Nhật Húc cũng không giấu diếm:
- Hắc xà chúng thật ra chỉ bắt được một tên trộm, tên còn lại Thị vệ trưởng A Phổ cố tình để cho chạy thoát, chẳng qua là thả con cá nhỏ để bắt con cá lớn. Thị vệ trưởng A Phổ dẫn theo vài tên Hắc Xà đi theo tên kia, phải tìm hiểu đến cùng xem ai là người phái chúng đến trộm thánh vật của Phong quốc.
Quan Mộ hỏi:
- Tra được cả chuyện đó sao?
La Như Húc lắc đầu:
- Cho đến giờ Thị vệ trưởng A Phổ vẫn chưa quay trở về, lành dữ thế nào còn chưa biết?
Hàn Mạc tiếp tục giả bộ ngây thơ nói:
- Phụng ti đại nhân, người nói bắt được đạo tặc tìm Thánh vật về nhưng lại không đem Thánh vật về chỗ cũ, việc này quả thực kỳ lạ.
Quan Mộ ra vẻ quở trách Hàn Mạc:
- Không được nói linh tinh, Phụng ti đại nhân nào có để ngươi xen miệng vào, còn không im miệng cho ta.
Hàn Mạc làm ra vẻ oan ức, cúi đầu.
La Như Húc thấp giọng nói:
- Kỳ thật nói tiếp cũng khó hiểu.Tuy rằng bắt được đạo tặc, tìm được Thánh vật nhưng…Thánh vật hiện giờ đang trong tay tên đạo tặc còn lại.
Hàn Mạc sững sờ
La Như Húc nói:
- Tên kia sau khi bị bắt không giao Thánh vật ra mà ngược lại lấy Thánh vật để ra điều kiện với bọn ta, mỗi ngày còn bắt bọn ta nấu nướng hầu hạ, cho hắn một mình một phòng. Hắn còn nói chỉ cần làm trái ý hắn, hầu hạ hắn không tốt hắn và Xà vương sẽ cùng chết.
Tâm trạng của Hàn Mạc lúc này rất phấn khích.
Hắn vẫn lo lắng Chu Tiểu Ngôn đã bỏ mạng ở trong thành rồi.
Nhưng khi nghe những lời La Như Húc vừa nói Hàn Mạc cảm thấy không thể tin nổi.
La Như Húc thấy Hàn Mạc và Quan Mộ vẻ mặt phấn khích, thở dài:
- Việc này quả thực kỳ lạ nhưng cực kỳ chính xác. Không giấu gì các ngươi đồ ăn mỗi ngày của tên kia đều do ta phụ trách.
Hàn Mạc lúc này chỉ muốn ôm lấy Quan Mộ, rồi quay lại Đông Hải thành cảm tạ Quan Thiếu Hà.
Nếu không phải bởi vì Quan Thiếu Hà, tuyệt đối không thể cùng Quan Mộ liên lạc lên trên, nếu không phải bởi nhờ Quan Mộ thì không thể nghe La Nhật Húc kể rõ sự tình.
Hàn Mạc tưởng rằng lần này nghĩ cách cứu viện, chuyện sẽ hết sức khó khăn nhưng lúc này áp lực trong lòng hắn giảm đi vài phần.
Hắn hiểu rằng vị Phụng ti đại nhân này trở thành trọng yếu trong kế hoạch cứu viện của hắn.
Trong phòng không khí cực kỳ quái lạ, sau một lát Quan Mộ mới cẩn thận hỏi:
- Các ngưới để một tên trộm như thế giỡn mặt?
La Như Húc thở dài:
- Lão Quan, ngươi là người ngoài nên không biết. Ta đã từng nói Xà vương là tổ tiên của chúng ta, đó là vị thần tối cao lẽ nào để Xà vương cùng chết với một tên trộm. Thị vệ trưởng Cam Lợi đã từng nghĩ đến cách dùng độc giết hắn để có thể giải cứu Xà vương. Nhưng không ngờ hắn cũng hiểu về độc dược, bị hắn phát hiên một lần hắn liền nói với chúng ta, sau này nếu phát hiện trong đồ ăn có vấn đề hoặc cơ thể có vấn đề hắn liền giết chết Xà vương. Thị vệ trưởng Cam Lợi không còn cách nào còn để vài tên dược sư ở phòng ngoài nếu tên kia cảm thấy bản thân không thoải mái thì giải thích cho hắn để hắn không nghĩ là bị trúng đọc mà giết Xà vương.
Hàn Mạc cố nhịn cười. Hắn không thể ngờ rằng Chu Tiểu Ngôn lại có thể tác oai tác quai như thế.
Lần đầu hắn thấy Chu Tiểu Ngôn chỉ biết đó là người có năng lực, dù gặp chuyện gì cũng nghĩ ra biện pháp hợp lý.
Hiện giờ xem ra hắn so với mình xem ra còn có phần lợi hại hơn.
Thần dân Phong Quốc không thể ngờ tên tiểu tử kia lại đem thánh vật ra true đùa như thế. nếu chuyện này lộ ra thì Phong quốc thượng tầng không thể chấp nhận sự sỉ nhục đó. Nếu không vì La Như Húc ham tài thì có lẽ không bao giờ phát hiện trong lòng Phong Quốc đang có một trò hay như thế.
Dường như La Như Húc có chút xấu hổ về chuyện này cuối cùng ngừng câu chuyện nói:
-Lão Quan, muộn rồi ta phải trở về hầu hạ Đại Tế Ti.
Hắn liếc Hàn Mạc rồi nói:
- Ngươi vào thành phải cẩn thận, nếu có chuyện gì ta cũng không đảm đương nổi đâu.
Quan Mộ chắp tay nói:
- Phụng ti đại nhân ngài quả là trí tuệ hơn người. Quả thực là ta muốn đưa cháu trai vào thành, vào trong thánh địa của Phong quốc, không phải ai cũng có may mắn này.
La Như Húc lấy trong ngực ra một lệnh bài bằng gỗ đưa cho Quan Mộ:
- Thứ này ngươi cũng biết. Sáng ra khi tới cửa thành đưa Phụng ti bài ra nói là ta cho các ngươi đưa hàng hóa vào thành sau đó ta sẽ dẫn các ngươi đi.
Quan Mộ cung kính:
- Làm phiền, làm phiền.
La Như Húc đứng đậy nói:
- Chuyện đã như vậy, ta xin cáo từ. Ngày mai khi đưa trân châu đến ngươi đưa hai mươi viên đi vào. Ta có một tờ khai.
Hắn lôi trong tay áo ra một tấm hóa đơn đưa cho Quan Mộ.