Đêm, phủ Lễ bộ Thượng thư.
Gần đây, hàng ngày Hàn Huyền Xương đều sớm trở về phủ, vừa về đến phủ, liền ngồi thừ trong thư phòng, trừ khi tự mình đi gọi Hàn phu nhân, bằng không ngay cả lúc ăn cơm cũng không ra ngoài.
Tối nay hai vợ chồng ngồi đối diện, chỉ là vài món ăn đơn giản, nhưng Hàn Huyền Xương chỉ uống nửa bát canh, ngồi dựa vào ghế, lòng đầy tâm sự hiện rõ trên mặt.
Hàn phu nhân nhíu mày lại, buông bát xuống, lệnh những gia nô hầu hạ bên cạnh lui hết xuống, liền bước nhẹ nhàng đi đến phía sau Hàn Huyền Xương, nhẹ nhàng đấm vào vai hắn, dịu dàng nói:
- Lão gia, lão gia có tâm sự gì hãy chia sẻ với thiếp, cứ phiền muộn như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phát bệnh.
Hàn Huyền Xương vươn một bàn tay, đến đầu vai, cầm tay Hàn phu nhân, khẽ thở dài:
- Phu nhân đương nhiên biết nỗi buồn của ta…nhưng …ôi…!
Một tiếng thở dài, không biết làm sao.
Hàn phu nhân cười đau khổ nói:
- Nếu ông ta cấm trở về, thì hãy quyết tâm ở lại kinh thành…có một số chuyện buồn cũng vô ích, ngược lại làm tổn thương mình!
Hàn Huyền Xương lắc đầu thở dài:
- Đại bá tạ thế, hiện giờ chỉ có một mình lão Tứ ở Đông Hải, ta có thể nào không lo lắng. Đại bá cả đời suy nghĩ cho Hàn tộc ta, nghĩ hiện giờ đột nhiên ra đi, phận làm con cháu chúng ta, lại không có một người ở bên tận hiếu… phu nhân, trong lòng ta rất đau khổ…Đây. . Đây là sao!
Hàn phu nhân quắc mắt lên, căm giận nói:
- Lão gia, cũng là chết vì lo nghĩ, kẻ khác muốn kề dao vào cổ, còn tưởng kẻ đó có hảo ý, ôi. . lúc hắn là huynh đệ, hắn đã từng coi lão gia như huynh đệ chưa?
Hàn Huyền Xương nhíu mày, buông lỏng tay ra, Hàn phu nhân hung hang trừng mắt nhìn ông, nói:
- Sao? Không thích nghe lời của ta? Nói thật không nghe, vậy coi như chưa nghe thấy đi.
Lắc mông trở lại ghế ngồi, thở hắt ra rồi nói:
- Người đâu, không ăn, thu xuống!
Lập tức gia nô tới thu dọn, liền có người pha trà đưa lên.
Hàn Huyền Xương thấy Hàn phu nhân tức giận, cười khổ nói:
- Phu nhân hà tất phải vậy? Ta…!
Nhất thời không nói tiếp được.
Lông mày của Hàn phu nhân dựng thẳng lên, nói:
- Là càng già càng hồ đồ, tuổi trẻ cũng không thấy bộ dạng như vậy. Ta thấy lúc trẻ, cái gì cũng hiểu biết, hiện giờ đúng là nực cười, chuyện xảy ra ngay trước mắt lại làm như không biết.
Bà cầm khan tay, lau khoé miệng, liếc Hàn Huyền Xương một cái, nói:
- Gia gia vào kinh, trước đó chúng ta tuyệt nhiên không biết, tới kinh rồi, còn được bên kia tiếp đón, không hề cho sang phủ chúng ta. Trong thiên hạ có chuyện như thế sao? Con mình có phủ không ở, lại ở phủ cháu? Bên đó rốt cuộc muốn làm cái gì? Muốn đem gia gia giam lỏng ở bên kia sao?
Lông mày Hàn Huyền Xương căng lên, trầm giọng nói:
- Phu nhân, không cần hồ đồ!
Hàn phu nhân con nhà võ, tuy rằng đã trung niên, tính tình nóng nảy nhưng rất có lập trường, là người trong lòng đã lời muốn nói thì không nói không được, Hàn Huyền Xươn như vậy, ngược lại càng khiến Hàn phu nhân thêm tức giận:
- Thế nào? Ta lại sai rồi phải không? Được, xem, tại sao bên kia lại muốn gia gia vào ở trước? Mấy ngày trước cùng bà thông gia nói chuyện, bà ấy còn cười nhạo một câu, bảo gia gia không ở trong này, muốn tới nhà cháu trai, người ngoài không biết còn tưởng ta làm vợ bất hiếu, ghét bỏ lão nhân gia.
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Chớ làm chuyện này thêm rắc rối… Phụ thân đại nhân đam mê hoa cỏ, trong hoa viên nhà Đại ca rất nhiều kì hoa dị thảo, phụ thân bên kia chơi chim trồng hoa, đó…Đó cũng là chuyện bình thường!
- Chơi chim trồng hoa!
Hàn phu nhân trừng mắt lạnh lùng hỏi:
- Ta bên này không làm được cái trò vui gì sao ? Đại bá tạ thế, Đông Hải cần người xử lí, thế nhưng lại đón gia gia về kinh. Thôi thì gia gia cũng lớn tuổi, không tiện chủ trì, hắn lại là Hộ Bộ Thượng Thư, nội các thủ phủ, trăm công ngàn việc, cũng không thể quay về Đông Hải, nhưng chúng ta phải về Đông Hải xử lí việc này, hắn ta tại sao lại cấm chúng ta trở về? Hắn lo cái gì? Hay là lo lắng chúng ta một đi không trở lại?
Cầm một chén trà lên, nhấp một ngụm, cổ họng thoải mái: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện
- Ta còn nghĩ, hay là đứa con lanh lợi của chúng ta mang theo các nàng về Nam Dương, là để tránh những chuyện thị phi…!
Lúc này, trong mắt Hàn phu nhân đã dịu lại, buồn bã nói:
- Chỉ mong bọn Mạc nhi không vội vã trở về, ở lại bên Nam Dương cũng tốt…!
Hàn Huyền Xương nghe nhắc tới Hàn Mạc, cũng lộ ra vẻ vui mừng, khẽ vuốt cằm, lẩm bẩm:
- Tốt nhất là như vậy…!
Hàn phu nhân đang định nói tiếp, thì từ bên ngoài có một gia nô đi vào, hạ giọng nói:
- Lão gia, có khách đến!
- Đã muộn như vây, là ai đến?
- Là Phạm Thượng thư và Đại Lý Tự khanh Hồ đại nhân!
Tên gia nô thấp giọng nói.
Hàn phu nhân nghe thấy, vội la lên:
- Là đại ca?
Vội nói:
- Ta đi đón huynh ấy!
Tên gia nô vội nói:
- Phu nhân, hai vị đại nhân không đi cửa chính, mà là… mà là theo cửa sườn viện mà đến, và…!
Cẩn thận liếc nhìn Hàn Huyền Xuơng thấp giọng nói:
- Hai vị đại nhân dặn dò, không để cho người khác biết bọn họ đến, chỉ mời lão gia đến thư phòng nói chuyện!
Hàn Huyền Xương nhăn mày, hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi:
- Bọn họ hiện giờ ở đâu? Có thể bị người khác nhìn thấy không?
Tên gia nô vội thấp giọng nói:
- Cửa đó chỉ có người ở trông coi, hai vị đại nhân dặn, không ai dám vi phạm, đưa bọn họ đưa tới bên ngoài thư phòng của lão gia, hiện giờ đang đứng ở bên ngoài đợi, không có người khác nhìn thấy!
Hàn Huyền Xương đứng dậy, căn dặn:
- Theo ta đến thư phòng, hơn nữa không được để những người khác đến gần thư phủ.
Dừng một chút, thấp giọng nói:
- Truyền lệnh ta, Bát Ảnh Tử Vệ trong phủ đều hành động, kiểm tra bốn phía phủ đệ, bất luận có động tĩnh gì cũng phải báo cho ta!
Tên gia nô lập tức đáp:
- Dạ!
Hàn Huyền Xương lúc này mới đến bên Hàn phu nhân, giơ tay vén lọn tóc lưu trên má Hàn phu nhân, dịu dàng nói:
- Phu nhân…đi ngủ sớm đi…có nóng ruột cũng vô dụng, chúng ta chậm rãi đi về phía trước. Mọi chuyện đã có ta, lúc gả vào Hàn gia ta là lúc, ta lập lời thề, cả đời này dù có phải bỏ mạng, cũng phải bảo vệ chu toàn cho nàng, lời thề này tuyệt đối không vi phạm…!
Hàn phu nhân lập tức vươn tay che miệng Hàn Huyền Xương, buồn bã nói:
- Lão gia, ta chỉ muốn sống tốt đẹp yên ổn… Nếu có chuyện, thiếp làm sao có thể sống tiếp?
Hàn Huyền Xương nhẻn miệng cười, nói:
- Cái gì mà sống với cả chết, xui!
Cũng không nói nhiều, xoay người đi.
Bóng đêm tĩnh mịch, đêm nay không trăng
Hàn Huyền Xương đi vào trong thư viện, đóng cửa lại, đi vào trong, ở trước thư phòng, quả nhiên thấy Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân, hai người này giống như hai bức tượng đá, lẳng lặng đứng ở trước thư viện, như thoáng chút suy nghĩ.
Điều lạ là, hai người này đều mặc một bộ quần áo dân thường, đội mũ rộng, nếu không phải nghe tôi tớ bẩm báo là hai người Phạm Vân Ngạo, nhìn một cái vẫn còn không nhận ra.
Hai đại thế gia trụ cột của Đại Yến, hai đại thành viên nội các, đúng là mặc trang phục như vậy mà đến, điều này làm cho Hàn Huyền Xương vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng mau chóng hiểu được lí do.
Hiện giờ khắp kinh thành đều có tai mắt của Hàn Huyền Đạo, hai vị này đương nhiên cũng bị bí mật theo dõi, nếu không hoá trang, chỉ sợ chưa đến gần phủ Thượng thư bộ Lễ, tin tức đã được truyền đến tai Hàn Huyền Đạo.
Hai vị tối nay đến, đương nhiên không muốn để Hàn Huyền Đạo biết.
Nhìn thấy Hàn Huyền Xương tiến vào, hai người cũng không nói gì, Hàn Huyền Xương cũng vậy, lấy chìa khoá, tiến lên mở cửa thư phòng, đẩy cửa vào, thư phòng là nơi trọng yếu, trước kia ông không khoá, mấy hôm nay thế sự không tốt, lại thêm mấy cái khoá.
Phạm Vân Ngạo và Hồ Tuyết Tân liếc nhau, cùng đi vào trong phòng. Hồ Tuyết Tân đi vào sau cùng, thuận tay đóng cửa lại, cài then cửa, Hàn Huyền Xương vào trong phòng, điểm ngọn đèn, lúc này mới xoay người chắp tay nói:
- Hai vị đại nhân đêm khuya đến tận đây, không biết có chuyện gì?
Phạm Vân Ngạo nhíu mày nói:
- Thân gia, chúng ta ăn mặc như vậy đến đây, còn câu nệ làm gì?
Đi thẳng đến một cái ghế ngồi xuống, mặt có chút hơi khó coi.
Hồ Tuyết Tân cũng cau mày ngồi xuống bên cạnh.
Hàn Huyền Xương hơi trầm ngâm, cuối cùng cũng ngồi xuống, Hồ Tuyết Tân liền hỏi:
- Em rể, Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý bị cách chức, chuyện này đã biết chưa?
Ông ta lấy tình riêng tương xưng, không xưng chức quan, đương nhiên là có dụng ý.
Hàn Huyền Xương đâu phải là người ngu dốt, biểu hiện thân mật của Hồ Tuyết Tân trong lòng tự biết, về lời nói của Hồ Tuyết Tân, cố nhiên cũng hiểu rõ.
Sáng sớm hôm nay, ý chỉ truyền tới Cửu môn Đề Đốc phủ, và trước sự giám thị của Ngự lâm quân, chính cùng ngày cho Lục gia nhân đem ra Cửu môn Đề đốc phủ, đưa ra kinh thành, từ đầu chí cuối, Lục Anh Quý căn bản không có cơ hội lên tiếng.
Lưu Phương các danh nghĩa Lục gia, gần như cùng lúc đã bị phủ doãn Yến Kinh Lưu Thanh Nguyên đích thân mang theo nhiều sai nha đến niêm phong, thu về bộ Hộ.
Sắp xếp nhanh gọn, dứt khoát đối với Lục Anh Quý, mặt khác trước đó các quan lại nội các căn bản không có chút tin tức gì, đợi đến cả nhà Lục Anh Quý bị đuổi ra khỏi Yến Kinh, các quan lại nội các khác mới lần lượt biết, trong lòng cũng cực kì kinh sợ.
Từ lúc Lục Anh Quý phò Tào Đỉnh ngồi lên ngai vàng tới nay, vẫn có chức vụ quan trọng Cửu môn Đề đốc, nhưng lần này lại bị cấp tốc xử lí, hành động quyết đoán, thật không ai ngờ
Hàn Huyền Xương hơi vuốt cằm:
- Việc này ta đã biết.
- Thu nạp nữ nhi phong trần, vơ vét của cải, làm tổn hại đến phong tục giáo hoá…haha, tội này thật đúng là vớ vẩn.
Hồ Tuyết Tân cười lạnh nói:
- Nếu như vậy, quan lại trong kinh thành hơn một nửa bị bãi miễn chức về với ông bà.
Phạm Vân Ngạo nhìn chằm chằm Hàn Huyền Xương, bình tình nói:
- Thân gia, hôm nay ta và Hồ đại nhân mạo hiểm đến, cũng nên biết chúng ta nghĩ gì.
Ông ta tự giễu cười, thản nhiên nói:
- Ta ở kinh thành mấy chục năm, không thể ngờ bây giờ muốn ra khỏi phủ, còn phải mặc như vậy theo cửa hông nhà mình mà ra, thậm chí đến bên này rồi cũng phải theo cửa hông mà vào… Mà thân gia, cũng không khá hơn chúng ta bao nhiêu…!
Hàn Huyền Xương ngồi dựa trên ghế, liếc nhìn Hồ Tuyết Tân lại nhìn Phạm Vân Ngạo, cuối cùng nhíu mày hỏi:
- Hai vị đêm khuya đến đây, tất có đại sự…Nơi này không có người thứ tư, hai vị có chuyện gì, cứ việc nói thẳng!
Hồ Tuyết Tân đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:
- Em rể, có muốn làm Hoàng đế không?