Tình cảnh của Hàn Mạc lúc này chẳng khác nào một tên sai vặt, ngồi chồm hổm bên cạnh nâng chén thuốc hầu hạ cho vị đại tiểu thư của nhà nào đó, nếu để cho ngoại nhân trông thấy sẽ kinh ngạc vô cùng. Dù sao thân phận của Hàn Mạc cũng là Đông Hải đệ nhất thế gia công tử, Liễu Như Mộng cho dù có là phu nhân của Hàn Mạc đi chăng nữa cũng chưa chắc có phúc được Hàn Mạc hầu hạ như vậy. Nhưng có lẽ cũng có người cho rằng với vẻ đẹp như chim sa cá lặn của Liễu Như Mộng, e rằng nam nhân trên đời này cũng đều tình nguyện hầu hạ nàng.
Bất quá Hàn Mạc cũng không nghĩ đến những điều này, mục đích của hắn rất đơn giản, chỉ mong sao Liễu Như Mộng uống hết chén thuốc, sau đó thân thể sẽ khỏe lại. Sâu thẳm trong linh hồn hắn dù sao vẫn là một người thầy thuốc, tuy ở thời đại này không thiếu gì những lương y thấy chết không cứu, nhưng nếu có thể nhìn thấy phương thuốc của mình chữa khỏi bệnh cho người khác, thì dù là bất kỳ thầy thuốc nào cũng mát lòng hả dạ.
Liễu Như Mộng rất nhanh đã uống hết nửa chén thuốc, không biết bởi vì thói quen hay vì sao mà nàng thản nhiên nói:
- Được rồi, nhà ngươi lui xuống trước đi.
Hàn Mạc khẽ giật mình, những lời này dù nghe thế nào cũng không được tự nhiên cho lắm, hình như đây là lời nói của chủ nhân đối với nô tài a!
Liễu Như Mộng lập tức kịp phản ứng, trên gương mặt tái nhợt của nàng xuất hiện một chút đỏ ửng, nàng cũng không tiện giải thích mà làm ra một hành động khiến Hàn Mạc chấn kinh.
Liễu Như Mộng kéo chiếc áo ngủ bằng gấm rồi rúc đầu vào trong, cả người nàng hoàn toàn được bao phủ trong chiếc áo ngủ đó.
Hàn Mạc trở nên ngẩn ngơ nhưng rất nhanh liền chợt hiểu, hóa ra Liễu Như Mộng vì xấu hổ nên mới có hành động như một đứa trẻ. Không ngờ một tuyệt sắc giai nhân với bộ dáng thành thục lại có những hành động đáng yêu như vậy.
Một đêm yên tĩnh qua đi nhưng trong đầu Hàn Mạc luôn nhớ đến tình cảnh Liễu Như Mộng vùi đầu vào trong áo, tình cảnh thật là quyến rũ chúng sinh a!!!
Sáng hôm sau, Hàn Mạc vào nhà nhìn qua Liễu Như Mộng một chút, thấy nàng vẫn đang ngủ say, vẻ mặt đã trở nên hồng hào, trông lại càng quyến rũ hơn, xem ra phương thuốc của hắn thật sự có công hiệu, do đó trong lòng cũng cảm thấy mừng rỡ. Lúc này hắn lại tiếp tục dùng những dược liệu còn thừa hôm qua, rửa sạch nồi thuốc, một lần nữa đau khổ sắc thuốc.
Khi hắn bưng chén thuốc nóng đi vào thì Liễu Như Mộng đã khẽ mở mắt. Ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt nàng, quả nhiên là nàng đẹp tựa thiên tiên, đôi mắt quyến rũ và cực kỳ mê người cộng với nụ cười thản nhiên nhìn Hàn Mạc. Chứng kiến phong vận nàng như vậy, Hàn Mạc cũng cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng.
Hàn Mạc lại đi ra ngoài ao chế tạo hai cái ống hút bỏ vào trong chén thuốc, bưng đến trước mặt Liễu Như Mộng rồi mỉm cười nói:
- Thân thể đã khá hơn chút nào chưa? Uống xong chén thuốc này đảm bảo sẽ hết bệnh.
Liễu Như Mộng mở to đôi mắt đẹp, nụ cười trên gương mặt lúc này đã biến mất, nàng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi… Ngươi không cần phải làm như vậy…
Hàn Mạc cười nói:
- Nàng bây giờ đã có khí lực để tức giận rồi sao? Không cần Ngũ thiếu gia ta phải bưng chén hầu hạ nàng nữa chứ?
Liễu Như Mộng dường như vẫn còn nhớ tới câu nói tối hôm qua, trên gương mặt nàng vẫn còn chút cảm giác nóng bừng. Nàng không ngờ đêm qua lại thốt ra câu nói như vậy, rõ ràng là thói quen của nàng khi vẫn còn ở trong nhà, bất ngờ nói ra như vậy không biết Hàn Mạc có còn nhớ kỹ hay không. Nàng lén đưa mắt nhìn Hàn Mạc, thấy hắn vẫn mang theo nụ cười quái dị nhìn mình, nàng không khỏi cảm thấy hốt hoảng rồi cúi đầu chôn dưới bộ ngực đầy đặn.
Hàn Mạc ho khan một tiếng, hắn thu hồi ánh mắt ở trên bộ ngực của Liễu Như Mộng xuống, cố gắng làm cho tâm tình của mình trở nên thanh tĩnh:
- Như Mộng tỷ, tỷ uống thuốc trước đi, đừng để nguội, khi đó dược tính sẽ mất đi phần lớn tác dụng.
Đêm qua uống thuốc, bây giờ Liễu Như Mộng đã cảm thấy thân thể mình thoải mái lên rất nhiều. Nàng biết rõ thuốc này thật sự có công hiệu, vì vậy mới chìa tay nhận lấy chén thuốc trong tay Hàn Mạc, khẽ nói:
- Đa tạ Ngũ thiếu gia!
- Như vậy là được rồi.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Chúng ta cùng ở chung một phòng, không giúp nhau sao được.
Liễu Như Mộng đột nhiên nhíu mày, nàng thản nhiên nói:
- Ngũ thiếu gia, ngài có phải là nên rời khỏi đây… Nếu để đại Tông chủ biết, sợ rằng sẽ không tốt.
Hàn Mạc liền sửng sốt, hắn oán giận nói:
- Lòng dạ nữ nhân khó hiểu như dò kim đáy biển, chả biết đường nào mà lần, thật sự biến đổi quá nhanh.
- Nếu kiếp sau Ngũ thiếu gia làm nữ nhân thì chắc chắn sẽ biết rõ lòng dạ của nữ nhân mà.
Liễu Như Mộng bình tĩnh trả lời.
- Làm nữ nhân?
Hàn Mạc bĩu môi rồi xoay người rời khỏi phòng, lúc vén rèm đi ra ngoài hắn mới buông một câu rất ư là hạ lưu làm cho Liễu Như Mộng đỏ mặt đến tận mang tai, chút hảo cảm của nàng vừa sinh ra dành cho hắn cũng lập tức bị đánh tan.
Nguyên văn Ngũ thiếu gia nói thế này:
- Ta vẫn còn yêu cây côn mang trên người của ta lắm!
Chờ đến khi Hàn Mạc chính thức rời khỏi phòng, Liễu Như Mộng mới bưng chén thuốc lên rồi chu miệng hút, nàng nhìn cái ống hút màu xanh rất cẩn thận, thậm chí còn đưa lên chóp mũi trắng như tuyết ngửi ngửi rồi lẩm bẩm:
- Thật là rất thơm a!
… …
Hàn Mạc định mang theo Âm Dương Côn đến phòng luyện công biểu diễn một chút, dù sao có một món bảo bối như thế này cũng phải phô diễn trước mặt mọi người, như vậy mới thỏa mãn chút hư vinh trong lòng hắn. Quan trọng nhất là hắn muốn so sánh Bát Bộ Côn Thuật với những côn pháp mà nhóm võ sư đã truyền thụ, để xem côn pháp bình thường và Bát Bộ Côn Thuật có gì khác biệt, như vậy sẽ nhanh chóng rút ra kết luận về ưu khuyết điểm và đạt đến mức độ rèn luyện tốt nhất.
Nhưng khi Hàn Mạc vừa ra khỏi hậu hoa viên thì Hàn Thanh đã giống như u linh xuất hiện bên cạnh hắn, lén lút nói:
- Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.
- Có chuyện gì?
- Hoàng bộ đầu đã chết!
Hàn Thanh bình tĩnh nói tiếp:
- Sáng sớm ngày hôm nay hắn chết trong nhà Điền quả phụ, nhân tình của hắn.
Hàn Mạc nhíu mày, thấp giọng hỏi:
- Hắn chết như thế nào?
- Bị cắt đứt cổ!
Hàn Thanh cười toét miệng:
- Khắp giường đều là máu của Hoàng bộ đầu. Ta hỏi một tên bộ khoái, hắn nói hung thủ ra tay rất độc ác, hơn nữa còn rất chuẩn, chỉ cần một đao đã giết chết Hoàng bộ đầu.
- Đã bắt được hung thủ chưa?
- Chưa!
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Kẻ ra tay chắc chắn không phải người tầm thường, bởi người bình thường sẽ không có bản lĩnh như vậy. Khi thẩm vấn Điền quả phụ thì cô nàng sợ đến mức chết ngất, giội nước lạnh mấy lần mới phục hồi lại tinh thần. Nàng nói khi hung thủ tiến vào cửa thì nàng đang chổng mông lên trời, đầu chui vào trong chăn, sau khi nàng gọi Hoàng bộ đầu vài tiếng mà không thấy trả lời, vùng chăn ra thì nhìn thấy máu đổ đầy giường và Hoàng bộ đầu đã chết rồi.
- Rõ ràng là chết trong sung sướng mà!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Hoàng bộ đầu là thân tín của Hắc Diêm Vương, cũng là trợ thủ đắc lực giúp lão ta tác oai tác quái, hôm nay đột nhiên bị người ta giết chết, Hắc Diêm Vương có phản ứng gì không?
Hàn Thanh gật đầu nói:
- Có, phản ứng rất dữ dội. Cả ba ban bộ khoái nha môn đều được điều động truy lùng hung thủ, thậm chí ngay cả Đông Hải quân thủ hộ thành suýt chút nữa cũng bị điều động. Động tĩnh lúc này rất lớn, lão gia cũng đã đi đến nha môn thương lượng kế sách truy nã hung thủ. Thiếu gia, người nghĩ lại xem, dân chúng trong Đông Hải Thành chúng ta tuy không phải giàu có nhưng trước nay luôn sống cực kỳ an phận, đừng nói là giết chết quan viên, cho dù là những chuyện mưu sát bình thường cũng chưa từng xảy ra. Lần này người chết chính là thân tín của Hắc Diêm Vương, bảo sao lão lại không tức giận cho được? Sợ rằng ngay cả lão gia cũng có chút bực bội.
Hàn Mạc cau mày, hắn suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nhớ đến một chuyện. Hắn cười lạnh một tiếng, cũng không nói nhiều mà lập tức phóng về phía Mã phòng.
Khi đến Mã phòng thì tổng quản nơi đây liền tiến lên nghênh đón, lão cười híp mắt nói:
- Ngũ thiếu gia, người muốn dùng ngựa sao?
- Tiểu tử kia ở đâu?
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Chu Tiểu Ngôn ấy?
- Đang ở trong chuồng ngựa!
Tổng quản mã phòng có chút khẩn trương, vẻ mặt của Ngũ thiếu gia rõ ràng không được tốt lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Mạc đẩy tổng quản mã phòng ra rồi bước nhanh về phía Tây chuồng ngựa. Hắn thấy Chu Tiểu Ngôn đang ngồi trên đống cỏ, dựa lưng vào rào chắn của chuồng ngựa, trong tay là một cái bánh bao lớn, miệng liên tục nhai, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Hàn Mạc nắm chặt Âm Dương Côn, hắn đi về phía trước rồi đảo mắt nhìn khắp xung quanh. Bốn phía chuồng ngựa đều vắng bóng không có người nào, xem ra đám phu ngựa thấy có người mới liền đổ hết mọi việc lên đầu Chu Tiểu Ngôn.
- Bánh bao có thơm không?
Hàn Mạc đứng lại trước mặt Chu Tiểu Ngôn, nhàn nhạt hỏi.
Chu Tiểu Ngôn liếc mắt nhìn Hàn Mạc rồi bình tĩnh nói:
- Biết rõ mọi chuyện rồi sao?
- Chuyện gì?
- Chuyện người chết.
Không biết từ lúc nào trong tay của Chu Tiểu Ngôn đã xuất hiện một thanh trủy thủ sắc bén, hắn dùng trủy thủ để gọt bánh bao thành từng tấm bỏ vào miệng, sau đó đưa trủy thủ đến sát cổ rồi làm một tư thế cắt cổ, cười rất quỷ dị nói:
- Ngươi đã thử qua bao giờ chưa? Chỉ cần kéo nhẹ như vậy một cái, lập tức hồn phách của bọn ác nhân đã rời khỏi cơ thể, loại này không thể đầu thai, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ cả đời mà thôi.
Hàn Mạc ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tiểu Ngôn, hắn cười lạnh nói:
- Không thể ngờ ngươi lại ra tay độc ác như vậy, đồng thời cũng cực kỳ nhanh gọn. Không phải ngươi luôn miệng nói chỉ có chó mới cắn chó sao? Hoàng bộ đầu chỉ là chó trong mắt ngươi, nếu ngươi giết hắn, chấp nhất với hắn thì ngươi cũng khác nào một con chó dữ?
Chu Tiểu Ngôn dùng trủy thủ gọt bánh bao bỏ vào miệng nhai, hắn lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ giết một con chó chuyên đi cắn người, không giết hắn thì sẽ có thêm rất nhiều người vô tội bị thương tổn dưới hàm răng chó của hắn.
- Vậy ngươi có biết rằng nếu làm như vậy thì tất cả mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn lên đầu ngươi? Xích mích giữa ngươi và Hoàng bộ đầu ngày hôm qua có rất nhiều người chứng kiến, việc ta mang theo ngươi trở về cũng có rất nhiều người biết.
Hàn Mạc lạnh lùng nói tiếp:
- Giết một con chó không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu liên lụy đến Hàn gia thì thật sự là lớn chuyện đó.
Chu Tiểu Ngôn cũng không nói lời nào, hắn cắt từng miếng bánh bao bỏ vào miệng. Mãi đến khi ăn hết hắn mới quệt truỷ thủ lên y phục phu ngựa, sau đó cất trủy thủ vào rồi đứng lên đối diện với Hàn Mạc, thản nhiên nói:
- Lúc này ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất là áp giải ta đến nha môn, việc này tất nhiên sẽ không còn liên lụy đến Hàn gia của ngươi, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn theo ngươi đến nha môn. Lựa chọn thứ hai là giữ lại ta, từ nay về sau, ta nợ ngươi một mạng.