Quyền Thần

Chương 462: Ngày ấy, người đó, chuyện kia!

Tiếng sấm ầm ầm, mưa rơi tầm tã, cả khu rừng rậm rạp, nhưng mưa vẫn xuyên qua từng tán lá rơi xuống. Tuy rằng trong những hốc cây mưa không rơi vào được, nhưng ở cửa động, nơi dây leo buông xuống, từng hạt mưa tuôn rơi, tạo thành một bức rèm nước, như những bức rèm trong tranh thuỷ mạc, cảnh sắc vô cùng diễm lệ.

Tú công chúa áp khuôn mặt xinh đẹp lên đầu gối, nghiêng trán, dịu dàng nhìn Hàn Mạc. Hàn Mạc bị công chúa nhìn đến phát ngượng, liền tháo mũ Báo Đầu xuống, đặt một bên, gãi gãi đầu, cười ha hả nói:

-Công chúa, hai mươi năm trước nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Tú công chúa chưa trả lời ngay, chỉ nhìn Hàn Mạc, một lát sau nàng mới nói:

-Một năm nọ, khi ta mười năm tuổi…

Hàn Mạc "ồ" một tiếng, lúc ấy hắn mới biết hoá ra năm nay công chúa đã ba mươi lăm tuổi. Nàng đã là một phụ nữ trưởng thành, chỉ có điều bản lĩnh giữ gìn nhan sắc của Tú công chúa quả thật quá lợi hại. Nếu không phải nàng luôn toát lên vẻ quyến rũ phong tình chỉ những người phụ nữ thành thục mới có thì Hàn Mạc cho rằng có lẽ nàng còn chưa đến hai mươi năm tuổi cũng nên.

Da thịt nàng trắng nõn nà, mềm mại, dung nhan lại vô cùng diễm lệ.

-Một năm nọ, lúc đó Hoàng đế ca ca vẫn còn là hoàng tử, phụ hoàng vẫn còn đang nắm quyền.

Tú công chúa nhẹ nhàng nói:

-Hoàng đế ca ca từ nhỏ vẫn luôn yêu thương ta, chuyện gì cũng chiều theo ý ta.

Hàn Mạc không khỏi mỉm cười, nghĩ tới tiểu muội Hàn Thấm hắn vẫn yêu thương chiều chuộng, chưa từng khiến nàng chịu chút uỷ khuất, chuyện gì cũng chiều theo ý nàng.

Hoàng tộc tuy rằng là một gia tộc cao quý, nhưng tình cảm của bọn họ cũng như người thường, không có gì khác biệt.

-Hoàng đế ca ca rất thích săn bắn. Lúc đó, người luôn mang theo những người thân tín đến Hoàng Lâm Uyển đi săn.

Tú công chúa dịu dàng nói:

-Vào một ngày hai mươi năm trước, ta đòi Hoàng đế ca ca đưa ta cùng đi theo. Hoàng đế ca ca không lay chuyển được ta, đành phải đưa ta cùng đến Hoàng Lâm Uyển săn bắn. Có điều, ta không muốn ở cùng với bọn họ, chỉ muốn một mình cưỡi ngựa cầm cung, dạo trong rừng!

Hàn Mạc khẽ giật mình, nói:

-Công chúa, lá gan của nàng lớn thật, một tiểu cô nương mà dám đi lại một mình trong rừng đầy hổ báo này sao?

Tú công chúa cười hì hì, nói:

-Hôm nay ngươi mới biết lá gan của ta to sao? Hàn Mạc, lá gan của ta so với ngươi cũng không nhỏ hơn đâu.

Hàn Mạc vội cười nói:

-Chuyện đó khác. Công chúa là người trong hoàng tộc, vương khí cao ngất trời, cái gì cũng không sợ hãi a.

Tú Công chúa cười khổ nói:

-Ngươi cũng biết, cách đi đứng, nói chuyện, hành động, kể cả tính tình, ta cũng giống hắn như đúc!

-Hắn?

Hàn Mạc sửng sốt:

-Công chúa, nàng nói gì? Nàng giống với ai? Hắn là ai vậy?

Tú công chúa thầm thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn tấm rèm mưa ngoài cửa động, chưa trả lời Hàn Mạc ngay. Nàng chậm rãi nói:

-Hoàng đế ca ca mang theo ta, cùng với hơn mười tên hộ vệ đi vào Hoàng Lâm Uyển. Ngay từ đầu, Hoàng đế ca ca đã để mắt gắt gao đến ta, nhưng sau đó con mồi xuất hiện, liền mải mê săn, nhất thời sơ sẩy. Ta liền cưỡi ngựa lén rời khỏi hàng, một mình bắt đầu đi săn. Khi đó, ta định bụng sẽ bắn được hai con mồi hung dữ, cho Hoàng đế ca ca thấy được sự lợi hại của ta!

Nói đến đây, gương mặt nàng hiện lên vẻ bướng bỉnh, dường như nàng đang chìm trong quãng thời gian năm đó.

Hàn Mạc hiện không thể không bội phục lá gan của công chúa, một cô gái mười lăm tuổi đã có ý chí ngút trời.

Tú công chúa là Tú công chúa, đến lúc nhất định nàng đều có biểu hiện hơn người thường.

-Ban đầu ta còn muốn né tránh bọn họ. Nhưng chẳng mấy chốc ta biết được, có một người đi theo ta!

Tú công chúa mỉm cười nói:

-Tên kia cứ tưởng hắn ẩn nấp bí mật lắm, đi sau ta khá xa, tưởng rằng ta không biết. Thật ra ta đã nhận ra hành tung của hắn lâu rồi. Cái tên ngu ngốc đó còn tự cho mình cao minh!

Nàng quay sang, liếc mắt nhìn Hàn Mạc, cười hì hì, nói:

-Cũng giống như ngươi, trước mặt ta luôn tự cho mình rất thông minh. Thật ra mấy cái thủ đoạn nhỏ nhặt của ngươi làm sao qua mắt được ta!

Hàn Mạc nghe vậy, lập tức cảnh giác. Hắn không dám chắc chắn liệu có phải hôm nay Tú công chúa mượn cơ hội này khai thác cái gì ở hắn hay không, liền nói ngay:

-Công chúa, nàng đừng đổ oan cho ta. Trước mặt nàng, ta nào dám có âm mưu, thủ đoạn gì!

Tú công chúa thản nhiên cười, nói:

-Những lời này ngươi hãy nói cho ngươi nghe thôi. Nếu ngươi không muốn, bản cung cũng không ép buộc ngươi!

Hàn Mạc thoáng giật mình, không ngờ Tú công chúa dễ dàng nhìn ra sự phòng bị của hắn như thế, tức thì càng thêm khâm phục người phụ nữ này.

Y chỉ có thể cười, nói:

-Lời công chúa nói, mỗi một chữ ta đều nguyện ý nghe! Có phải vốn dĩ tên đó định theo dõi người kia của nàng?

Tú công chúa khẽ gật đầu:

-Không sai, chính là hắn!

Hàn Mạc không nén được, hỏi:

-Chẳng lẽ tên đó là Chỉ huy sứ Ngự lâm quân? Hay là một gã hộ vệ rất lợi hại?

Tú công chúa lắc đầu, khẽ cười nói:

-Hắn chỉ là một kẻ hầu hạ Hoàng đế ca ca!

-Người hầu?

Hàn Mạc nhíu mày. Từ này hắn chẳng lạ gì. Hoàng tử Yến quốc dĩ nhiên phải văn ôn võ luyện. Bên cạnh hoàng tử dĩ nhiên không thể thiếu người chăm sóc, bất kể là luyện võ hay luyện văn, đều cần có người hầu hạ.

Bình thường mà nói, bên cạnh hoàng tử lúc nào cũng có hai, ba gã người hầu. Những kẻ này luôn đi theo hầu hạ bên cạnh Hoàng đế, cùng đọc sách, luyện võ. Nói theo cách nào đó, bọn họ cũng được coi là người làm bạn với hoàng tử. Một khi hoàng tử lên làm Hoàng đế, những người hầu vốn không có chút thực quyền nào này từ thân phận gà chó một bước lên trời, trở thành tâm phúc của Hoàng đế, nhận lĩnh trọng trách.

Đương nhiên, nếu vận khí của Hoàng tử không tốt, thất thế trong quá trình tranh đoạt ngai vàng thì người hầu hạ cũng nhất định sẽ bị xoá sổ diệt trừ.

Bên cạnh những chuyện ôn văn luyện võ bình thường, người hầu còn có thể cùng chơi đùa với hoàng tử, cũng có thể có quan hệ thân mật với Hoàng tử.

Khi hoàng tử tám tuổi, Nội đình sẽ bố trí người hầu hạ, nhưng theo quy củ của Yến quốc từ xưa đến nay, người hầu hạ không thể là con cháu quý tộc. Người được chọn phải là những người nổi tiếng thần đồng, thông minh trong nước, sau đó Nội đình chuyên lo việc tìm kiếm người hầu này sẽ đi tìm, đưa về cung sàng chọn. Từ đó bọn họ sẽ chọn ra những thiếu niên ưu tú gửi đến bên cạnh các hoàng tử.

Hàn Mạc không thể tưởng được, người nọ mà Tú công chúa nói rất giống tính tình nàng lại là một người hầu.

-Vậy sau đó thì sao?

Hàn Mạc hỏi:

-Công chúa có thoát khỏi hắn không?

Tú công chúa mỉm cười nói:

-Ta lén lút rời khỏi đội ngũ, hắn lại đuổi kịp, chứng tỏ hắn luôn chú ý đến ta, cho nên ta liền cố ý trêu ghẹo, cưỡi ngựa loanh quanh trong rừng. Hắn vừa sợ ta phát hiện ra, lại vừa sợ mất dấu ta, dọc đường đi vô cùng vất vả, y phục cũng bị cây cối bên đường cào rách. Ta lén nhìn hắn vài lần, lúc ấy quả thật hắn vô cùng khốn khổ.

Hàn Mạc thở dài:

-Bị công chúa trừng trị, hiển nhiên là không thoải mái rồi.

Trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh, sâu trong rừng rậm, một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần cưỡi ngựa phía trước, cố ý chạy ngược xuôi. Theo sau nàng là một người trẻ tuổi chật vật, chạy tán loạn ở phía sau. Chỉ cần suy nghĩ một chút, tình huống lúc ấy quả thật rất buồn cười.

-Nhưng chẳng được bao lâu, trời lại nổi cơn mưa!

Tú công chúa thở dài:

-Ta sợ Hoàng đế ca ca lo lắng, nên muốn mau chóng quay về bên cạnh người. Ta mới gọi cái tên kia ra, nói hắn không cần trốn, ta đã sớm thấy tung tích hắn rồi. Khi hắn đi ra, trang phục rách nát, gương mặt còn bị mấy nhánh cây cào nát, nhưng hắn lại cười rộ lên!

Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:

-Hắn cười rộ lên, cũng đẹp như ngươi vậy!

Hàn Mạc nghe đến đó, không cười, ngược lại, hắn lại có một cảm giác mất mát.

Có một chuyện hắn vẫn nhớ mãi mà không hiểu, vì sao Tú công chúa lại đối tốt với hắn như thế. Tú Xuân cung vốn là nơi Tú công chúa chưa bao giờ cho người khác đặt chân đến, vì sao lần đầu tiên hắn đến nàng lại cố tình cho hắn vào?

Đường đường là công chúa Yến quốc, vì sao lại tình nguyện ở cùng một chỗ với hắn, tạo ra tình cảnh có chút mờ ám?

Hắn vẫn nghĩ rằng có lẽ quả thật hắn có điểm gì đó hấp dẫn đối với Tú công chúa, hoặc là nàng có chút ý đồ gì đó, nên mới thân mật như thế với hắn.

Lúc này, hắn bỗng phát hiện, vốn dĩ trong mắt Tú công chúa, hắn chỉ là thế thân cho một người khác, khiến hắn không thoải mái chút nào. Hàn Mạc khó chịu, không nén được thể hiện ra ngoài mặt, uể oải, mất mát.

Tú công chúa hiển nhiên cũng chú ý với sự biến đổi trên gương mặt Hàn Mạc, nàng vươn tay, nắm lấy tay hắn, đôi mắt ướt nước nhìn Hàn Mạc, hạ giọng nói:

-Ngươi đừng tức giận, hãy nghe ta nói hết được không?

Hàn Mạc gắng kìm nén cảm giác mất mát trong lòng, thản nhiên cười, nói:

-Công chúa xin cứ nói, Hàn Mạc nhất định sẽ lắng nghe!

Tú công chúa khoé miệng khẽ cười, nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, tiếp tục nói:

-Lúc ấy, ta thấy bộ dáng chật vật của hắn, liền mỉm cười. Hắn đỏ mặt nhìn ta, nhất định rất xấu hổ. Ta liền hỏi hắn vì sao lại đi theo ta, hắn liền nói là để bảo vệ ta. Nhưng ta lại nói nhìn ngươi như vậy, đến chính mình còn bảo vệ không được, nói gì đến bảo vệ ta!

Hàn Mạc không khỏi hỏi:

-Người nọ tên là gì?

Tú công chúa trầm ngâm một chút, gằn từng chữ nói:

-Hắn tên là Cổ-Triều-Tinh!

-Cổ Triều Tinh?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ đến cái tên này, phát hiện hoàn toàn không có ghi chép nào về người này. Xem ra trước đây, quả thật hắn chưa từng nghe đến tên người này.

Tú công chúa buồn bã nói:

-Lúc ấy, ta thấy vậy liền chê cười, nói hắn không xứng làm hộ vệ của ta. Nhưng hắn rất nhanh chóng chứng minh rằng ta đã sai.

-Võ công hắn rất cao sao?

Hàn Mạc hỏi.

Tú công chúa vẫn nắm tay Hàn Mạc, không buông, lắc đầu nói:

-Không cao, không bằng một nửa ngươi. Năm đó, hắn mười chín tuổi, lớn hơn ngươi một chút, nhưng võ công thì kém xa ngươi!

Dừng một chút, đôi mắt nàng khẽ sáng lên, nàng nhẹ nhàng nói:

-Nhưng một ngày kia, hắn lại thật sự trở thành thần hộ mệnh của ta!

Hàn Mạc nhíu mày, hỏi:

-Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng hắn dường như cũng đã hiểu được điều gì đó, nhìn vết dao găm cắm trên thân cây kia, có lẽ chính là dấu vết ngày đó lưu lại.

Tú công chúa chăm chú nhìn Hàn Mạc, mỉm cười nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

-Chuyện ngày đó tựa như vừa mới xảy ra thôi. Giống như ngươi đã bảo vệ ta, ngày đó hắn cũng bảo vệ ta như thế. Chuyện hai mươi năm trước giống với tình cảnh vừa rồi như đúc!