Binh khí phường này là một con đường, tuy không phải là dài lắm, dù sao cũng nằm bên bờ Đông Hải, cách rất xa nơi chiến loạn. Tối thiểu, đây cũng không phải là nơi tập trung chiến tranh, cho nên những kẻ sang quý nguyện ý bỏ ra nhiều tiền để mua những vật phẩm quý giá, để tăng lên sự phong nhã của họ. Dân chúng bình thường thì cũng cần mua thêm mấy tấm lưới, để đảm bảo kinh tế cho cuộc sống hằng ngày của gia đình mình. Những người thật sự muốn mua binh khí cũng không nhiều, vì vậy những cửa hàng binh khí mở ra cũng rất ít.
Yến quốc không giống như Ngụy quốc. Người Ngụy từ nhỏ vì lý do đất nước luôn trong uy hiếp chiến tranh, nên đã tiếp thu những khóa huấn luyện quân sự. Tư tưởng của người Ngụy chính là rất yêu thích vũ khí và tuấn mã, những quốc gia khác còn lâu mới bằng được họ.
Đầu con đường này, có một bãi đất trống, ngày thường là chỗ những kẻ vô công rỗi nghề ngồi tán phét (thổi da trâu) và nói chuyện trên trời dưới đất. Dưới những gốc đại thụ thì có những tiểu thương vì không đủ tiền thuê cửa hàng, tụ tập buôn bán nơi đây, họp thành một cái chợ trời chồm hổm. Dưới hoàn cảnh bình thường, đám Nha sai cũng không rảnh rỗi mà để mắt tới. Từ nơi này mới phát sinh ra một số người bán hàng rong, bọn họ cũng chính là những người am hiểu cách luồn lách để kiếm ra những món hàng béo bở.
Hàn Thanh đưa Hàn Mạc đến đây thì đã thấy dưới một gốc đại thụ đã tụ tập đầy người. Ba bốn tên hợp thành một vòng tròn, bên trong truyền ra tiếng ngựa hí vang rền, trung khí đầy đủ mười phần. Hàn Mạc chỉ cần nghe âm thanh cũng biết đó là ngựa tốt.
Người xem thì vây lại xung quanh, thỉnh thoảng còn khen tốt. Những âm thanh khen ngợi trầm trồ này hiển nhiên do người mua cầm lòng không được mà hô lên. Điều này làm Hàn Mạc dấy lên một sự nghi hoặc lẫn tò mò, không biết bên trong có sự tình hay ho gì đang chờ mình vào khám phá!
Hàn Thanh bằng một thân sức lực đã rèn luyện mười mấy năm trời của mình, tả xung hữu đột, vì Hàn Mạc mà mở ra một lối đi. Đợi khi Hàn Mạc chui vào được bên trong, mới phát hiện ra có một người đang biểu diễn mã kỹ (kỹ thuật cưỡi ngựa).
Tuấn mã kia lông bờm rậm rạp, toàn thân tuyền một sắc lông đen, cường tráng cao lớn. Mà trên người nó đang có một người đang nhào lên lộn xuống thoăn thoắt. Đó là một gã vóc người gầy yếu, nhìn qua chỉ 23-25 tuổi, da ngăm đen thô ráp, tựa như xuất thân cùng khổ. Y phục trên người gã giống như những tên khất cái chuyên nghiệp ở Đông Hải Thành: rách bươm, lôi thôi khơng chịu nổi, như bị chó cắn nát không thành bộ dáng gì.
Nhưng, thuật cưỡi ngựa của tên khất cái này thật là làm cho người ta phải khâm phục, tán thưởng không ngừng. Tuấn mã dưới sự điều khiển của hắn chạy tới chạy lui, biểu diễn những động tác vượt chướng ngại vật vô cùng phức tạp, khó có thể tưởng tượng nổi. Thậm chí, gã khất cái còn quàng hai chân qua cổ tuấn mã, dùng đôi mắt nhỏ ti hí của mình đối nhãn với con ngựa…làm cho khán giả xung quanh không kiềm nổi mà cười đến đỏ hồng mặt, vỗ tay rào rào tán dương không thôi.
Trong lòng của Hàn Mạc cũng rất bội phục. Trên nhiều phương diện, cũng không có nhiều người có năng lực và thành tựu đặc biết làm hắn khâm phục. Nhưng mà, kỹ thuật cưỡi ngựa của tên khất cái gầy yếu này, thật đúng là làm cho Hàn Mạc bái phục sát đất, cũng giống như mọi người vỗ tay liên tục không dừng.
Ngay khi mọi người đã hoa cả mắt và liên tục cười to vì vui thích, gã gầy yếu kia bỗng bằng một động tác tuyệt diệu dừng ngựa, đoạn chuyển người lộn một vòng hạ xuống mặt đất nhẹ nhàng, hướng về phía mọi người xung quanh chắp tay.
Lúc này, Hàn Mạc mới nhìn rõ khuôn mặt của tên khất cái. Đó là một khuôn mặt đường nét và góc cạnh rõ ràng, giống như được tạc bằng đá núi. Trong đôi con ngươi sâu thẳm cũng không toát ra một ý biểu cảm nào, làm cho người ta có cảm giác đang nhìn vào một khối băng.
Hắn vốn nghĩ rằng tên khất cái kia sau khi chắp tay sẽ mở miệng xin tiền thưởng như đám mãi võ thông thường. Nhưng tình hình thực tế lạ không như hắn nghĩ. Tên khất cái này tựa hồ nói năng rất kém, nên từ lúc chắp tay, thì xoay người lại, lấy nón trúc trên đầu xuống cầm trong tay, đoạn đi đến bên đám khán giả. Ánh mắt nhìn rất chất phác thật thà, pha lẫn một tia hy vọng có thể nhận được vài đồng tiền thưởng.
Đầu năm nay, người muốn xem náo nhiệt rất đông. Ai cũng nguyện ý đi đầu, nhưng khi bỏ tiền ra thưởng thì đều tỏ ra né tránh. Khi gã khất cái vừa tháo nón xuống thì có rất nhiều người đã vội vàng lảng đi mất. Đến lúc gã khất cái chìa nón ra xin tiền thưởng, cảm giác hưng phấn của mọi người đều tiêu biến đâu mất hết, không khí lập tức trầm hẳn lại. Thật sự, dân chúng ở Đông Hải Thành cũng chả giàu có gì cho cam, ngay cả ăn tiêu cho gia đình cũng còn không có, thì làm sao có thể vung tiền ra mà thưởng cho người khác được đây?!
Tên khất cái dạo qua một vòng nhưng chỉ nhận được mười mấy đồng tiền mà thôi.
- Thật là một con ngựa hay! Ngươi bán nó bao nhiêu bạc?
Một tay công tử nhìn có vẻ xa hoa nói:
- Ngươi cứ ra giá, ta sẽ xuất bạc mua liền!
Vẻ mặt gã khất cái vẫn không chút thay đổi như cũ, lắc đầu từ chối, lại nâng nón trúc lên, hướng đến nơi không có nhiều người đi một vòng, rốt cục đã đi tới trước mặt Hàn Mạc.
Trong sắc mặt ngăm đen của gã có pha lẫn chút khô vàng, thân thể rất mỏng manh, thoạt nhìn giống như ăn uống không đủ. Trán của gã dô ra, tướng mạo rất bình thường, chính là loại người dù gom lại một đống cũng không hấp dẫn nổi sự chú ý của người ta.
Hàn Mạc cười híp mắt, hỏi:
- Ngươi đường đường là một nam tử, có bản lãnh như vậy mà lại đi làm xiếc xin tiền thưởng ở đầu đường. Ngươi có cảm thấy mất mặt hay không vậy?
Gã khất cái ngẩng mặt lên, liếc Hàn Mạc một cái, dùng âm thanhlãnh đạm, lạnh như băng đáp:
- Ta chỉ dùng sức của mình để kiếm tiền, không làm chuyện gì sai cả!
- Tốt…
Hàn Mạc cười hì hì, nói:
- rất có ý tứ!
Hắn sờ vào túi định lấy bạc ra, đột nhiên nhớ lại tiền của mình có bao nhiêu đã cho Hàn chưởng quỹ cả rồi, nên quay qua Hàn Thanh, nói:
- Ngươi mang theo bao nhiêu bạc, lấy ra cho hắn hết đi!
Hàn Thanh sững người, nhưng rất nhanh lấy ra vài miếng bạc vụn, nói:
- Thiếu gia, cho nhiều vậy ư?
Nhưng tay vẫn bỏ hết vào trong nón trúc của tên khất cái.
Tên khất cái cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn thoáng qua Âm Dương Côn trong tay Hàn Mạc, khẽ nhướng chân mày rồi xoay người đi tiếp.
- Thiếu gia, vì sao cho hắn nhiều bạc như vậy a?
Hàn Thanh thấp giọng hỏi.
Hàn Mạc vuốt cằm, nói:
- Hắn là một người có cốt khí! Trở thành hình dạng như vậy, chỉ e là đã gặp chuyện không may! Một lượng bạc có lẽ sẽ giúp hắn được một chút!
Trong lòng hắn lại tính toán làm thế nào để mang gã khất cái về phủ. Dù sao, trong giới thuần phục ngựa, một cao thủ có kỹ thuật như thần thế này cũng rất hiếm thấy. Mang hắn về dạy mình thuật cưỡi ngựa cũng là một chủ ý hay vô cùng.
Hắn còn đang định đến mời tên khất cái đi tửu lâu ngồi một chút, nhưng lại nghe phía sau có người xì xào, la thất thanh:
- Hoàng bộ đầu tới kìa! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Đám người vây xung quanh xem, vốn đông đến gió thổi cũng không lọt, lúc này sớm đã phắn sạch, chỉ còn lại lưa thưa mấy mạng.
Khóe miệng Hàn Mạc chợt lộ ra một tia cười lạnh. Tên Hoàng bô đầu này chính là bộ khoái hộ vệ của Phủ nha, cũng coi là thân tín nhất của Đông Hải Quận thủ Tiêu Mạc Toản, bản thân hắn chính là do Tiêu Mạc Toản mang theo từ Yến kinh khi được bổ nhiệm đến đây.
Hàn Mạc kéo áo Hàn Thanh, hai người bèn đi ra sau một gốc đại thụ. Từ xa nhìn lại, liền thấy Hoàng bộ đầu kia trong một bộ y phục quan nha, dẫn theo ba bốn tên Nha sai cầm Sát Uy Bổng, hướng về bên này đi tới.
Trong đám đông, có người hảo cảm với gã khất cái, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Thuần phục mã sư, mau cưỡi ngựa chạy khỏi đây nhanh lên. Cứ ở đây, lúc muốn chạy cũng không kịp nữa đấy!
Gã khất cái đang thu dọn dụng cụ, nghe được tiếng nhắc nhở, cũng quay đầu mỉm cười với người đã nhắc mình. Khuôn mặt vốn lạnh như băng của hắn vì nụ cười này mà trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Khi gã khất cái thu thập xong đồ thì Hoàng bộ đầu đạ dẫn người tới. Mấy tên Nha sai lập tức vây quanh gã khất cái, cười hắc hắc.
Bên hông Hoàng bộ đầu đeo một thanh đao, tiến lên hai ba bước, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chặp vào con tuấn mã kia, không dấu nổi vẻ tham lam tràn ngập.
Dù gì đi nữa, hắn cũng là người biết nhiều, liếc mắt một cái liền nhận ra con tuấn mã này chính là loại ngựa điển hình của Ngụy quốc, cũng là loại thượng phẩm, cước lực và tốc độ chính là đỉnh cao. Dù dẫn đến chợ buôn ngựa bán vung xích chó cũng có thể thu vào hai ba trăm lương bạc như chơi. Đây chính là một bảo bối thật lớn nha!
- Ngươi từ đâu đến, khai mau!
Hoàng bộ đầu liếc gã khất cái, nhàn nhạt hỏi.
Gã khất cái vẫn như một khối đá núi, trên mặt không có nửa điểm cảm xúc, thản nhiên trả lời:
- Ngụy quốc!
- Đã biết ngươi là người nước Ngụy rồi!
Hoàng bộ đầu hắc hắc cười lạnh:
- Ngươi mang phá ngoa (một loại giày đặc thù của nước Ngụy), cũng là loại chỉ có người nước Ngụy thường xuyên đi lại đường xa mới có thói quen mang vào mà thôi!
Đôi giày "phá ngoa" gã khất cái mang trên chân tuy đã rách bươm, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn với những loại giày của Yến quốc. Ngoại trừ cao hơn bình thường còn rất là sâu, phía sau được uốn thành hình cánh cung, giống như trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn rất xinh đẹp và mang tính thẩm mỹ cao.
Hoàng bộ đầu đưa mắt đánh giá gã khất cái một lượt, rồi tiếp tục hỏi:
- Đến Đông Hải Quận làm gì?
- Kiếm sống!
- Kiếm sống ư?
Hoàng bộ đầu cười lạnh, nói:
- Sống ở nước Ngụy không nổi nữa à?
Gã khất cái ngẩng đầu, nhướng mày đoạn mỉm cười nói một cách bình thản:
- Đại nhân, ta đã phảm phải điểu gì trong luật pháp Yến quốc ư?
Hoàng bộ đầu cầm chuôi đao, âm lãnh đáp:
- Ngươi là người nước Ngụy, ăn mặc thì rách bươm như tổ đỉa, nhưng lại có một con ngựa tốt, lại nằm trong hàng thượng đẳng như vậy, đến ở Đông Hải Quận của ta thì ta nghĩ thế nào? Hắc…hắc…Chắc là gian tế của Ngụy quốc phái đến rồi, đúng không? Ta nghe nói, nước Ngụy có một tổ chức thám tử tên là "Hắc Kỳ". Người của Hắc Kỳ được phái đến khắp các quốc gia khác, thăm dò tin tình báo và âm thầm phá hoại trật tự của các nước này. Ta xem bộ dạng của ngươi, chính là người của "Hắc Kỳ" rồi!
- Ta thật sự không phải!
- Thật sự không phải à?
Hoàng bộ đầu liền tiến lên, bộ dáng như muốn dắt con tuấn mã đi. Hắn nói:
- Đây không phải là chuyện ngươi nói thế nào thì là thế đấy! Đi thôi, theo chúng ta về Nha môn một chuyến! Phải hay không thì ngươi cứ bẩm báo với Quận trưởng đại nhân!
Hắn còn chưa đụng đến dây cương, thì trong mũi con tuấn mã kia bỗng phát ra tiếng phì phì, hí lên một tiếng dài, hai vó trước chồm lên, như muốn đạp xuống đầu của họ Hoàng kia.
Hoàng bộ đầu lấy làm kinh hãi. Cũng may, hắn lại có mấy phần bản lĩnh, lập tức lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh thoát một đạp trí mạng của con tuấn mã. Nhưng, qua một trận mưa lớn, trên mặt đất đã trở nên lầy lội bùn đất rất nhiều, tại chỗ này lăn một vòng, cả xiêm y của hắn nhất thời trở thành một cục sình đen thui to tường, bộ dạng rất ư là chật vật!
- Mẹ kiếp…!!!
Hoàng bộ đầu thẹn quá hóa giận, chửi đổng một câu, quát lớn:
- Các huynh đệ, bắt tên gian tế của nước Ngụy này lại, đánh hắn!
Mấy tên Nha sai nhất tề dạ ran một tiếng, không chút do dự vung Sát Uy Bổng nhằm vào gã khất cái đánh xuống một trận. Gã khất cái tuy gầy yếu nhưng lại giống như một khối nham thạch, cũng không hoàn thủ mà cứ tùy ý, mặc cho Sát Uy Bổng đánh lên người mình như mưa rào. Chỉ cần trúng mấy gậy, trán của gã khất cái đã bị đánh vỡ, máu tươi nhất thời tuôn ra.
- Thiếu gia!
Hàn Thanh nắm chặt quả đấm, liền muốn xông ra, nhưng lại bị Hàn Mạc kéo lại, nhẹ giọng nói:
- Chờ một chút, ta muốn tự mình nhìn xem, tên tiểu tử này thật ra có thể nhẫn nại đến đâu!