Mấy người lớn đang nói chuyện trong chính sảnh, Hàn Tân lặng lẽ kéo Hàn Mạc ra cửa, khuôn mặt tươi cười nói:
- Tiểu ngũ, Tam ca có việc phải nhờ tới đệ, đệ nhất định phải giúp ta, nếu không ta sẽ không qua được cửa ải này.
Ở ngoài sảnh là một đại viện từ tinh xảo tao nhã, tuyết đọng trên mặt đất sớm đã tan ra, mặc dù vẫn còn chút dấu vết nhưng điều này chẳng những không phá hỏng khuôn viên xinh đẹp mà trái lại càng tô thêm mấy phần nhan sắc.
Hàn Mạc vừa mới vào phủ, nhìn thấy không ít hạ nhân trong phủ, phần lớn đám nam đinh trong phủ đang giúp đỡ khuân vác hành lý.
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Ngoại trừ bạc ra, nói cái gì cũng được.
Hắn đánh giá Hàn Tân một phen, người này nhiều năm không gặp, mặt mày bộ dạng vẫn còn khả nghi lắm, nhìn qua hơi gầy yếu, thân thể kém hơn Tứ ca Hàn Nguyên nhiều lắm, so với thân thể mình cũng kém hơn, trong lòng hắn biết Hàn Tân rơi vào trong tửu sắc, làm hỏng thân thể rồi.
Tuy rằng nhiều năm không gặp, tình cảm của hai người không thể nói sâu đậm, nhưng dù sao cũng là anh em họ, Hàn Mạc nói:
- Tam Ca, nữ nhân và rượu, tuy rằng không cái gì là xấu, nhưng quá nhiều sẽ không tốt lắm.
Hàn Tân liếc mắt nhìn Hàn Mạc nói:
- Cậu đang giáo huấn ta?
Hàn Mạc nhún vai không nói lời nào.
Hàn Tân làm ra vẻ nói:
- Lần này đúng là ta muốn tìm cậu mượn chút bạc để dùng, ta mượn bạc củacậu, ta chắc chắn sẽ trả lại, cậu nghe rõ chứ.
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Huynh mượn bạc làm gì?
Cửa hàng Trung Hoa buôn bán trên biển đang tiến hành thuận lợi, lần này mình vào kinh cũng phải mang theo ngân phiếu mấy ngàn lạng trên người, dù sao tới kinh rồi vàng thau lẫn lộn, muốn bắt đầu làm ăn thì không thể thiếu số bạc này được.
Hắn là kẻ xuyên thời gian, biết một số quy củ ngàn năm qua không hề thay đổi, mặc dù lòng người có thể dần thu phục được, nhưng muốn cho họ có ấn tượng tốt về mình qua cái nhìn đầu tiên, chẳng những nói phải hay mà còn làm phải tốt, đây gọi là "công việc", tất nhiên phải để mọi người một chút lợi lộc.
Hàn Tân thấy dường như Hàn Mạc giọng nói có chút thờ ơ, vội hỏi:
- Cậu không cần biết có chuyện gì, chỉ cần cho ta mượn bạc, nhất định sau này ta sẽ trả cậu gấp đôi.
- Huynh muốn bao nhiêu?
Hàn Tân lập tức đưa ba đầu ngón tay ra, sau đó lại đưa vào một ngón, hắn lại đưa tiếp vào một ngón nữa, rồi nói:
- Tam ca cũng không làm khó cậu, chỉ số lượng này thôi!
50 lạng? Hàn Mạc cau mày lại
Tuy bây giờ ta không thiếu gì bạc, tuy nhiên cũng phải biết ăn nói, 50 lạng bạc cũng không phải số lượng nhỏ để bắt đầu buôn bán trên biển, gần bằng một năm lệ tiền của ta.
Hàn Tân nói nên hay không nên cho mượn 50 lạng bạc mà điều quan trọng là tình cảm huynh đệ, dù sao ngày sau cũng là chỗ yến kinh, đoàn kết mới là điều quan trọng nhất.
Hắn thở dài, đang chuẩn bị lấy 50 lạng bạc đưa cho công tử tiêu dùng, coi như là lễ gặp mặt, lại nghe Hàn Tân khinh miệt nói:
- 50 lạng?
- Tiểu ngũ, cậu quá coi thường Tam ca. Nơi này là kinh thành, không phải quận Đông Hải... Ngày khác ta sẽ dẫn cậu đi dạo, cho cậu biết thế nào là kinh thành, nơi này trà tứ, tửu lâu, khúc uyển, rạp hát, hương các, thực phủ. khồn một chỗ nào ở Đông Hải có thể so sánh được, xa hoa gấp vài lần. Cầm 50 lạng ra ngoài ... Ta chẳng còn mặt mũi nào nữa mà đi!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Quên đi, ta cho huynh mượn 50 lạng, huynh có cầm lấy hay không, nếu huynh không cần, ta không khách khí đâu.
Tam ca, ta thấy thật kỳ lạ, Đại bá là Hộ bộ Thượng thư, chuyên cai quản thuế ruộng của thiên hạ, chẳng lẽ một thiếu gia như huynh lại thiếu bạc sao?
Hàn Tân nói:
- Cậu làm sao mà hiểu, vì phụ thân là Hộ bộ Thượng thư, cho nên trên người không có nhiều bạc, nếu không người ngoài biết trong lòng họ nghĩ không tốt, không thì sẽ nói với Thánh Thượng Phụ thân ta tham ô. Tiểu ngũ, Tam Ca thật sự rất khổ tâm, mẹ ta từng lấy trộm bạc cho ta tiêu vặt, một tháng thêm cũng hơn trăm hai...!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hơn một trăm lượng bạc đó cũng để dân chúng sống sung sướng mấy đời.
Hàn Tân kéo Hàn Mạc ra góc sân dưới cây đại thụ hạ gióng nói:
- Ta đường đường là Hàn gia công tử, thà rằng đánh mất tính mạng cũng không thể để mất mặt, nếu không muốn dân chúng xem thường. Một trăm lượng bạc quá ít....Kinh lý đều nòi thế gia tài tử, Tam ca cũng là một trong số đó, kỳ thật Tam ca cũng là người có tiếng, làm sao không có chút bạc.
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Tam ca, lời huynh nói ta không tin. Nếu mọi người đem huynh so sánh thì luôn có căn cứ, đây là kinh lý có nhiều người giàu sang.....
- Nay trung gian có chút nguyên do.
Hàn Tân vẻ mặt bỗng nhiên trở lên xấu hổ đứng lên xoa xoa tay, có vẻ rất mất tự nhiên
Hàn Mạc hỏi:
- Nguyên do gì?
- Tiểu ngũ, ngươi đừng hỏi.
Ánh mắt Hàn Tân lóe ra, đôi mắt tử lý kinh thần sắc toát ra cầu xin, thấp giọng nói:
- Cậu cho Tam ca mượn năm trăm lượng bạc, giúp Tam ca vượt qua cửa ải khó khăn này, sau này Tam ca sẽ trả lại cậu gấp bội.
Hàn Mạc là loại người khôn khéo, Hàn Tân lóe ra suy nghĩ, có chuyện gì hắn chỉ ở giữa.
Hàn Tân là người rất sỹ diện và hay phô trương, rất bực tức lắm khi phải cầu cạnh người khác, nếu không nói là bất đắc dĩ lắm, tuyệt đối hắn sẽ không làm. Mình vừa mới tới kinh thành chưa kịp nghỉ ngơi Hàn Tân đã đến cầu cạnh, xem ra chuyện này không đơn giản, hơn nữa còn rất cấp bách.
Hàn Mạc có vẻ trầm ngâm, cuối cùng cũng nói:
- Tam ca, nói thật với huynh, Tiểu ngũ có thể lấy ra cho huynh mượn!
Hàn Mạc chưa kịp dứt lời thì mặt Hàn Tân đã hiện rõ vẻ sung sướng, nắm lấy tay nói:
- Thật tốt quá tồi!
Hàn Mạc buông tay nói:
- Huynh đừng có vội vã mừng quá sớm, ta có năm trăm lượng bạc không nhất định phải cho huynh mượn.
Hàn Tân vẻ mặt đau khổ nói:
- Vậy cậu muốn thế nào thì mới cho ta mượn?
Hàn Mạc thản nhiên cười, nói:
- Tam ca, huynh mượn bạc cấp bách, dường như có chuyện gì phiều toái, như vậy đi, huynh nói cho ta biết là chuyện gì, nếu ta thấy chấp nhận được ta sẽ cho huynh mượn.
Hàn Tân có chút khó xử nói:
- Không có chuyện gì tốt cả, cậu biết càng ít càng tốt.
- Nhưng hiện giờ bạc đang nằm trong tay ta.
Hàn Mạc trừng mắt nhìn con ngươi, nhún nhún vai nói:
- Huynh không nói cho ta biết thì ta biết huynh cầm bạc của ta đi làm cái gì? Bạc này của ta đều là tiền mồ hôi, nước mắt dù sao thì nó cũng phải dùng vào việc có ích, không thể dùng vào việc sai trái được.
Hàn Tân vẻ mặt đau khổ nhìn ra bốn phía, thấy bên trong chính sảnh mấy người vẫn còn đang nói chuyện cũng không để ý đến bên này, vì thế thấp giọng nói:
- Được, ta sẽ nói cho cậu, tuy nhiên cậu phải hứa với ta, ta nói chuyện này với cậu, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, nếu không huynh đệ chúng ta coi như chấm dứt
- Ta không nói!
Hàn Mạc gật gật đầu cảm thấy kỳ quái, Hàn Tân giả thần giả quỷ thật cẩn thận, rốt cục có chuyện gì mà huynh có vẻ khổ sở vậy.
Hàn Tân trả lời Hàn Mạc, lúc này mới kiên trì lúng túng nói:
- Ta...Ta thiếu bạc, hai ngày nữa sẽ đến kỳ hạn, còn nếu không trả được bạc, thì Kim Tiếu Phật sẽ đến phủ đòi bạc. Cậu biết đấy, phụ thân gia pháp vô tình, Kim Tiếu Phật cầm giấy nợ theo tìm đến cửa mẫu thân ta cũng không thể cứu nổi ta nữa, ta nhất định bị phụ thân đánh sống đến chết..
Hàn Tân nói đến đây không kìm nổi mình nấc lên một tiếng nghẹn ngào.
Hàn Mạc trợn mắt há hốc mồm.
Đường đường thế gia con dòng cháu giống, Hộ bộ Thượng thư công tử, không ngờ trong người không có chút bạc, lại còn ngày đêm lo lắng chủ nợ tìm tới cửa, nếu không phải chính mồm Hàn Tân nói ra thì Hàn Mạc thật sự không dám tin .
Thử nghĩ chính mình ở thành Đông Hải, tuy rằng chỉ có một chút lượng bạc, nhưng lại thoải mái vô cùng, có hoành hành ở thành Đông Hải cũng không bị cản trở, cũng không có mấy ai dám đe dọa đến Hàn ngũ gia công tử.
Ở cái địa bàn này, chỉ có Ngũ thiếu gia ức hiếp người, không có bị người ức hiếp.
Hàn Tân người ở kinh thành, nhưng hắn lại làm ăn nợ lần ở bên ngoài, so với Hàn Mạc ở Đông Hải xa hoa như cách biệt một trời, tuy nhiên ở nơi này có thể thấy được kinh thành so với quận Đông Hải thì phải hòa trộn nhiều lắm
- Kim Tiếu Phật?
Hàn Mạc đọc ra tên này, nhíu mày hỏi:
- Đây là một nhân vật thế nào? Bên trong thế gia có họ này sao?
Hàn Tân gượng gạo cười nói:
- Hắn không phải con cháu quý tộc!
- Là đại quan trong triều ?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói :
- Vậy cũng không đúng, các chức quan trọng yếu trong triều có rất nhiều nhà cửa trong tay, họ Kim đó có thể có nhiều quyền thế ?
- Cũng không phải quan.
Hàn Tân cười khổ nói :
- Hắn là một ... Ngô, là một ông chủ !
- Ông chủ? là một thương nhân?
Hàn Tân gật đầu, nói:
- Là một thương nhân, nhưng hắn không làm cái gì cả.
- Chắc hắn phải có người đứng sau?
Hàn Mạc hỏi:
- Nhà ai thế lực? Làm sao huynh lại tìm hắn mượn bạc?
Hàn Tân nói:
- Luôn có người đứng sau, rốt cuộc là ai, ta không biết
Hai năm nay, người này và ta quan hệ rất tốt, ngay từ đầu đã cùng ta xưng huynh đệ, hơn thế nữa luôn đưa bạc cho ta tiêu. Cậu cũng biết đất kinh thành mà không có bạc không dễ đi lại được, hơn nữa nhà Tiêu gia hạ này không phải tầm thường, luôn theo ta mọi lúc, cho nên bị hắn lừa bạc, có tháng hắn có thể chi cho ta mấy trăm lượng bạc. Hai năm qua hắn cho ta cũng đến hàng ngàn lượng bạc. Cho nên ta ở kinh lý mới có chó má "Tài tử, thanh danh" này. Nói tới đây, hắn không kìm nổi nhổ ra ít nước bọt, vẻ mặt phẫn nộ.
Hàn Mạc lạnh lùng nhìn Hàn Tân đang muốn mắng hắn một trận.
Không biết người khác thế nào lại nhận người ta ân huệ, Hàn Tân này đúng là khốn khiếp. Kinh thành không thể so với những nơi khác, chẳng có người nào tốt bụng đến nỗi đưa bạc của mình cho người khác dùng, chỉ có loại người như Hàn Tân sập bẫy dễ dàng đến vậy. Thật lực cười Hàn Tân lại càng ngã sâu vào trong cái bẫy mà không hề hay biết.
Hàn Mạc nhớ lại, Hàn Tân trước đây cũng là một người thông minh, tại sao bây giờ lại hồ đồ như vậy? Phải chăng tửu sắc quá độ cho nên đầu óc mới lú lẫn đến vậy?
Hàn Tân dừng một chút, mới tiếp tục nói:
- Một tháng trước, trên người ta không có đủ bạc, tìm hắn mượn mấy lượng, nhưng hắn không có ở nhà, chỉ có người giữ bạc là thủ hạ của hắn, người này nói hắn không có quyền tùy ý cho mượn bạc, nếu cho ta mượn năm trăm lượng bạc mà không khớp với sổ sách Kim Tiếu Phật sẽ giết hắn, nên hắn bảo ta ghi một tấm biên lai mượn đồ thượng ấn rồi điểm chỉ ngón tay lên đó, rồi thủ thỉ. Vậy hai năm nữa ta theo Kim Tiếu Phật đến đó lấy bạc, hắn nói những lời vô ích nên ta không để trong lòng, tiện tay đua luôn thủ ấn, ta chỉ nghĩ sau này Kim Tiếu Phật sẽ trả lại cho ta, ai biết... Mẹ nó, bị hắn đâm cho một đao!
- Trong mắt Hàn Tân tràn đầy lửa giận, toan nắm chặt tay, có vẻ không cam lòng.
- Thả dài cần mà câu cá lớn
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Hắn bố trí cho Huynh tiêu sài hai năm, chính là để cho Huynh mất cảnh giác, cho Huynh thói quen tiêu tiền hoang phí, tới khí nào hắn cần hắn sẽ dùng đến Huynh. Tam ca, có phải hắn muốn thêm yêu cầu với Huynh?
Hàn Tân ngạc nhiên nói:
- Cậu sao biết?
Hàn Mạc thở dài:
- Tỉ mỉ bố cục là như thế, cho huynh tiêu xài thoải mái trong hai năm, cho huynh lún sâu vào mà không mất chút công sức nào. Kim Tiếu Phật bắt huỵnh lựa chọn, hoặc là trả lại bạc, hoặc là giúp bọn hắn làm việc, có phải hay không?
Hàn Tân không kìm nổi lòng mà gật gật đầu.
- Chiêu lừa bịp xưa rồi.
Hàn Mạc thản nhiên nói, không kìm nổi liếc mắt nhìn Hàn Tân một cái, thầm nghĩ: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Chỉ có huynh mải mê tử sắc mất hết ý trí mới mắc mưu dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên Kim Tiếu Phật dám hạ bẫy con cháu dòng giống thế gia mắc vào bẫy, hẳn cũng có chủ mưu, lá gan lại to như vậy, hoặc là có kẻ nào đó có thế lực đứng sau, hoặc là lý do nào?