Thời tiết Yến Kinh tháng năm tháng sáu rất ấm áp, đám dân chúng kinh thành đã có thể mặc quần áo mỏng, bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của những kẻ phóng đãng đầu đường, lúc này quần áo các cô gái đi lại trên đường cũng bắt đầu mỏng, tơ tằm nhẹ bay, dáng người hoặc đầy đặn hoặc thon thả ngẫu nhiên lộ ra trên đường, trở thành bữa tiệc lớn nhất trong mắt một số kẻ phóng đãng, nếu may mắn, gặp phái các phu nhân tiểu thư quý tộc đi đường, liếc nhìn làn da trắng bóng ngẫu nhiên lộ ra, cũng là chuyện rất vui đối với kẻ phóng đãng.
Bình thường mà nói, trước các hiệu buôn thành nam Yến Kinh, rất hay xuất hiện bóng dáng các phu nhân thái thái này, cửa hiệu son, quán châu báu, hiệu tơ lụa, phường tranh chữ, phố đồ cổ…, đây tuyệt đối là nơi các nữ quyến hay đi dạo nhất.
Hiệu buôn Quan Thị cũng là một trong số các hiệu buôn ở khu vực này, khu vực nam thành này có hơn trăm hiệu buôn, kinh doanh các loại hàng hóa, cũng bởi thế, dân gian xưng nơi này là "Bách hành tập". (Trăm chợ)
Hiệu buôn Quan thị ở phần lớn hiệu buôn Bách hành tập cũng không bắt mắt, không lớn không nhỏ, chỉ kinh doanh châu báu tranh chữ, buôn bán không quá náo nhiệt nhưng tuyệt đối không quạnh quẽ.
Chưởng quầy cửa hiệu Quan thị ở Yến Kinh là một ông lão hơn năm mươi tuổi, gặp người liền cười, hắn cũng họ Quan, tên là Quan Phát, buôn bán tại Yến Kinh cũng rất nhiều năm, người xung quanh biết đền đều họi một tiếng "Quan Lục Gia", về phần vì sao gọi "Lục gia", cũng không nhiều người biết, chẳng qua giải thích chỉ nói Quan Phát đứng hàng thứ sáu trong các huynh đệ, cho nên xưng là "Quan Lục Gia".
Hiệu buôn Quan thị ngoại trừ kinh doanh châu báu tranh chữ, tác dụng lớn nhất là tìm mua hàng loại hàng hóa ở kinh thành, giống như tơ lụa, vải vóc, lá trà, đồ sứ vân vân, sau đó lấy hiệu buôn Yến Kinh làm căn cứ, chuyển hàng hóa đi hiệu buôn các nơi ở nước Yến, nếu nói đây là một cửa hàng châu báu tranh chữ, còn không bằng nói đây là một nơi vận chuyển hàng hóa.
Sáng sớm, hậu viện hiệu buôn Quan thị đã chuẩn bị hàng hóa chất đầy năm xe ngựa, kéo xe đều là ngựa cao to, cực kỳ cường tráng. Hơn hai mươi người tụ tập trong viện, lại có hơn mười người mặc trang phục một màu lam, cổ tay và cẳng chân đều buộc băng, trên đầu lại quấn khăn trùm đầu màu đen, bên hông đều đeo đao.
Đám người này đều là người của "Hòa Thịnh tiêu cục" trong kinh, nhiều lần hợp tác với hiệu buôn Quan Thị, mỗi một chuyến hàng đi Phong Quốc, hiệu buôn Quan thị đều mời "Hòa Thịnh tiêu cục" bảo vệ.
Tiêu đầu hiện giờ là nhân vật lợi hại trong Hòa Thịnh tiêu cục, tên gọi Thiết Khuê, có ngoại hiệu gọi "Hổ sắt", có bản lĩnh thân thể cứng rắn, mỗi lần hiệu buôn Quan thị chuyển hàng đi Phong Quốc, đều mời vị Hổ Sắt này dẫn đầu, để hắn mang đội hộ tiêu, qua vài năm, mỗi một chuyến hàng đều có thể thuận lợi tới các cửa hiệu chi nhánh ở Phong Quốc, hai bên quan hệ hợp tác không gì phá nổi, quan hệ giữa Hổ Sắt và Quan Lục Gia cũng rất sâu đậm. Text được lấy tại http://Trà Truyện
Mỗi chuyến ngoại trừ mười người của Hòa Thịnh tiêu cục, còn có hơn mười tiệu nhị hiệu buôn Quan thị đi theo, dù sao đám tiêu sư chỉ hiểu được bảo vệ chuyến đi, mà đám tiểu nhị phải tùy thời trông nom hàng hóa.
Thiết Khuê phân phó đám tiêu sư phía dưới cắm xong cờ tiêu cục, chỉ còn chờ Quan Phát tới ra lệnh một tiếng, liền có thể xuất phát.
Mới tờ mờ sáng, không khí còn mang theo hơi lạnh, không bao lâu, chưởng quầy hiệu buôn Quan thị Quan Phát đi vào trong viện, mang theo hai người phía sau, nhìn thấy Thiết Khuê liền cười nói:
- Thiết lão đại, lần này lại làm phiền ngài và các huynh đệ, chờ ngài trở về, ta sẽ kính ngài mấy chén!
Thiết Khuê tiến tới, chắp tay cười nói:
- Khách khí!
Dáng người hắn khôi ngô, thắt lưng bằng dây lớn, băng cổ tay và cẳng chân đều bằng da, nhìn qua là một người luyện ngạch công.
Chỗ lông mày trái của hắn có một vết sẹo rõ ràng, cho nên thoáng nhìn qua, hai mắt một lớn một nhỏ, tướng mạo hơi dữ tợn, nhưng tiếng cười lại hơi thô lỗ.
Cặp mắt không cân đối nhìn qua hai người phía sau Quan Phát, không khỏi hơi nhíu mày.
Người bên trái nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặc áo ngắn màu xám của tiểu nhị hiệu buôn, đội cái mũ tro, nhìn qua rất hoạt bát, đôi mắt trong suốt giống như sao trên trời.
Người bên phải cũng một bộ áo ngắn màu xám, hai chòm râu nhỏ, tướng mạo hơi xấu xí, làn da khô vàng, mặt không thay đổi, nhìn qua cực kỳ lạnh lùng, nhưng thân thể rất thon thả mượt mà, Thiết Khuê đánh giá, trpng mắt lộ ra vẻ cổ quái.
Quan Phát cười nói:
- Thiết lão đại, đây là hai gã tiểu nhị cửa hàng phía dưới tiến cử, vốn phải làm việc tại kinh thành, chẳng qua hiệu buôn bên Phong Quốc kia thiếu người, gửi thư đến muốn phái hai tiểu nhị đắc lực qua giúp đỡ, cho nên một chuyến này làm phiền Thiết lão đại đưa hai tiểu nhị này theo!
Thiết Khuê do dự một chút, cuối cùng nói:
- Lục gia, chỉ cần trên đường bọn họ theo quy củ, mang theo hai người cũng không phải việc gì khó… !
Quan Phát cười ha ha nói:
- Đó là tất nhiên.
Hắn nói với hai người:
- Còn không cám ơn Thiết lão đại, dọc theo đường đi phải vâng lời Thiết lão đại phân phó, phá quy củ, đừng trách Thiết lão đại làm việc theo quy củ!
Tiểu nhị có hai chòm râu đôi mắt trong suốt cười nói:
- Trên đường làm phiền Thiết tiêu đầu chiếu cố nhiều!
Thiết Khuê từ chối cho ý kiến, lại đánh giá hai người vài lần, vẻ mặt hoài nghi, ôm tay với Quan Phát, liền xoay người đi.
Quan Phát vẫy tay với bên kia, hô một tiếng:
- Tống quản sự!
Một người trung niên hơn bốn mươi tuổi cười tủm tỉm lại đây, xem quần áo hắn chắc không phải tiểu nhị bình thường, hắn tiến tới cung kính thi lễ mỉm cười nói:
- Chưởng quầy, ngài có gì phân phó?
Quan Phát chỉ người trung niên nói với hai người kia:
- Đây là Tống quản sự, một chuyến đưa hàng tới Phong Quốc này, do Tống quản sự dẫn đầu!
Hắn nói với Tống quản sự:
- Hai tiểu nhị này, ngươi mang theo giao cho Quan Mộ!
Tống quản sự mỉm cười nói:
- Chưởng quầy yên tâm, tôi nhất định đưa bọn họ an toàn tới đó!
…
Người trẻ tuổi đôi mắt trong veo bên người Quan Phát tất nhiên chính là Hàn Mạc muốn dùng thương đội yểm hộ tiến vài Phong Quốc.
Hiện giờ Phong Quốc giới nghiêm, nhìn thấy hắn là người nước khách sẽ lập tức khống chế, nhưng lại chiếu cố thương đội ra vào Phong Quốc. Dù sao thương đội ra vào mang đến cho người Phong Quốc rất nhiều lợi ích, người Phong Quốc cũng không đến mức hồ đồ cắt đứt con đường buôn bán, hiệu buôn có tên tuổi ở Phong Quốc, cho dù cao tầng Phong Quốc cũng cố gắng chiếu cố.
Hiệu buôn Quan thị ở Phong Quốc có danh là hiệu buôn lớn, rất nổi danh trong cảnh nội Phong Quốc, tuy rằng hiện giờ Phong Quốc hết sức rối loạn, nhưng thương đội hiệu buôn Quan Thị vẫn có thể thông suốt ở cảnh nội Phong Quốc.
Cũng bởi như thế, Hàn Mạc cảm thấy thông qua đội ngũ đưa hàng của hiệu buôn Quan thị tiến vào Phong Quốc, có thân phận che chắn mới là lựa chọn tốt nhất.
Lúc Quan Phát thấy ngọc bài, vô cùng cung kính, lúc ấy Hàn Mạc càng cảm thấy thân phận của Quan Thiếu Hà không bình thường, hắn chỉ nói mấy câu với Quan Phát đã có thể đi theo đội.
Còn vị mặt vàng có ria mép kia là Chủ sự tứ xứ Tiết Hồng Tụ của Tây Hoa Thính hóa trang mà thành.
Mang theo Tiết Hồng Tụ, cũng không phải Hàn Mạc có suy nghĩ đi dạo cùng người đẹp, hắn chỉ biết Phong Quốc là nơi chưa khai hóa, rất nhiều rừng rậm, có nhiều độc trùng rắn rết, không tránh được một số kịch độc cổ quái.
Tiết Hồng Tụ chính là cao thủ dùng độc, có nàng theo bên người, chẳng khác có một tầng bảo đảm. Hơn nữa công phu ám sát theo dõi của Tiết Hồng Tụ là hạng nhất, đến lúc đó có hành động gì, đây cũng là một người giúp đỡ rất tốt.
Tuy nói lần này triều đình nước Yến gặp phải chuyện lớn, phải lựa chọn một trong hai nước Ngụy Khánh đạt thành hiệp nghị, nhưng Hàn Mạc cũng không quá quan tâm tới chuyện này.
Những vấn đề đó, là chuyện các đại thần nội các và Hoàng đế để ý tới, mình không có tư cách lo lắng tới chuyện lớn liên quan đến vận mệnh nước Yến. Đối với hắn mà nói, hiện giờ quan trọng nhất là trước tới Phong Quốc cứu Tiểu Chu ra, nếu cần mà nói còn có vị Bạch Dạ Lang Bạch đại hiệp không có tin tức kia!
Tuy nói Hàn Thanh tới Phong Quốc một lần, có hiểu biết nhất định với Phong Quốc, ngay từ đầu Hàn Mạc cũng tính để hắn đi theo, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dung mạo Hàn Thanh đã bại lộ ở Phong Quốc, dẫn theo nếu chẳng may xui xẻo, bị người Phong Quốc nhận ra được, hậu quả trái lại rất không ổn.
Đương nhiên, ở sâu trong lòng Hàn Mạc quả thật muốn biết, Phong Quốc nội loạn này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đội ngũ do Thiết Khuê dẫn đầu đám tiêu sư Hòa Thịnh tiêu cục và Tống quản sự dẫn đầu tiểu nhị hiệu buôn Quan thị tạo thành, cuối cùng xuất hành mới tờ mờ sáng, khi ra khỏi thành mặt trời mới ló ra.
Một chuyến này, từ Yến Kinh vào Phong Quốc, ngựa không dừng vó cũng phải ba bốn ngày, hiện giờ mang theo hàng hóa, tự nhiên không thể phóng ngựa, dựa theo cách nói của Thiết Khuê, dù thế nào cũng phải đi năm sáu ngày.
Cũng may hiệu buôn Quan thị tài lực hùng hậu, Hòa Thịnh tiêu cục cũng là tiêu cục lâu đời, gần ba mươi người cưỡi tuấn má, cũng khiến tốc độ đi dường nhanh hơn không ít.
Khi đội ngũ khởi hành, Thiết Khuê dẫn vài tên tiêu sư đi tuốt đàng trước mở đường, ở giữa là năm xe ngựa lớn chất đầy hoàng hóa, đám tiểu nhị hiệu buôn Quan thị ở hai bên che chở hàng hóa, một nửa tiêu sư khác đi đằng sau đoàn xe.
Trong cảnh nội Yến Kinh, thật ra trị an cũng tốt, nạn trộm cướp không nhiều, gia chủ các thế gia trông coi đất đai thuộc quyền sở hữu của mình, có giặc cướp đều xuất binh tiêu diệt, đảm bảo quyền sở hữu của mình yên ổn.
Cho nên áp tiêu trong cảnh nội nước Yến cũng không phải chuyện quá nguy hiểm.
Hơn nữa lập tiêu cục ở nước Yến, tiêu cục chẳng nhưng có chỗ dựa vững chắc trong quan trường, hơn nữa cũng có hiểu biết với phần lớn hắc đạo, lại thêm công phu của tiêu sư cũng vững chắc, cho nên một chuyến áp tiêu cũng không có mấy kẻ cướp đường.
Nói trắng ra là, mời tiêu sư chính là dùng mạng lưới quan hệ của tiêu cục để đi đường mà thôi, không có mặt mũi của tiêu cục, tất nhiên có khối người rình mò tài vật thương đội.
Hơn mười tên tiêu sự, lại thêm mười tên tiểu nhị, ba mươi người đi tới cũng là đội ngũ không nhỏ, hơn nữa công phu của mỗi người đám tiêu sư cũng không kém, kẻ cướp bình thường căn bản không dám đánh chủ ý tới, kẻ dám nghĩ tự nhiên có thực lực nhất định, có thực lực như vậy người trong tiêu cục tự nhiên hiểu biết, mặt mũi hoàn toàn có thể áp chế, cho nên một đường đi tới cũng không đáng ngại, lúc hoàng hôn thuận lợi đến một trấn nhỏ, tìm một nhà trọ nghỉ tạm.
Quy củ tiêu cục, không đến vạn bất đắc dĩ là không được đi đường ban đêm!