Quyền Thần

Chương 340: Hai mươi bốn kiểu

Nhìn thân thể Diễm Tuyết Cơ phập phồng và nụ cười quyến rũ điên đảo chúng sinh kia, Hàn Mạc chỉ có thể cảm khái, vưu vật như vậy thật sự có thể làm mọi nam nhân điên cuồng.

Hắn cũng không gấp gáp nhào tới, mặc dù hắn chỉ chực đè vưu vật này xuống dưới tùy ý chơi bời một phen nhưng Hàn tướng quân từ trước đến giờ làm việc có chừng có mực, loại chuyện này thì không có ngoại lệ.

Nàng tiến lại. Hắn vòng tay ôm lấy thân thể khiến người người phải hộc máu của Diễm Tuyết Cơ, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường. Diễm Tuyết Cơ đã nhắm mắt lại, hai cái tay bàn tay nhỏ nhắn choàng lên cổ Hàn Mạc tựa như sợ Hàn Mạc bỏ đi ngay lập tức vậy.

Hàn Mạc đặt nàng xuống xong mới nhẹ giọng nói:

-Bảo bối, ta có thứ đồ tốt có thể dùng vào đúng lúc này, chi bằng ta và nàng cùng nhau nghiên cứu một phen!

Diễm Tuyết Cơ hé cặp mắt trong veo như nước, nghi ngờ hỏi:

-Cái gì?

Hàn Mạc sờ soạng bộ ngực lớn săn chắc của nàng một cái rồi mới lấy từ trong ngực ra một quyển sách, nói:

-Đây là bí thuật trong phòng, thật đúng là thứ tốt!

Diễm Tuyết Cơ nhìn thoáng qua, thấy trên đó viết Xuân Cung bí thuật hai mươi bốn kiểu, trên bìa vẽ một bức họa Xuân Cung vô cùng lộ liễu, vô cùng lớn, chính là kiểu thứ nhất Quan Âm Tọa Liên, nhân vật rất thật, nét vẽ lưu loát, vẻ mặt nhân vật trông cũng rất là sống động, bức họa phong tình cực kỳ chân thật.

-Ngươi thật xấu xa!

Mặc dù mình thân là một "lão bản" nhưng nhìn thấy bức họa Xuân Cung rõ rành rành này, Diễm Tuyết Cơ cũng vạn phần ngượng ngùng, quay mặt đi, đôi bàn tay trắng như phấn đấm vào ngực Hàn Mạc:

-Thoạt nhìn thì nghiêm túc, không ngờ bản chất ngươi lại như thế!

Hàn Mạc tủm tỉm cười nói:

-Chuyện chốn khuê phòng cũng là cầu hoan lạc mà thôi.

Hắn mở trang thứ nhất, là kiểu thứ nhất Thủy Nhũ Giao Hòa.

Đây là hôm nay Hàn Mạc vất vả tìm được ở cửa hàng sách, ban đầu cũng xấu hổ dám mua, hơn nữa loại sách này cửa hàng cũng rất nghiêm, không dễ dàng lấy ra.

Hàn Mạc tán gẫu với chưởng quỹ một lúc lâu lâu, sau khi hai bên hợp ý thì chưởng quỹ mới bắt đầu lấy ra mấy quyển bình thường, hình vẻ thô ráp, hơn nữa rất ít tư thế, trông cứng ngắc, Hàn Mạc khinh thường từ chối.

Chưởng quỹ cuối cùng mới lấy ra món trân quý hiếm có này, Hàn Mạc cực kỳ tán thưởng, lúc đó mới trả giá hậu hĩnh để mua, chính là muốn cùng Diễm Tuyết Cơ tìm hiểu một phen.

Thủy Nhũ Giao Hòa, tên như ý nghĩa, không theo chính đạo mà là đi vào hung đạo.

Hàn Mạc mới nhìn thấy cuốn sách này nhưng đã vạn phần kinh hãi, không ngờ thành tựu của cổ nhân ở chuyện phòng the lại cao minh như vậy, những chiêu số của đời sau thế mà đều có giới thiệu ở trên quyển sách này, hơn nữa còn giải thích cực kỳ cặn kẽ tinh tế.

Cổ nhân quyết đoán, thật khiến người kính phục.

Hơn nữa, theo trang cuối cùng trong quyển sách này, nếu như mỗi lần sinh hoạt vợ chồng mà có thể dùng tới tất cả hai mươi bốn kiểu này thì sẽ trở thành nam nữ song tu, rất có ích lợi đối với tinh khí nguyên thần của cả hai bên nam nữ, không những không vì sắc dục làm cho người mệt mỏi mà ngược lại sẽ nuôi dung mạo bổ nhan sắc, làm cho người ta tinh lực tràn trề, đó là tuyệt đỉnh bí tịch Phòng trung thuật.

Hay lắm! Hàn Mạc nhìn cặp nhũ phong đầy đặn to mọng của Diễm Tuyết Cơ, đúng là cực phẩm dùng để tu tập Thủy Nhũ Giao Hòa.

Diễm Tuyết Cơ tuy có ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy tò mò, không kìm lòng được mà liếc sang, thấy bức họa Thủy Nhũ Giao Hòa, ánh mắt tức thì vô hạn xuân tình, nâng bộ ngực đầy đặn của mình, quyến rũ nói:

-Chàng, chàng nghĩ như vầy phải không?

Mắt Hàn Mạc hiện ra tia sáng kỳ dị.

Diễm Tuyết Cơ khẽ liếm môi mình, quyến rũ đến tận xương cốt, nói giọng buông thả:

-Thiếp yếu đuối, chàng phải nhẹ nhàng một chút!

Nàng phong tao như thế. Phong tình đến mê hồn khiến cho Hàn Mạc không nhịn được, đè lên thân thể tuyệt đẹp mềm mại gợi cảm của nàng .

Thân thể Diễm Tuyết Cơ mềm mại như không xương, nhu mì dị thường. Hàn Mạc đưa mắt nhìn khuôn mặt của nàng, mày tựa núi xa, con ngươi như nước mùa xuân, mắt ngọc mày ngài, da phấn xinh đẹp, cặp mắt như nước mùa xuân kia chứa cả ngàn xuân. Tình nồng đậm có chút mong đợi, môi đỏ mọng hơi hé mở, hơi thở có chút dồn dập, một cặp nhũ hoa to lớn xinh đẹp tùy ý đập dờn, sóng dồn từng đợt khiến người hoa mắt.

Hàn Mạc kìm lòng không nổi bèn vùi đầu vào khe sâu thẳm giữa cặp núi đôi tuyết trắng trước ngực Diễm Tuyết Cơ, hít hà hương thơm bốn phía, thấm vào ruột gan, càng làm cho máu xông trong huyết mạch.

-Mạc, thiếp ướt rồi, yêu thiếp đi!

Giọng nói mê hồn thấu xương của Diễm Tuyết Cơ vang lên bên tai Hàn Mạc.

Cuộc hoan ái này thật dài lâu, hai người đều không phải là người bình thường, thân thể khỏe mạnh, cứ thế dựa theo Xuân Cung bí thư hai mươi bốn kiểu mà song tu, chỉ có kiểu cuối cùng kia là không dám nếm thử.

Trong hai mươi bốn kiểu này có nhiều động tác có độ khó cao, những người bình thường căn bản không cách nào tu tập, nhưng Diễm Tuyết Cơ đã từng tập luyện nhu thuật, độ mềm dẻo thân thể thật sự là không người bình thường nào có thể sánh bằng, thân thể uyển chuyển duyên dáng dùng hết khả năng vào chuyện giao hoan, phối hợp với Hàn Mạc một mạch hoàn thành hai mươi ba kiểu. Hàn Mạc quả thật vô cùng sung sướng, lại càng thêm yêu vưu vật tuyệt đẹp thành thục này.

Sau khi hoan ái, thân thể mềm mại trắng như tuyết của Diễm Tuyết Cơ đã sấp mồ hôi, mái tóc lõa xõa, nụ cười hồng thắm, vẻ cực kỳ thỏa mãn.

Đêm qua hoan ái sơ qua, còn bao nhiêu thứ chưa thử, nhưng tối nay thì là tận tình phóng đãng, tận tình phối hợp với người đàn ông đang rong ruổi trên thân thể mềm mại của nàng, uyển chuyển hầu hạ, lại càng cảm nhận được sự sung sướng vô bờ trong đó.

Toàn thân nàng đã mềm lả vô lực, nép ở trong ngực Hàn Mạc để hắn ôm lấy.

Hàn Mạc vẫn không tha nhẹ nhàng vuốt ve cặp mông trắng đẹp vô cùng đàn hồi của nàng. Bờ, mềm mại êm tay, tận tình sung sướng. Đẹp, da thịt lay động thành những sóng mông tuyết trắng, thật đúng làm cho Hàn Mạc lưu luyến quên về.

-Thiếp thật sướng khoái!

Diễm Tuyết Cơ thì thào nói, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực Hàn Mạc:

-Giờ thiếp mới biết vì sao thế nhân lại muốn theo đạo này rồi! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Hàn Mạc ôn nhu nói:

-Chuyện này chỉ có cùng người mình yêu thì mới thật sự sướng khoái!

Diễm Tuyết Cơ yêu kiều cười một tiếng, khẽ hỏi:

-Mạc, có phải mới rồi thiếp quá phóng đãng hay không? Chàng có trách thiếp không? Chàng có thích cái dạng kia của thiếp không?

Hàn Mạc nghĩ tới cảnh Diễm Tuyết Cơ mới rồi phóng đãng ở giường, khóe miệng dâng lên ý cười:

-Ta thích nàng như vậy. Nếu muốn sướng khoái thì tự nhiên là phải điên cuồng như vậy!

Diễm Tuyết Cơ nũng nịu nói:

-Thiếp… thiếp về sau chỉ có cái dạng đó!

Hàn Mạc ôm chặt Diễm Tuyết Cơ, hôn lên cái trán nhẵn mềm, thấp giọng cười nói:

-Chúng ta tu tập hai mươi ba kiểu, còn một kiểu cuối cùng!

Diễm Tuyết Cơ cắn răng nói:

-Chàng, chàng muốn thử không?

Ta làm sao bỏ qua được! Hàn Mạc ôm chặt lấy nàng:

-Ta đã rất sướng khoái!

-Thiếp vốn định cùng chàng một đêm giao hoan xong thì quên hết tất cả.

Diễm Tuyết Cơ u oán thở dài nói:

-Nhưng thiếp bây giờ mới biết một điều rằng chỉ sợ thiếp khó mà quên được ngày hôm nay, trong tâm hồn thiếp đâu cũng là chàng!

Hàn Mạc khẽ cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nàng:

-Ta cũng vậy!

Dừng một chút, than nhẹ một tiếng nói:

-Còn phải luyện võ công cho tốt!

Diễm Tuyết Cơ a một tiếng, âm thanh đầy ý hỏi thăm.

Hàn Mạc đã sờ lên vòng eo thon nhỏ không bằng một nắm tay của nàng, khẽ cười nói:

-Nếu không luyện võ công, làm sao cái eo nhỏ này của nàng có thể nhún nhanh như vậy được!

Diễm Tuyết Cơ khẽ gắt một tiếng, là hắn nói về biểu hiện của mình trong kiểu Quan Âm Tọa Liên vừa rồi.

-Đồ chết tiệt, lại nói những điều hạ lưu này sao?

Hàn Mạc cắn vào cái tai nhỏ mềm của nàng, nhẹ giọng hỏi:

-Chẳng lẽ nàng không thích ta nói những lời này ư?

-Ta thích!

Diễm Tuyết Cơ phá lên cười, vậy chàng còn muốn thiếp nhún cái nữa không?

-Nàng cho ta là làm bằng sắt sao?

Hàn Mạc phiền não tràn đầy vẻ hạnh phúc:

- Nhưng Tuyết Cơ, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với nàng!

Diễm Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi:

-Chuyện gì?

Hàn Mạc tỏ vẻ nghiêm nghị , hạ giọng nói:

-Chỉ sợ Hạ Học Chi đã nổi lòng nghi ngờ ta, hành động của ta sau này nhất định sẽ bị hắn giám thị nghiêm mật đấy!

-Hạ Học Chi sao?

Diễm Tuyết Cơ lại khôi phục vẻ khinh thường:

-Lão nương căn bản không có để vào trong mắt, nếu không phải còn muốn moi từ trong miệng hắn một vài điều thì lão nương đã có thể giết chết hắn!

-Giết hắn rất dễ dàng, nhưng mục đích của ta lại không phải chỉ là giết hắn.

Hàn Mạc nhẹ giọng nói:

-Hắn nổi lòng nghi ngờ ta, tình hình của nàng cũng sẽ không an toàn. Mặc dù nàng có đánh cuộc với người nhưng ta hi vọng nàng mau rời khỏi Xuân Viên, ta có thể tạm thời thu xếp cho nàng ở tạm một nơi khác!

Ánh mắt Diễm Tuyết Cơ loáng lên tia sáng lạnh:

-Công lực của thiếp còn phải mấy ngày nữa mới có thể khôi phục, đồ của thiếp còn chưa tới tay, nếu như rời đi lúc này thì tất nhiên bọn chúng biết đêm đó là thiếp xuất thủ, đến lúc đó thì chàng còn nhiều phiền toái hơn nữa!

Hàn Mạc nhíu mày.

-Chàng không cần phải lo lắng, thiếp ở chỗ này thì không một ai có thể làm tổn thương được thiếp.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ giọng nói:

-Hai ngày tới thiếp sẽ phải đi một chuyến, nhất định phải đoạt thứ đó vào tay.

Hàn Mạc ôm chặt lấy nàng, thấp giọng nói:

-Giờ nàng là là nữ nhân của ta, ta không cho phép nàng xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn. Thật sự không được, thà rằng bỏ đi!

-Có những lời này của chàng là được rồi.

Diễm Tuyết Cơ vuốt ve khuôn mặt hắn:

-Chàng chuẩn bị làm như thế nào?

-Hai bút cùng vẽ!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

-Một tối một sáng cùng hạ thủ, ta không tin Hạ gia là tường đồng vách sắt, không tìm ra được chỗ phá.

Diễm Tuyết Cơ hơi trầm ngâm rồi nói:

-Thế gia các người tranh giành, thiếp không có hứng thú nhúng tay. Nhưng chàng là Hộ lương quan, chàng không thể để bọn họ chết đói!

Hàn Mạc khẽ mỉm cười, tuyệt không nói lời nào.

Hạ Học Chi ngủ tới nửa đêm thì bị một cơn ác mộng làm thức tỉnh. Y ra khỏi giường mặc thêm quần áo, đi tới vách tường, khẽ mở cửa quan sát.

Đây là một căn phòng nhỏ không tính là rộng nhưng rất thanh nhã, một tấm bình phong thật lớn giăng ngang, trên vẽ một bức tranh chính là Siang sơn phong vũ đồ, phía sau có một cái thùng tắm lớn chưa nửa thùng nước thuốc, Từ tiên sinh đang trần truồng ngồi ở trong thùng điều tức dưỡng thương.

Hạ Học Chi không đi ra đằng sau bình phong mà kéo một cái ghế ngồi xuống ở mặt trước tấm bình phong, quay mặt vào bên trong, nhất thời không nói câu nào.

Chỉ chốc lát sau, Từ tiên sinh mới bình tĩnh hỏi:

-Chủ công đang lo về tên thích khách kia?

Hạ Học Chi gật đầu nói:

-Tiên sinh, ta đã phái Ảnh tử vệ ra toàn thành âm thầm lục soát nhưng lại không phát hiện ra bất cứ cái tung tích gì về thích khách. Không có chút đầu mối nào, sống không thấy người, chết không thấy xác, tên thích khách kia cuối cùng có chết không? Thị rốt cuộc là người của ai?

Từ tiên sinh rất trấn định nói:

-Chủ công, thích khách kia là cao thủ ám dạ. Ta cũng đã nghĩ về những nhân vật Hắc Ám của ba nước nhưng người có thân thủ như thế trong các nhân vật Hắc Ám chỉ có hai người mà thôi.

-Hai người nào?

-Hắc kì Đỗ Vô Phong, Đông hoa thính Tào Tú!

Từ tiên sinh gằn từng chữ.

Hạ Học Chi giật mình nói:

-Ý của tiên sinh chẳng lẽ là Tú công chúa tự mình đến Nghi Xuân? Không thể nào, tuyệt không có khả năng này!

Từ tiên sinh gật đầu nói:

-Không sai. Ta cũng cảm thấy không thể nào. Tào Tú ẩn sâu không lộ, loại chuyện này thì nàng tuyệt đối không thể tự mình xuất thủ, hơn nữa lúc này Đông hoa thính đang tập hợp chứng cứ phạm tội của các thế gia là không giả, nhưng hoàng tộc tuyệt đối không được để bị cuốn vào cuộc xung đột thế gia. Tính tình của Tào Tú từ trước đến giờ vẫn thích khống chế việc người khác làm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng không thể nào động thủ .

Hạ Học Chi cau mày nói:

-Chuyện kia chúng ta làm rất bí mật, tuyệt đối không thể để những người khác biết, cho dù là người của Đông hoa thính cũng không thể có được tin tức, Tào tú tất nhiên cũng không thể biết. Nàng không biết chuyện kia thì sẽ không tự mình đến Nghi Xuân. Nhưng phải là nàng hay không, còn có ai có thể đả thương được tiên sinh nữa? Tiên sinh vũ kỹ đăng phong tạo cực, dưới gầm trời này không có mấy người có thể thắng được tiên sinh!

Từ tiên sinh khẽ thở dài:

-Chủ công, tại hạ mặc dù tu vi võ đạo không thấp nhưng thiên hạ này ít nhất có mười người tại hạ không muốn đối mặt đấy!

-Thập phương danh tướng!

Hạ Học Chi bật thốt lên.