Ngoài điện Càn Tâm, quần thần y nguyên chờ đợi trong mưa phùn, thời gian chậm rãi trôi qua, thế nhưng trong điện Càn Tâm lại không có chút động tĩnh nào truyền ra, mà Hàn Huyền Đạo và Hàn Mạc cũng không một ai đi ra, đằng sau hàng rào sắt thép màu trắng do võ sĩ giáp trắng tạo thành kia, cửa lớn nặng nề của điện Càn Tâm đóng chặt, ai cũng không biết bên trong đến tột cùng đang xảy ra chuyện gì.
Trong quần thần, có người đang không ngừng hắt xì hơi, lại có người lạnh run, thậm chí có những người sắc mặt tái nhợt lung lay muốn ngã, nhưng loại thời điểm này, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trái lại bốn gã kỵ binh hộ vệ quan tài, vẫn không nhúc nhích giống như thạch điêu, trường thương trong tay chỉ vào quan tài, bọn họ chỉ cần tùy tiện một người đập nhẹ một cái, liền có thể khởi động cơ quan trong quan tài.
...
Hàn Thục cùng Hàn Tần Thị cùng nhau đứng bên cạnh cửa, Hàn Tần Thị thần sắc trái lại bình tĩnh, mà trên mặt Hàn Thục biểu lộ càng thêm ngưng trọng, Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói ra chuyện lúc trước, nghe vào tai Hàn Thục, quả nhiên là kinh tâm động phách.
Nàng không thể không thừa nhận, Hàn Huyền Đạo biểu diễn, thật sự không yếu hơn con hát trên sân khấu, lúc trước ra vẻ một bộ trưởng lão đạo mạo, khi lão kéo cái túi da kia xuống, che dấu phía sau túi da, lại là hèn hạ âm hiểm như thế.
Lúc này Hàn Mạc cũng nhàn nhạt hỏi Hàn Huyền Đạo:
- Thái tử tự nhiên sẽ không tùy ý ngươi sắp xếp!
Hàn Huyền Đạo cười lạnh nói:
- Hắn tự cho là rất thông minh, tự cho là nắm giữ toàn cục, chỉ tiếc cuối cùng cũng chẳng qua là một con cờ trên ván cờ này mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Lão nhịn không được vuốt râu lần nữa:
- Hắn âm thầm tư thông với Hoa Khánh Phu Nhân, tự cho là không người biết được, thế nhưng ta lại rõ như lòng bàn tay. Kẻ này cũng coi như là hạng người tâm cơ xảo trá, vì đối phó Tiêu Hoài Ngọc, vậy mà chủ động tiếp xúc Hoa Khánh Phu Nhân, vì cấu kết được với người Khánh Quốc, muốn mượn tay Thương Chung Ly diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc!
Hàn Mạc tự nhiên biết rõ tác dụng của Thái tử trong kế hoạch này, nhưng lúc này lại lần đầu tiên biết rõ, nguyên lai Thái tử âm thầm tư thông với Hoa Khánh Phu Nhân, thậm chí lợi dụng Hoa Khánh Phu Nhân cấu kết với người Khánh.
- Thái tử chủ động tìm tới Khánh Hậu, đây chẳng phải tự chịu thiệt?
Hàn Mạc thở dài:
- Hắn tự cho là Khánh Hậu thật tình hợp tác với hắn, nhưng lại không biết Khánh Hậu đã sớm cấu kết cùng một chỗ với ngươi, một khắc này hắn tìm tới Khánh Hậu, vậy nhất định trở thành quân cờ trong bàn cờ của các ngươi!
Hàn Huyền Đạo cười nói:
- Không sai. Thái tử liên hệ với Khánh Hậu, chúng ta biết rõ thời cơ chờ đợi hồi lâu rốt cục đã đến.
Trong mắt của lão lộ ra vẻ sắc nhọn:
- Thật sự lại phải nói, tâm cơ của Khánh Hậu nữ nhân kia là vô cùng hiểm ác, nàng đạt được cơ hội này, dĩ nhiên bàn bạc đối sách đối phó Tiêu Hoài Ngọc với Thương Chung Ly... !
- Muốn diệt trừ Tiêu Đại tướng quân, tự nhiên phải làm cho Thương Chung Ly ra tay mới được.
Hàn Mạc nói:
- Khánh Hậu tìm tới Thương Chung Ly, đó có thể tưởng tượng được!
- Tuy quân đội Khánh Quốc quan hệ căng thẳng với Hậu Đảng, nhưng đối với chuyện diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc, Khánh Hậu cùng Thương Chung Ly lại duy trì nhất trí.
Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói:
- Thương Chung Ly tuổi tác đã cao, nghe nói thân thể ngày càng kém, hắn tự biết một khi hắn chết, Khánh Quốc chắc chắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên nếu có cơ hội diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc thậm chí là Tư Mã Kình Thiên trước khi bản thân chết, hắn đương nhiên là cam tâm tình nguyện đi làm.
Diễm Tuyết Cơ nghe đến đó, thở dài một hơi yếu ớt, cũng không nói lời nào.
Hàn Huyền Đạo cùng Nam Xà tự nhiên đã sớm nhìn ra Diễm Tuyết Cơ là nữ nhân, biết chắc có thể vào điện theo Hàn Mạc, cũng không phải hạng người đơn giản, kỳ thật trong lòng đều rất nghi hoặc, không biết Diễm Tuyết Cơ là địa vị gì, cũng âm thầm đề phòng.
- Khánh Hậu một mặt thảo luận kế hoạch với Thái tử, một mặt lại bàn bạc kế hoạch với Thương Chung Ly, cổ tay nàng rất cao, cuối cùng rốt cuộc tính toán mượn cơ hội Thái tử tuần tra biên cương, mượn cơ hội dẫn Tiêu Hoài Ngọc tới đỉnh Thiên Nhai, mà trước đó thì bố trí mai phục ở đỉnh Thiên Nhai, chỉ cần có thể dẫn được Tiêu Hoài Ngọc tới đỉnh Thiên Nhai, vậy hẳn là cửu tử nhất sinh.
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:
- Mặc dù Thương Chung Ly biết kế hoạch này rất có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có cơ hội diệt trừ Tiêu Hoài Ngọc như vậy, hắn đương nhiên sẽ không vứt bỏ. Mà Thương Chung Ly hơn mười năm trước đi qua Phong Quốc, khi đó từng có một hồi duyên phận với Nam Xà, cho nên sau khi cơ hội lần này xuất hiện, vì không sơ hở chút nào, Thương Chung Ly âm thầm tiến tới Phong Quốc, muốn tìm Nam Xà ra tay trợ giúp!
Nói tới đây, thần sắc của Nam Xà Bố Tốc Cam lại lộ ra vẻ ảm đạm, cặp lông mày của gã thậm chí lộ ra một tia áy náy, mới thản nhiên nói:
- Năm đó Thương Chung Ly tiến tới Phong Quốc, từng có ân chỉ đạo đối với võ kỹ của ta, hắn tiến tới Phong Quốc tìm ta giúp đỡ, lại hứa hẹn, một khi chuyện này thành công, Khánh Quốc sẽ đưa ra mười vạn lạng hoàng kim, còn có rất nhiều vật tư khác... !
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Thái tử Yến cùng Thương Chung Ly tuy cũng không phải thế hệ ngu dốt, nhưng họ đương nhiên không có khả năng nghĩ tới, trong bốn nước đã sớm bày ra một cái lưới lớn lợi ích tương liên, tấm màn đen như thế, không thể tưởng tượng, Thương Chung Ly không ngờ tới, đó cũng là chuyện bình thường. Hắn coi ngươi trở thành tri kỷ, tiến tới Phong Quốc tìm ngươi giúp đỡ, chỉ là hắn khó có thể nghĩ đến, hắn làm như vậy là tự chịu thiệt, càng không thể tưởng được, người cuối cùng bán đứng hắn, cũng chính là Nam Xà Bố Tốc Cam ngươi!
Lúc trước Hàn Mạc tiến tới Phong Quốc, đã hai lần gặp gỡ Thương Chung Ly, một mực đều không rõ tại sao Thương Chung Ly lại đi tới Nam Phong, cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được nguyên do trong đó.
Bố Tốc Cam thở dài một tiếng, hiển nhiên trong lòng có chút áy náy đối với việc này.
- Chuyện sau đó, Hàn Mạc ngươi tự nhiên là rõ ràng.
Hàn Huyền Đạo thản nhiên nói:
- Ngươi hộ tống Thái tử tiến tới Tây Bắc, tại biên cương Thái tử cố ý mất tích, kỳ thật là dựa theo kế hoạch của hắn cùng với Khánh Hậu, bí mật hội hợp với Thương Chung Ly, sau đó phái người đưa thư cho Tiêu Hoài Ngọc, dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc tiến tới đỉnh Thiên Nhai cứu giúp, trên thực tế là đang chờ Tiêu Hoài Ngọc tiến vào bẫy rập!
Nói đến đây, trên mặt Hàn Huyền Đạo lộ ra thần sắc cảm khái, nói:
- Thật sự nói tiếp, Tiêu Hoài Ngọc cũng coi là một hảo hán. Tuy bố trí bẫy rập, nhưng Tiêu Hoài Ngọc có phó ước hay không, lại là điểm quan trọng nhất... Chỉ có điều lúc ấy chúng ta biết rõ, trong tính tình của Tiêu Hoài Ngọc, nhược điểm lớn nhất đúng là chữ "Nghĩa", hắn thống lĩnh mười vạn hùng binh nhiều năm như vậy, lại chưa từng không lòng thần phục, một khi biết được Thái tử rơi vào tay Thương Chung Ly, dùng tính tình của hắn, là có nguy hiểm bằng trời, cũng nhất định sẽ tiến tới cứu giúp!
Lúc này Hàn Mạc rốt cục rõ ràng toàn bộ sự việc, Thái tử dụ dỗ Tiêu Hoài Ngọc tiến tới đỉnh Thiên Nhai, mà Thương Chung Ly đã sớm chờ ở đó, có lẽ lúc ấy Thương Chung Ly đã biết rõ, dù mình không thể giết chết Tiêu Hoài Ngọc, nhưng chỉ cần cố gắng hết sức tiêu hao Tiêu Hoài Ngọc, như vậy Thái tử có thể trở thành sát chiêu cuối cùng.
Thương Chung Ly dĩ nhiên không nghĩ đến, kế hoạch hắn tính toán với Khánh Hậu, chỉ là một phần nhỏ của sự việc, khi Thương Chung Ly cho rằng đồng bọn hợp tác lớn nhất là Thái tử Yến, kỳ thật tấm lưới lớn sau lưng đã bắt đầu khởi động.
Đỗ Vô Phong là một bộ phận của tấm lưới này, sau khi hắn biết rõ kế hoạch đỉnh Thiên Nhai, tự nhiên sẽ nghĩ mọi biện pháp để cho Tư Mã Kình Thiên biết được chuyện này, hơn nữa sẽ gắng sức mê hoặc Tư mã Kình Thiên tiến đến.
Tư Mã Kình Thiên cũng không nghĩ tới chuyện tình phía sau Đỗ Vô Phong, nếu như chuyện tình đỉnh Thiên Nhai là thật, hắn và Đỗ Vô Phong liên thủ trên đỉnh, hoàn toàn có cơ hội chiếm được tiện nghi cực lớn.
...
Trên đỉnh Thiên Nhai, Thương Chung Ly cùng Thái tử chờ Tiêu Hoài Ngọc, bởi vì nguyên nhân Thái tử Tiêu Hoài Ngọc một mình leo lên đỉnh Thiên Nhai. Lúc ấy quân Ngụy đang giằng co cùng Khánh Quân, có cơ hội có thể diệt trừ Thương Chung Ly, Tư Mã Kình Thiên tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua, hắn cũng cùng Đỗ Vô Phong một ngoài sáng một trong tối trèo lên đỉnh Thiên Nhai.
Hết thảy giống như kế hoạch của độc thủ sau màn, ba danh tướng quyết chiến tại đỉnh Thiên Nhai, Tư Mã Kình Thiên vốn tưởng rằng Đỗ Vô Phong đột nhiên ra tay, hai người hợp lực đánh chết hai đại danh tướng khác, thế nhưng chuyện tình xảy ra đột ngột, một khắc cuối cùng Đỗ Vô Phong bắn mũi tên sắt kia về phía Tư Mã Kình Thiên.
Thương Chung Ly, chết!
Tư Mã Kình Thiên, chết!
Tiêu Hoài Ngọc bản thân bị trọng thương, cuối cùng bị Thái tử đâm, chết!
Kết quả hoàn toàn trong dự đoán của tấm lưới kia, một tấm lưới lớn âm hiểm bện nhiều năm, dùng một kế hoạch vô cùng âm hiểm, đạt đến mục đích diệt trừ ba đại danh tướng.
Sau khi đại chiến chấm dứt, Bố Tốc Cam trước đó đáp ứng liên thủ với Thương Chung Ly mới khoan thai tới chậm, mục đích của gã chẳng qua là muốn lên đỉnh nhìn xem kết quả cuối cùng.
…
Hàn Mạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong điện Càn Tâm nhất thời yên tĩnh như chết.
Sau nửa ngày qua đi, Hàn Huyền Đạo mới chậm rãi nói:
- Bởi vì không để cho sơ ở chút nào, ta đã âm thầm đi Tây Bắc, mà Mặc Sĩ Thanh cũng âm thầm dẫn binh tiếp ứng ta, vốn dựa theo kế hoạch của chúng ta, đợi đến lúc danh tướng đều chết, sau khi Nam Xà leo lên đỉnh Thiên Nhai diệt khẩu Thái tử, sau đó lấy được binh phù Tây Bắc, ta được Mạc Sĩ Thanh trợ giúp, thống lĩnh toàn bộ quân Tây Bắc… Đã có binh quyền, liền có thể điều quân về kinh, bình định Tô gia phản loạn… Chỉ có điều trong kế hoạch, lại sinh ra biến cố là ngươi, chỉ trách lúc ấy lòng ta quá mức mềm yếu, không có ra tay đánh chết ngươi lấy được binh quyền, nếu không ngươi sao có thể có cơ hội như vậy, thừa cơ lấy được binh quyền Tây Bắc!
- Không nên nói lòng mềm yếu cái gì, nói đường hoàng như vậy, thiệt thòi bây giờ ngươi còn nói ra khỏi miệng!
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Nếu như thời cơ chín muồi, khi đó ngươi sao lại không đành lòng, đơn giản là cảm thấy thời cơ chưa tới, ngươi không tiện lộ ra sơ hở thân phận quá sớm. Mà trong lòng người lúc ấy nhất định hiểu được, binh quyền trong tay ta, cũng giống như trong tay Hàn gia, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm tiến hành những mưu đồ khác, mà đợi đến lúc ngươi thật sự cần binh quyền, tựa như sau vậy, một bức chiếu thư giả liền có thể đoạt binh quyền của ta!
Hắn lập tức nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:
- Khi đó Tô gia trong kinh phản loạn, ngươi nhất định là trước đõ biết rõ tình hình, thế nhưng mà ngươi không lo cho sự sống chết của người nhà, vẫn rời khỏi kinh thành, tâm địa này của người là bạc tình bạc nghĩa đến cực điểm… Đúng rồi, ta còn nhớ rõ lúc trở lại kinh thành ngươi đã ở đó, hiện giờ xem ra, người kia chẳng qua là thế thân của ngươi!
- Con hát biết diễn trò!
Thần sắc Hàn Huyền Đạo bắt đầu trở nên lạnh lùng:
- Nên nói cho ngươi, ngươi cũng đã biết, hiện giờ cho dù chết, ngươi cũng sẽ không chết không nhắm mắt… Đây tính là thiện đãi cuối cùng của ta đối với ngươi đi!
Hàn Mạc cười rộ lên, giơ Huyết Đồng Côn trong tay, chỉ Bố Tốc Cam, lãnh đạm nói:
- Chỉ bằng một kẻ vô nghĩa bán đứng bằng hữu, cũng muốn lấy mạng Hàn Mạc ta?
Kình khí của hắn bắt đầu phân bố toàn thân, thản nhiên nói:
- Hươu chết về tay, cũng còn chưa biết, hiện giờ còn chưa tới lúc che hòm kết luận!