Hàn Mạc nghe được những câu này của Liễu Như Mộng, đầu tiên hắn hoàn toàn sững người như trời trồng, đoạn trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận không tên. Bà chị này nói cái gì vậy? Đây chẳng phải công nhiên hoài nghi nhân phẩm thuần khiết vô đối, tâm sáng như trăng rằm, và đạo đức xém chút nữa đã bằng với Lão Tử của mình hay sao?
Trong đầu hắn tuôn ra một đống lý luận, nhưng sau khi tỉ mỉ suy nghĩ, thì hiểu ra nàng phòng bị như vậy cũng không có gì quái lạ. Dù sao, khi Liễu Như Mộng bắt đầu bước vào cửa, đôi mắt của mình ngay lập tức đã dạo mấy chục vòng trên bộ ngực và đôi mông hấp dẫn của người ta rồi, hầu như đã mang tất cả vẻ bốc lửa của người ta ăn tươi nuốt sống. Hiện tại, trong lúc này, trong ngoài hai phòng cũng chỉ được ngăn cách bằng một tấm rèm vải mỏng, Liễu Như Mộng có lo lắng như thế cũng là chuyện rất bình thường.
Mặc dù đã hiểu rõ suy nghĩ của Liễu Như Mộng, nhưng thái độ của bà chị này lại kinh dị như thế làm Hàn Mạc rất không thoải mái. Hắn lẳng lặng thổi tắt đèn, nhảy lên giường trùm chăn kín mít, không nói thêm lời nào.
Qua một lúc, bên trong vẫn như cũ không có truyền ra tiếng nước chảy, làm Hàn Mạc thầm thở dài. Liễu Như Mộng này thật là một bà chị đầu óc sâu bọ, quần áo mặc trên người đã ướt sũng như thế, chỉ sợ không chịu nổi nữa, chẳng bao lâu sẽ ngã bệnh lăn ra. Hắn chỉ còn một cách vờ như đang ngáy khò khò rất to.
Quả nhiên, sau khi hắn cố tình giả vờ ngủ mê lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa, bên trong đã vang lên tiếng cởi đồ loẹt xoẹt, sau đó lại vọng ra tiếng nước chảy, đúng là Liễu Như Mộng đã yên tâm, bắt đầu tắm rửa.
Một đêm này đã trôi qua lặng im không một tiếng động, nhưng Hàn Mạc vẫn trằn trọc không ngủ được. Dù sao, có một tuyệt sắc giai nhân bên cạnh, chỉ cách một tấm vải mỏng, lại thêm hình ảnh bốn tấm Xuân Cung Đồ dưới gối đang nhảy múa trong đầu, chỉ cần là một nam nhân bình thường, trong hoàn cảnh này sẽ lập tức sinh ra một số ý nghĩ, liên tưởng đến ngay một cơn xuân mộng. Làm thế nào mà con lợn lòng đang gào thét kia không muốn đòi ăn cho được?! Làm sao hắn có thể ngủ cho được?!
Trận mưa này đúng là càng ngày càng lớn. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hàn bá đã mang một lồng điểm tâm vào, đúng là chia làm hai phần, nói:
- Ngũ thiếu gia, lão gia phân phó, kể từ hôm nay, nếu không có tình huống nào đặc biệt phát sinh, lão nô sẽ đưa cơm đến đây! Thiếu gia cứ ở tại đây dùng cơm cũng được!
Hàn Mạc cau mày hỏi:
- Tại sao?
Ngay lập tức hắn liên tưởng đến Liễu Như Mộng đang ở phía trong, bèn nhẹ giọng hỏi tiếp:
- Bởi vì nàng ta ư?
Hàn bá gật đầu mỉm cười, đáp:
- Thiếu gia hiểu là tốt rồi!
- Trong vòng bao lâu?
- Lão nô cũng không biết!
- Ý ngươi nói là từ đây về sau ta cũng không thể dùng bữa với cha mẹ được à?
Hàn Mạc có chút thất vọng. Cùng cha mẹ dùng bữa mỗi ngày chính là thiên luân chi nhạc (khoái lạc của đạo luân thường). Huống chi, mỗi ngày đều được ngồi cạnh Bích di nương, ngửi trộm mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng, cũng là một loại hưởng thụ hắn thích. Chẳng lẽ, bởi Liễu Như Mộng mà hắn phải thay đổi toàn bộ những chuyện này sao?
Hàn bá để hộp điểm tâm tinh xảo xuống bàn, cung kính nói:
- Ngũ thiếu gia, lão gia đã phân phó như vậy! Nếu cậu không có đại sự gì phải làm thì phải cố gắng an tĩnh trong hoa viên! Ngài cũng không làm khó cậu phải đi học thi thư, chỉ mong cậu có thể sống tốt, càng ngày càng mạnh khỏe mà chuyên tâm nghiên cứu binh thư. Nếu ngài có gì phân phó cho cậu, cũng sẽ do lão nô chuyển lời toàn bộ!
Hàn Mạc lập tức phản ứng, đáp:
- Không được! Đây không phải là bắt ta phải ru rú trong nhà, buồn bực đến chết người sao?
Đôi mắt hắn đảo quanh, lại tiếp:
- Đúng rồi, hôm nay không phải là ngày ta phải luyện võ hay sao? Ta liền phải đến phòng luyện công, gọi mấy tên võ sư chuẩn bị!
Hàn gia đệ tử mỗi tháng cũng sẽ có mấy ngày chuyên dùng để luyện võ, chủ yếu do võ sư truyền dạy về mười tám ban binh khí và quyền thuật.
Trên phương diện kỹ thuật quyền cước, Hàn Mạc dù không hiển lộ ra bản lãnh thâm sơn mạc trắc, lưu thủy hành vân gì, nhưng không thể nghi ngờ chút nào, Cách Đấu Thuật của bộ đội đặc chủng hẳn là vượt xa những thứ võ kỹ của những võ sư kia. Hắn có học, đơn giản chỉ là muốn học thập bát ban binh khí mà thôi.
- Nhưng mà…
Hàn bá chỉ ra ngoài trời đang mưa như trút nước, hỏi:
- Thời tiết như vậy mà thiếu gia cũng muốn luyện sao?
Hàn Mạc kiên quyết nói:
- Dĩ nhiên rồi! Đại gia gia đã nói, Hàn gia đệ tử phải có lòng cầu tiến, thì sẽ có thể thách thức khí phách của trời cao! Nếu công phu luyện không tốt, làm sao mà có khí phách đó được? Tiểu Ngũ sẽ không vì chuyện mưa to gió lớn mà cản trở sự cầu tiến của mình! Ta phải vượt qua khó khăn này! Ta phải tiến lên! Ta phải cố gắng! (giọng chính khí vkl - DG).
Hàn bá thầm nghĩ trong lòng:
- Ngày thường thấy cậu luyện công cũng không có tích cực như vậy a!
Nhưng, lời như thế này tất nhiên lão sẽ dấu vào tận đáy lòng, không thể nói ra, cho nên lão đành gượng cười, nói:
- Nếu thiếu gia thật sự muốn luyện công, thì hãy chờ đến khi mưa nhỏ lại đi nhé! Lão nô xin cáo lui trước! Phần điểm tâm này là dành cho cậu và Liễu Như Mộng hai người đấy!
Nói xong, lão cũng không nhiều lời, lập tức lảng mất ra khỏi cửa.
Hàn Mạc đi đến bênh cạnh rèm, khống chế âm thanh hết sức ôn hòa, nói:
- Như Mộng tỷ tỷ, đã tỉnh hay chưa vậy? Mời ra đây dùng điểm tâm nào!
Nói vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy có điểm quái dị. Cuối cùng ai mới là chủ tử a? Làm gì có chuyện thiếu gia đi mời nha hoàn dùng bữa?!
Trong phòng vẫn yên tĩnh, không có trả lời.
Hàn Mạc lại gọi thêm tiếng nữa, thì nghe trong phòng truyền ra một tiếng rên nhẹ. Âm thanh của tiếng rên này cực kỳ tiêu hồn, làm trong lòng Hàn Mạc đang yên tĩnh bỗng chốc lại dậy sóng ba đào, nhưng hắn lại thắc mắc vì sao Liễu Như Mộng tự nhiên lại sướng đến mức độ như thế?! Hắn thật sự muốn vén rèm lên nhìn xem cảnh tượng trong phòng đang xuân sắc nở hoa đến mức nào đây?! Nhưng nghĩ lại những lời của Hàn bá thay phụ thân giao phó, nên lại kiềm chế con lợn lòng xuống mà không vén rèm lên xem. Sau đó, hắn cũng không thèm gọi nữa mà cắp mông đi thẳng ra ngoài dùng điểm tâm của mình.
Bữa điểm tâm này so với thường dân thì đúng là một thịnh yến, chủ yếu là các món ăn nhẹ chế thành từ hải sản. Hàn Mạc cắm đầu ăn một bụng thật no, thấy Liễu Như Mộng còn chưa đi ra, thầm nghĩ chắc do đêm qua nàng ngủ quá muộn, nên có thể ngủ nướng thêm một lát nữa, liền cao giọng nói:
- Thức ăn để ở đây nhá! Ngươi có ra thì tự lấy mà ăn!
Bên ngoài, lúc này mưa vẫn còn rất lớn, nhưng so với lúc trước đã ngớt đi nhiều. Hắn liền lấy ô giấy dầu ra, hướng đến phòng luyện công đi tới.
Ra khỏi hoa viên, Hàn Mạc mới phát hiện bên cạnh tiểu đình có hai gã gia đinh cường tráng đang ngồi đó canh gác. Thấy hắn đi ra, bèn vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Ngũ thiếu gia mạnh khỏe!
Hàn Mạc cau mày, hỏi:
- Mưa lớn thế này các người ở đây làm cái gì vậy? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
Hai gã gia đinh đồng loạt nhìn nhau , một gã đáp:
- Thiếu gia, lão gia đã phân phó rằng sau này thiếu gia muốn chuyên tâm học tập, bất luận kẻ nào trong phủ, trên dưới cũng không được vào đây quấy rầy!
Hàn Mạc cũng không hỏi thêm, đi xuyên qua mấy cái sân thì đến phòng luyện công của Hàn Phủ.
Phòng luyện công nằm đơn độc tại một địa phương biệt lập. Trong ngày thường, trừ mấy tên võ sư của Hàn phủ thì không có ai dễ dàng được đi vào. Trong viện, có một khoảnh sân rất rộng, bốn bề che mát bởi những tàng cây cổ thụ. Nẳm ở phía Nam, là một gian phòng khổng lồ. Ở trong đó chính là phòng luyện công.
Hàn Mạc đi vào phòng luyện công thì thấy có bốn năm tên võ sư đã chờ sẵn bên trong. Tất cả đều vận kình trang (y phục thiết kế tạo sự mạnh mẽ cho người mặc). Thấy Hàn Mạc đi vào, đều đồng loạt hành lễ:
- Ngũ thiếu gia!
Phòng luyện công này có diện tích rất lớn và rộng rãi. Ở giữa là ba mảnh sân trống, bốn phía bày đầy binh khí, đủ các món đao, thương, kiếm, kích, song câu, đại phủ…trong thập bát ban binh khí, cũng trưng ra sáng lóe, toát lên một sự lạnh lẽo âm trầm, làm cả phòng luyện công như được phủ trong một tầng hàn khí rợn người.
Hàn Mạc để chiếc ô xuống, tiến đến cung kính thi lễ:
- Các vị sư phụ mạnh khỏe! Ngày mưa to gió lớn như thế mà còn làm phiền các vị, thật là có lỗi! Sau khi luyện công xong, xin mời các vị đến tửu lâu dùng bữa!
Mấy tên võ sư cũng cười ha hả sảng khoái. Một gã vóc dáng cao lớn nói:
- Ngũ thiếu gia khách khí rồi! Ngũ thiếu gia luyện công mặc kệ gió mưa thế này, chính là một thiếu niên anh tài hiếm gặp! Bọn tại hạ khâm phục không ngớt, nào dám nói cậu làm phiền!
Mấy gã còn lại cũng cùng nhau gật đầu như bổ củi.
Những võ sư này đối với Hàn Mạc thì tương đối có hảo cảm. Không phải vì hắn là người thông minh mẫn tuệ, nói ra đã hiểu, thấy là không quên, mà điểm quan trọng nhất của Hàn Mạc là hắn trước mặt bọn họ đều không tùy tiện ngang tàng. Cho đến nay, đều tỏ ra nho nhã lễ phép. Mở miệng một tiếng "Sư phụ", khép miệng cũng thế. Điểm này làm cho mọi người rất tán thưởng, không thể không thích hắn.
Thời đại này, chỉ cần là một gia tộc hơi có thực lực thì đều nuôi một số võ sư trong phủ. Thứ nhất là để dạy võ cho con cháu trong tộc. Dù sao, ở lúc bốn nước đang giữ thế phân tranh như thế này, tùy lúc đều có thể phát sinh chiến tranh. Có một thân võ nghệ tự nhiên là có thể bảo vệ bản thân mà còn phát triển căn cơ của gia tộc. Hơn nữa còn có khả năng kiến công lập nghiệp. Cho nên, mỗi gia tộc, dù nhiều hay ít cũng sẽ nuôi võ sư dạy võ cho đệ tử. Cũng còn một nguyên nhân thứ hai là những người này còn có thể bảo vệ phủ đệ an toàn.
Cho nên, thời đại này rất chuộng võ. Chỉ cần một thân võ nghệ cao cường, cho dù không thể tung hoành sa trường, đánh ra một mảnh giang san, kiếm quyền đoạt chức, phong hầu phong tướng, thì cũng có thể làm võ sư hộ viện cho những gia tộc có quyền lực. Đãi ngộ của những võ sư này rất cao, tiền lương mỗi tháng chẳng những hạ nhân làm việc không thể so sánh, hơn nữa điều kiện ăn ở cũng hơn hẳn một trời một vực.
Hàn gia là một đại gia tộc, cho nên chiêu mộ võ sư cũng không ít. Tổng cộng Đông Tây hai phủ cũng hơn hai mươi người, trong giới võ sư có tên tuổi cũng khá là nổi bật. Võ sư cao lớn nói chuyện với Hàn Mạc là giáo đầu (đội trưởng) của Tây phủ, tên là Hà Tư Nghĩa, một thân công phu của hắn trong các võ sư cũng thuộc loại nhất đẳng.
Hàn Mạc cười hì hì, nói:
- Hà sư phụ, cho dù ta thật sự là anh tài thiếu niên, cũng là do các vị dạy dỗ thật tốt mà thành! Ta chưa bao giờ tin chuyện không có sư phụ mà ta có thể trở thành thiếu niên anh tài đâu!
Hà Tư Nghĩa cười ha hả, hỏi:
- Ngũ thiếu gia, hôm nay cậu muốn học loại binh khí gì?
Hàn Mạc đi tới giá binh khí phía trước, nhìn qua trái phải một lượt, trên sờ một loại, dưới sờ một loại, mới cười híp mắt mà đáp:
- Các vị sư phụ, tiểu Ngũ đi theo các vị tập luyện cũng đã bốn năm năm rồi. Trong thập bát ban binh khí, không phải ta khoe khoang, nhưng cũng đã thông thạo cách sử dụng da lông (bên ngoài)! Chẳng qua là…!
- Là cái gì vậy, Ngũ thiếu gia?
Hàn Mạc cười khà khà, đáp:
- Chẳng qua là, gần đây ta có một chút suy nghĩ, bỗng nhiên hiểu ra một chuyện mà thôi!
Đoạn, hắn chắp tay hướng về một võ sư dáng người thấp đậm, nói:
- Mã sư phụ tinh thông đao pháp, một bộ đao pháp khi xuất ra, ta đoán chừng chẳng những trong Đông Hải Thành mà ngay cả Đông Hải Quận cũng không có người nào hơn được!
Mã sư phụ đắc ý cười một tiếng, vội nói:
- Ngũ thiếu gia quá khen rồi!
- Mà, thương pháp của Hạng sư phụ cũng rất xuất thần nhập hóa! Chỉ cần một cây thương bình thường mà lại có thể múa uyển chuyển tựa du long! Tiểu Ngũ cũng khâm phục không dứt a!
Hàn Mạc cười ha ha nói.
Trong mắt Hạng sư phụ cũng lóe lên một niềm vui, nhưng khoát tay khiêm tốn nói:
- Không dám nhận…Không dám nhận…!!!
Hàn Mạc tiếp lời:
- Làm được giỏi đến thế, các vị cũng không cần phải khiêm tốn a! Mấy vị sư phụ đều có binh khí sở trường, luyện đến lô hỏa thuần thanh, tiểu Ngũ vẫn thầm bái phục trong lòng! Cho nên, gần đây tiểu Ngũ một mực suy nghĩ, nhất nghệ tinh nhất thân vinh a! Tiểu Ngũ dù cố gắng đến đâu đi chăng nữa, muốn luyện thập bát ban binh khí đến lô hỏa thuần thanh như các vị cũng là chuyện không thể nào! Cho nên, tiểu Ngũ quyết định, từ hôm nay, sẽ khắc khổ chuyên tâm luyện một binh khí duy nhất, cũng hy vọng sẽ có được một môn công phu xứng đáng! Mấy vị sư phụ, các người nghĩ sao?
Chúng võ sư liếc nhìn nhau, không khỏi cùng gật đầu tán thưởng.
Những lời này của Hàn Mạc tự nhiên chính là đạo lý, mười phần không thể cãi. Trong thiên hạ, có rất nhiều loại binh khí, chủng loại bất đồng. Ngoại trừ thập bát ban binh khí, vẫn còn có nhiều binh khí khác, thậm chí có loại cổ quái không tên. Nên nhớ rằng, muốn luyện tất cả cho tốt, chính là đang làm chuyện mò trăng đáy nước.
Hà Tư Nghĩa hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi:
- Ngũ thiếu gia, cậu quyết định chuyên luyện loại binh khí nào vậy?
Khi hắn vửa hỏi những lời này, mấy tên võ sư còn lại cũng khẩn trương hơn nhiều. Ở đây có năm người, mỗi người đều có một loại binh khí và tuyệt kỹ giữ nhà. Ngũ thiếu gia muốn theo ai học tập là chuyện vô cùng quan trọng, tất nhiên ngày sau người đó sẽ thu được chuyện tốt vô cùng.
Cho nên, năm người ai ai cũng nhìn Hàn Mạc chằm chằm, đợi hắn nói ra binh khí muốn luyện.