Quyền Thần

Chương 469: Đón dâu

Ngày mồng chín tháng năm năm hai mươi tám theo Yến lịch tuy không phải một ngày nắng rực rỡ, nhưng thời tiết cũng khá đẹp. Hôn sự đã được bàn luận từ lâu, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức.

Bốn đại thế gia của Yến quốc liên tục ngã xuống, vào thời khắc này, liên minh của Hàn gia và Phạm gia thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Tiểu thư Phạm gia rất ít người biết, nhưng hầu hết mọi người đều mơ hồ biết vị tiểu thư này thuở nhỏ đã lớn lên bên cạnh lão thái quân của Phạm gia. Phạm lão thái quân là nhân vật như thế nào chứ? Bà ta hiện giờ là mệnh phụ phu nhân duy nhất thuộc hàng nhất phẩm, là đệ nhất phu nhân ở Yến quốc , đức cao vọng trọng, quyền lực không hề nhỏ.

Vị cháu gái do lão thái thái này dạy dỗ hiển nhiên cũng không phải người tầm thường.

Tân lang Hàn Mạc kia không cần phải nói, hiện giờ kinh thành Yến này có rất ít, rất ít người không biết đến tên hắn. Chưa cần biết đến chuyện mọi người có biết hắn buôn bán trên biển Đông hay không, nhưng ai cũng biết chuyện hắn dẫn quân tập hậu Lê Cốc quan, khéo léo dẹp tan lũ gian đảng Tây Môn ở Tây Môn gia, vạch trần âm mưu phản bội của Hạ gia, hiện giờ lại nắm trong tay binh quyền chức trọng, trở thành Chỉ huy sứ trẻ tuổi nhất của Ngự lâm quân. Tất cả những chuyện này khiến chỉ cái tên "Hàn Mạc" thôi dường như cũng phát ra hào quang rực rỡ.

Hôn sự của hai người này so với của các thế gia khác, chỉ tính riêng hào quang của tân lang và tân nương thôi cũng đã không tầm thường rồi.

Phủ Lễ bộ Thượng thư khách ra vào không dứt, dù sao cũng là hôn sự của Phạm gia và Hàn gia, quan viên không kể lớn nhỏ, chỉ cần có giao hảo với hai nhà, đều nể mặt, sớm đã đến đây.

Trên mỗi một con đường trong kinh, việc canh gác cũng trở nên nghiêm ngặt hơn, nha môn trong phủ Yến kinh càng không cần phải nói, thậm chí cả người của Hoa Thính cũng không ngồi yên một chỗ. Tại những địa điểm trọng yếu ở nơi tổ chức hôn sự hai nhà, xung quanh phủ Lễ bộ Thượng thư và phủ Bộ binh Thượng thư đều có bố trí người của Hoa Thính.

Những người này dĩ nhiên không phải đang giám sát hai đại thế gia, mà là muốn ngăn ngừa những thế lực hắc ám của địch quốc đến gây chuyện thị phi.

Hàn Mạc tuy vì chuyện của Bích Di nương mà tâm trạng trĩu nặng, nhưng đại cục làm trọng, hắn gắng sức thả lỏng người, thoải mái hết sức. Tình hình trong phủ náo nhiệt ầm ĩ, nha hoàn cùng người hầu kẻ hạ trong phủ Hộ bộ Thượng thư đều được Hàn Huyền Đạo bố trí đến đây, giúp đỡ chuyện hôn sự.

Hàn Mạc muốn tìm chỗ tĩnh lặng một chút, nhưng hắn nhận ra, ngoại trừ tây viện của Bích Di nương, khắp nơi trong phủ đều là người, vô cùng náo nhiệt.

Hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, đã bị Hàn Tào Thị phái người tìm, lôi kéo đi thay trang phục. Theo quy củ của Yến quốc, đến quá giờ ngọ, tân lang sẽ dẫn một đội ngũ đi rước tân nương, cho nên trước buổi trưa, tân lang phải chuẩn bị trang phục thật đẹp.

Kiếp trước Hàn Mạc đã từng thành hôn, nhà trai đều mặc một bộ âu phục là lượt, thắt cà-vạt, chải tóc bóng loáng, trên ngực đeo một bông hồng, vậy là xong, vô cùng giản dị.

Nhưng khi hắn được đưa tới lễ phòng, thiếu chút nữa đã hoảng hốt. Không ngờ trong phòng đã có bốn bà mụ thướt tha, yểu điệu, tuổi đều tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, chờ đợi chăm sóc trang phục cho Hàn Mạc.

Nhưng điểm đặc biệt chính là, bốn người này đều mông nở ngực bự, không một người nào gầy gò ốm yếu.

-Ngũ thiếu gia, trước tiên xin mời ngài tắm rửa!

Một người mỉm cười, nói:

-Sau khi tắm rửa, chúng tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị!

Lúc này, Hàn Mạc mới phát hiện, trong lễ phòng đã có một thùng tắm nước nóng, trang phục tân lang mới tinh được đặt chỉnh tề bên cạnh.

Hàn Mạc thấy các nàng cũng không có ý muốn đi ra ngoài, hơi giật mình, cẩn thận hỏi:

-Các người ở bên ngoài chờ ta chứ?

Mấy bà mụ đều nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên các nàng đều thấy lạ, chẳng nhẽ Ngũ thiếu gia này không hiểu quy củ trước hôn lễ hay sao?

Theo phong tục, nữ nhân mông nở sẽ sinh nam hài, nữ nhân ngực bự dễ nuôi con, cho nên giới quý tộc Yến quốc trước khi thành thân, nhà trai đều lựa chọn vài người phụ nữ mông nở ngực bự tập trung lại bên nhà tân lang, mang đến vận may, chúc cho đứa nhỏ của tân lang tân nương lớn lên có thể tráng kiện, khoẻ mạnh.

Chính vì thế, những người này đến đây không chỉ để giúp Hàn Mạc ăn mặc, mà còn có nhiệm vụ khác, chính là giúp hắn tắm rửa.

Có điều, mấy người nghe Hàn Mạc nói vậy, đều cảm thấy kỳ lạ, nhất thời không biết ý tứ của hắn ra sao, dù sao tạo điềm may như thế ai cũng đều thích.

Lập tức có một tên người hầu nam trẻ tuổi tiến đến, thì thầm với Hàn Mạc, lúc này hắn mới hiểu được, nhưng để mình trần truồng cho bốn người phụ nữ tắm rửa cho, thật sự hắn không thể chấp nhận, liền xua tay nói:

-Ta sẽ tự mình tắm rửa, các người cứ chờ ở bên ngoài trước đi!

Hàn phu nhân vừa qua đây kiểm tra tình hình, nghe Hàn Mạc nói như vậy, nhướng mày, nói:

-Sao có thể thế được? Nhất định phải để các nàng này giúp con. Đây là để mang lại vận may. Từ xưa đến nay đều như vậy!

Hàn Mạc bất đắc dĩ, tuy rằng hắn không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý để cho bốn người phụ nữ này tắm rửa, bất kể thế nào đây cũng là trình tự quan trọng trong đám cưới ở Yến quốc, không thể thiếu được.

Bốn người phụ nữ cẩn thận trút bỏ xiêm y của vị Ngũ thiếu gia đang đỏ bừng mặt này, nhìn nhìn nhau. Đến khi thấy được thân hình đầy nam tính, rắn chắc của Hàn Mạc, bọn họ cũng ngượng ngùng, kinh ngạc với vị Ngũ thiếu gia này.

Dù sao các nàng cũng chuyên làm công việc này, vốn được gọi là "Tẩy nương". Tất cả các hôn sự lớn nhỏ trong kinh, các nàng đều xuất hiện trong lễ phòng, giúp tân lang tắm rửa, thay y phục.

Chỉ có điều, các nàng không tưởng tượng được, vị Hàn Mạc, quý công tử của thế gia này không ngờ lại ngượng ngùng như thế, tựa như một thiếu niên ngây thơ, chuyện này cũng tốt, đây cũng là một điềm may.

Tuy nhiên, Ngũ thiếu gia Hàn gia quả đúng là người rất thành thật, từ đầu tới cuối hắn đều nhắm mắt lại, mặc cho các nàng chăm sóc, không hề khinh bạc các nàng. Thậm chí người phụ nữ lớn nhất, lá gan nàng ta cũng khá lớn, còn cố ý khiêu khích, Ngũ thiếu gia vẫn án binh bất động, rất bình tĩnh. Lúc này, người phụ nhân này mới hiểu được, Ngũ thiếu gia quả nhiên không tầm thường, không phải là người lỗ mãng.

Chỉ có điều trong lòng Ngũ thiếu gia lại vô cùng bi ai, thân thể trong sáng của hắn không ngờ lại bị bốn bà mụ nhìn thấy, thật sự là vô cùng thê thảm!

Tắm rửa xong, nhắm chút rượu, Hàn Mạc mặc kệ bốn người phụ nữ này hầu hạ, giúp hắn mặc y phục. Lúc này, hắn ngồi trên ghế, để mặc bốn nàng bắt đầu giúp hắn chải chuốt.

Trang phục của Hàn Mạc dĩ nhiên không thể qua loa, bốn người này thủ pháp đều vô cùng thành thạo, từ đánh phấn, chăm sóc gương mặt, đều vô cùng lưu loát khiến Hàn Mạc thực sự cảm thấy hôn lễ của đại thế gia quả thực vô cùng rườm rà.

Vội vàng mất hơn nửa ngày, Hàn Mạc được chăm chút, chải chuốt cẩn thận, đến khi soi gương, hắn quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, nhất định là một mỹ thiếu niên không sai. Mấy bà mụ cũng đều tán thưởng, khen Hàn Mạc là tân lang anh tuấn nhất các nàng từng hầu hạ qua.

Sau đó các bà mụ lại tiếp tục giúp Hàn Mạc mặc trang phục tân lang màu đỏ thẫm.

Tân lang mặc bộ đồ rất cẩn trọng, các bà mụ cũng vô cùng cẩn thận, sau đó, các nàng lại đeo cho tân lang ngọc bội nhiều màu sắc sặc sỡ, vô cùng đẹp mắt.

Thêm đôi giày hỉ bó, thêm đai ngọc, đội thêm mũ ngọc, trang trí thêm chút ít nữa, lúc này khâu chuẩn bị trang phục mới được coi là hoàn toàn xong. Hàn Mạc khi tỉnh trí lại sau đợt trang điểm này, mới hay đã qua mất một ngày.

Cửa vừa mở, lão tam Hàn Tân và lão tứ Hàn Nguyên đã chen vào, vây quanh nhìn Hàn Mạc từ trên xuống dưới, ha ha cười không ngớt, khiến Hàn Mạc mất tự nhiên. Hắn trừng mắt nhìn Hàn Tân, nói:

-Tam ca, trên người ta không có bạc, mau mừng ta đi!

Hàn Tân không do dự, rút trong tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, đưa cho Hàn Mạc, nói:

-Đây là hai trăm lạng, xem như Tam ca mừng ngươi!

Hàn Mạc liếc mắt nhìn, cười mắng:

-Hai trăm lạng mà dám mừng, Tam ca, huynh khi ta là trẻ con ba tuổi chăng? Huynh nhớ đó, giờ huynh keo kiệt, khi nào huynh đại hôn, đừng có trách ta lợi hại đó.

Hàn Tân và Hàn Nguyên hôm nay ăn mặc cũng cực kỳ đẹp, hai huynh đệ này đã được bố trí cùng đi đón dâu với Hàn Mạc, nên không thể ăn mặc xuềnh xoàng được.

Qua buổi trưa, trước cửa Hàn phủ trống lớn rộn rã, Hàn Mạc bị một đám người bao vây đưa ra cửa phủ, toàn thân người trang điểm loè loẹt khiến hắn hơi xấu hổ.

Trong tiếng chiêng trống, Hàn Mạc cưỡi con ngựa cao to đeo đầy trang sức tinh xảo. Hắn dẫn một đại đội nhân mã, khua chiêng gõ trống, nâng kiệu đón dâu, tới phủ Bộ binh Thượng thư đón tân nương tử.

Phủ Bộ binh Thượng thư không xa, nhưng cũng không gần lắm. Cả một hàng dài khua chiêng gõ trống, ai ai cũng vui sướng, vô số người bên đường chăm chú nhìn dọc theo cả con phố dài.

Mọi người kêu la, cười đùa, Hàn Tân dẫn theo mười mấy người, phân phát các loại bánh điểm tâm cho người bên đường, gặp một người đưa một phần. Tất cả đều là "Điểm tâm bao" đã sớm được chuẩn bị tốt, bên trong gồm có năm, sáu loại bánh điểm tâm thượng đẳng, bất kể thân phận cao thấp, bất kể người giàu người nghèo, cứ đến là đều có phần. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Rất khí thế, rất uy danh!

Người phú quý được miếng bánh điểm tâm ấy, dĩ nhiên thấy rất bình thường, chỉ cảm thấy vui vẻ, nhưng những người dân bình thường thì vô cùng vui mừng, dù sao điểm tâm thượng đẳng như vậy, không phải ai cũng có đủ tiền mua. Nhờ có lần đại hôn này của Ngũ thiếu gia, tất cả mọi người mới có cơ hội nếm thử, cho nên không ít người hoan hô ầm ĩ, không khí cực kỳ náo nhiệt. Tình cảnh này khiến nha sai của phủ Yến kinh phụ trách duy trì trật tự hết sức căng thẳng, người của Hoa Thính ẩn nấp trong đoàn người cũng mở to mắt, đề cao cảnh giác.

Có điều vài cô nương trong đám người đều bị ánh mắt của Hàn Mạc hấp dẫn, nhìn Hàn Ngũ thiếu gia ngọc thụ lâm phong, gương mặt tươi cười hoà nhã như ngọn gió xuân, khiến các cô nương đều động lòng. Các nàng đều ghen tị với tiểu thư Phạm gia, có thể được gả cho một công tử tuấn tú như vậy, quả thật kiếp trước nàng ta đã phải tu luyện may mắn lắm.

Bên ngoài phủ Bộ binh Thượng thư quả thật vất vả, người chưa đến nơi, đã thấy đám đông trước cửa phủ Thượng thư bắt đầu rục rịch, hơn mười bà mụ cầm khăn tay hoa đứng thành một chữ khai, một vài người đeo thắt lưng, đầy khí thế.

Hàn Mạc không rõ các bà mụ đó đang làm gì, lại nghe trong đội ngũ đón dâu của hắn vang lên tiếng đại la, chủ sự Hàn Ẩn kêu lên một tiếng báo hiệu đội ngũ đón dâu tiến lên, tức thì hơn mười người trong đội ngũ đón dâu đi lên nắm lấy khăn tay hoa của bà mụ, mười phần khí thế, rất ăn ý nhịp nhàng.

Hàn Ẩn là tổng quản của phủ Hộ bộ Thượng thư Hàn Huyền Đạo. Hiện giờ đi đón dâu dĩ nhiên Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương không thể đi, các trưởng lão mặc dù đều là người trong nhà, nhưng tuổi tác cũng đã lớn, cho nên chuyện làm chủ sự lần đón dâu này đều phải trông cậy vào Hàn Ẩn.

Hàn Mạc nhìn thấy hơn mười bà mụ trong đội ngũ đón dâu của mình đi lên thì tò mò. Sau khi hắn rời nhà, không hề chú ý những người đi đón dâu tạo thành đội ngũ như thế nào, chỉ biết có ít nhất hai trăm người rộn ràng, nhộn nhịp, nhưng hắn không hề biết trong đó cũng có một đám bà mụ.