Quyền Thần

Chương 102: Đột nhiên lúng túng

Hàn Mạc từ cửa bên phi ngựa tiến vào Hàn phủ, ở đây vốn có một thông đạo chuyên môn thông thẳng vào chuồng ngựa. Cơn mưa đã nhỏ đi nhiều nhưng vẫn chưa hoàn toàn tạnh hẳn, chỉ từ mưa to biến thành mưa nhỏ tí ta tí tách, những hạt mưa giống như một đám bụi một từ bầu trời lạc bước mà phiêu du xuống trần.

Vừa vào chuồng ngựa, lập tức có mã phu tiến tới tiếp ứng, dắt cương, đỡ Hàn Mạc cùng Hàn Thanh xuống ngựa.

Hàn Thanh tuy cũng chỉ là một hạ nhân, nhưng địa vị của hắn cùng những hạ nhân bình thường khác tự nhiên là bất đồng, vừa là con trai của đại quản gia, lại là thân tín của Hàn Mạc cho nên trừ những người trực thuộc gia tộc ra thì đám hạ nhân bình thường đối với Hàn Thanh cũng đều cung cung kính kính.

Hàn Mạc đảo mắt nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn đang lúi húi cọ rửa thớt Ngụy mã của hắn trong chuồng ngựa gần đó mới yên tâm, như vậy hẳn đám người Chu Tiểu Ngôn cũng đã an toàn thuận lợi quay về.

Hắn lật người xuống ngựa, đi tới gần chỗ Chu Tiểu Ngôn mỉm cười nói:

- Tiểu Chu, con ngựa này của ngươi quả thật là thần câu a. Gặp phải lão hổ trong rừng cũng không sợ hãi chút nào, ta hiện tại rất hâm mộ ngươi đó.

Chu Tiểu Ngôn cầm bàn chải tiếp tục chải rửa lông mao thớt Ngụy mã, cũng không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt nói:

- Ngụy mã vốn so với ngựa bình thường mạnh hơn, thớt Vân Điện này của ta càng là kiệt xuất trong Ngụy mã, tự nhiên là rất gan lì.

Nói về ngựa, Chu Tiểu Ngôn hiển nhiên là dân chơi chính hiệu.

- Vân Điện?

Hàn Mạc cười ha hả: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://Trà Truyện

- Tên này quả là uy phong.-

Nhìn dọc nhìn ngang một chút, thấy không có người khác chung quanh, hắn mới cười hỉ hả nói:

- Tiểu Chu a, tiễn pháp của ngươi đúng là thần kỳ, trước còn tưởng rằng ngươi chỉ có mã thuật lợi hại, không nghĩ đến tiễn thuật cũng khiến ta kinh ngạc đến thế. Ta hiện tại đối với ngươi trong lòng sinh ra kính ý cuồn cuộn tựa nước sông thao thao chảy liên miên không dứt a!

Chu Tiểu Ngôn ngừng tay, đem bàn chải ném vào trong thùng nước, đi tới ghế gỗ bên cạnh ngồi xuống, liếc liếc Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Ngũ thiếu gia, ngài có việc tìm ta!

- Ngươi vậy mà nhìn ra được?

Hàn Mạc khẽ cười, đi tới bên cạnh hắn, mặc kệ quần áo ướt sũng đang cần thay trên người, cũng không để ý ghế gỗ có bẩn hay không, ngồi xuống nói:

- Tiểu Chu, nếu ngươi đã theo ta, lệnh của ta ngươi sẽ tuân theo chứ?

Chu Tiểu Ngôn mặt không biểu tình nói:

- Thiếu gia, có việc ngài cứ phân phó, ta ăn cơm của ngài vốn cũng nên phải làm chút việc mới đúng.

- Vậy thì được.

Hàn Mạc Nét cười rất lưu manh, khề khà nói:

- Làm một mã phu, quá ủy khuất ngươi. Trong lòng ta có một chút tính toán cần ngươi giúp ta thực hiện, giấc mộng này ta rất lâu…rất lâu trước kia đã có, cũng đang không biết có thể thực hiện nổi không!

Chu Tiểu Ngôn biểu tình cổ quái nhìn Hàn Mạc, hơi chút trầm ngâm rồi mới nói:

- Ngũ thiếu gia, ngài nói chuyện với ta cũng không cần rào trước đón sau, ta như đã theo ngài, lệnh của ngài ta sẽ nghe thôi.

- Tốt!

Hàn Mạc giơ ngón tay cái lên, nói:

- Tiểu Chu, có lẽ không lâu sau, ây!… ta không dám đóan chắc, nhưng là ta hy vọng có thể thành công, ta muốn bồi dưỡng ra một chi kỵ binh đoàn tinh nhuệ, nhân số không cần nhiều lắm, nhưng là phải tuyệt đối trung thành với ta. Ngươi biết đấy, chủ lực của Hàn gia ta thường trực ở trên biển, tuy có thể tùy thời tổ chức thành một chi quân đội của gia tộc, nhưng lại không có phong cách của lục quân.

Dừng một chút, thấy Chu Tiểu Ngôn vẫn đang chăm chú nghe mình. Hắn mới than thở nói tiếp:

- Ta cần phải một chi sát thủ trên đất liền hoàn toàn trung thành với ta, vì ta mà có thể vào sinh ra tử!

Kỳ thực đây vốn là ý tưởng rất nhiều năm trước Hàn Mạc đã có. Tại thời đại này, quý tộc thế gia có thể có được quân tư gia của chính mình, tuy nói có chế ước chặt chẽ về nhân số, nhưng ít nhất là đã được cho phép.

Trong địa bàn quản lý của các thế gia, có thể tùy lúc bồi dưỡng thế gia quân. Nhưng hiện lại cũng không có bất cứ một cái thế gia nào sẽ thường xuyên duy trì sự tồn tại của thế gia quân trong thời gian dài.

Điểm thứ nhất tự nhiên là pháp chế của triều đình, lúc thành lập thế gia quân thường là khi quốc gia cần phải dung đến binh lực, từ Binh bộ truyền xuống mệnh lệnh buộc các thế gia tổ chức ra thế gia quân rồi tuân theo lệnh của Binh bộ mà vì nước giết địch. Nếu Binh bộ không có điều lệnh xuống, nếu thế gia tự tiện tổ kiến thế gia quân vậy thì sẽ bị gắn mác có hiềm nghi mưu đồ tạo phản, triều đình sẽ lập tức triển khai điều tra. Nguyên nhân thứ hai là bởi vì thế gia quân một khi được thành lập xong, chi phí duy trì quả là quá cao, thế gia cho dù có tiền cũng khó có thể lâu dài gánh đỡ một khoản lớn quân phí phải chi ra như vậy.

Cho nên bình thường mà nói, trừ phi có mưu đồ tạo phản không thì sẽ không nơi nào duy trì quân đội thế gia lâu dài xuống.

Số lượng tư gia của các thế gia quân được triều đình cho phép là từ ngàn người vũ trang trở xuống, chẳng qua địa bàn của Hàn gia là Đông Hải, trấn phủ quân cơ hồ chính là tư gia quân, cho nên Hàn gia vẫn tịnh không có ý định tổ chức thêm một chi tư gia quân nào.

Về phần bảo vệ phủ đệ, mỗi một thế gia cũng không thể thiếu lực lượng trong tối, Hàn gia đồng dạng cũng không thiếu.

Hàn Mạc cũng là một người tuổi trẻ có hoài bão, nhiệt huyết tuổi trẻ sẽ khiến hoài bão của hắn sẽ phi thường hoành tráng.

Từ lâu Hàn Mạc vẫn mong có được một chi tư gia quân do chính mình nắm quyền, hắn hy vọng đó là một đám lực sĩ toàn thân hắc giáp, cưỡi trên những con ngựa hung tráng, trong tay là mã đao sắc lẹm, trên lưng là cung cứng tên nhọn, ánh mắt sắc bén, hung hãn không sợ chết, chỉ cần bản thân khẽ vung tay, bọn họ liền có thể răm rắp tuân theo hiệu lệnh, vì mình xung phong đánh trận, không ngại tử vong.

Chỉ có điều giấc mộng này từ trước thậm chí là hiện tại đối với Hàn Mạc mà nói vẫn là một không dễ dàng thực hiện.

Muốn tổ chức tư gia quân, không chút nghi vấn, cần có số lượng lớn bạc, mà chính hắn trước mắt thiếu nhất vẫn là bạc.

- Ngũ thiếu gia, kiến tạo kỵ binh đoàn, cũng không phải không thể.

Chu Tiểu Ngôn hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:

- Nhưng ngài nên biết, tổ chức kỵ binh đoàn cần có một lượng lớn chiến giáp cùng binh khí, trọng yếu nhất là cần số lượng lớn chiến mã. Ngài đã cần một chi kỵ binh đoàn đánh thành cướp trại tựa cuồng phong bạo vũ, vô kiên bất tồi, như vậy chiến mã của bọn họ tuyệt đối không thể tốt xấu lẫn lộn mà phải toàn bộ là tuấn mã bền bỉ dai sức, tốc độ như gió. . . , chí ít chỉ một điểm này, ở Đông Hải quận của ngài sẽ rất khó hoàn thành. Yến mã yếu ớt, cực không thích hợp để thành lập một chi kỵ binh cường đại. Kỵ binh chân chính, cần phải có Ngụy mã!

- Ngụy mã?

Hàn Mạc thì thào lẩm bẩm.

Đây cũng là điểm mà hắn lo lắng nhất, Ngụy mã khó cầu, nếu không có con đường đặc biệt thì rất khó mua nổi một lượng lớn Ngụy mã.

- Tiểu Chu, ngựa cùng với trang bị ta sẽ nghĩ biện pháp, người, ta cũng sẽ tìm cơ hội để ngươi chọn lựa.

Hàn Mạc chính sắc nói:

- Ta chỉ muốn ngươi giúp ta huấn luyện chi kỵ binh đoàn này cho thật tốt, tiễn thuật cùng mã thuật của ngươi đủ để ngươi hoàn thành việc này cho ta.

Tổ chức ra kỵ binh đoàn, trừ một vài điều kiện cơ bản thì quan trọng nhất là cần phải có một người chỉ huy cái kỵ binh đoàn này, Hàn Mạc biết năng lực của mình hiện tại, hay chí ít trước mắt vẫn còn không có làm nổi.

Một kỵ binh đoàn cường hãn, cần có một kẻ chỉ huy cường hãn.

Mà Chu Tiểu Ngôn, hiển nhiên là một nhân tuyển phi thường thích hợp.

Gan dạ quyết đoán, lạnh lùng tỉnh táo, thông minh, công phu mạnh mẽ, bản thân càng có một loại sát khí khiến người khác sợ hãi, dạng người này chí ít so với bản thân Hàn Mạc là thích hợp huấn luyện kỵ binh hơn hẳn.

Bản thân Hàn Mạc cũng không rõ mong muốn này của mình có tác dụng thực tế hay không, nhưng chuyện này xác thực là mong muốn từ sâu trong nội tâm của hắn.

Mà Hàn Mạc lại là một gã khăng khăng muốn biến ước muốn phát triển thành hiện thực.

Chí ít mong ước mậu dịch trên biển của hắn lúc này đã có khởi điểm.

Cũng chính bởi mậu dịch trên biển đã bắt đầu mới khiến Hàn Mạc cảm thấy tổ chức tư gia kỵ binh đoàn cũng không phải là mong ước không thể với tới. Một khi mậu dịch trên biển có thể thuận lợi thành công, như vậy chính mình sắp tới sẽ có được lợi nhuận cực lớn về kinh tế, mà những lợi nhuận này còn là độc lập với gia tộc, không cần đưa vào trong gia tộc nên bản thân sẽ có toàn quyền điều phối số tiền này.

Hắn dự tính, mậu dịch trên biển một khi thành công thì chi phí tổ chức kỵ binh đoàn hoàn toàn có thể lo được.

Đương nhiên, hết thảy đều phải có cơ sở là mậu dịch trên biển thuận lợi thành công, một khi sơ sảy thì việc tổ chức kỵ binh đoàn cũng chỉ có thể dời lại để sau tính, mà cũng có lẽ cả đời này của hắn cũng chưa hẳn có thể thực hiện được.

- Ngũ thiếu gia nếu thật sự có ý muốn như vậy, tới khi ngài cần, ta tự nhiên sẽ nghe lệnh ngài.

Chu Tiểu Ngôn nhàn nhạt nói:

- Ta có thể giúp ngài huấn luyện bọn họ, nhưng những việc cụ thể như tổ chức ra sao, mua trang bị thế nào, những việc này lại cần thiếu gia tự mình xử lý, ta không có khả năng góp một tay.

Hàn Mạc biết tâm tư Chu Tiểu Ngôn, tiểu tử này khẳng định là sợ chính mình bị phái đi mua sắm Ngụy mã, cho nên nói trước để rào kín việc này lại.

- Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta huấn luyện là được.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Chuyện khác ta sẽ lo. Chẳng qua đến lúc thật sự cần huấn luyện kỵ binh đoàn, ngươi không thể giấu tài, ngươi cần đem một thân khả năng xuất ra tới a.

Chu Tiểu Ngôn khóe miệng nổi lên ý cười hiếm có, cười lạnh:

- Ta sẽ tận lực, bất quá bọn hắn có thể hay học bao nhiêu, vậy phải xem bọn khả năng của bọn hắn rồi.

Hàn Mạc khẽ cười.

Chu Tiểu Ngôn có tiễn thuật cùng mã thuật như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào danh sư dạy bảo mà thành, cũng không phải chỉ dựa vào hắn chuyên cần khổ luyện mà có, thiên phú hiển nhiên cũng là chiếm tỉ trọng rất lớn.

Chu Tiểu Ngôn có thể luyện thành mã thuật cùng tiễn thuật cao minh như thế, đây đã tuyệt không phải là bất kỳ kẻ nào chỉ cần kinh qua huấn luyện là có được nữa rồi.

Nguyện vọng của Hàn Mạc là chỉ cần những... kỵ binh còn chưa tồn tại kia có được hai thành bản sự của hắn cũng đã quá đủ rồi, có lẽ trong đó sẽ xuất hiện mấy tên có thiên phú, đến lúc đó có thể học thêm chút nào lại càng là chuyện có muốn cầu cũng không được nữa rồi.

. . .

Rời chuồng ngựa, Hàn Mạc một đường về thẳng hậu hoa viên, mưa nhỏ tí ta tí tách như cũ vẫn phiêu đãng trong không trung, hoa viên trong mưa càng toát ra một cổ linh khí, hoa hoa cỏ cỏ cây cây lá lá tựa như đều muốn đua hương khoe sắc, phô ra sức sống cùng vẻ đẹp, hương hoa thấm đẫm tim gan từ trong viện tử nọ lại càng thêm nồng nàn.

Mưa tuy nhỏ, nhưng vẫn lờ mờ đì đùng có những tiếng sấm từ xa vọng lại, Hàn Mạc đi tới trước phòng, nhè nhẹ đẩy ra cửa phòng đang khép hờ, trong phòng không có bong dáng Liễu Như Mộng, không thấy nàng xem sách đánh đàn, hẳn là đang nghỉ ngơi tại nội thất bên trong.

Thời gian này hắn cùng Liễu Như Mộng học đàn, hiện nay đàn tấu tuy vẫn không đạt tới mức thập phần dễ nghe, nhưng cũng là đã có chút biết hàng. Mà quãng thời gian này hai người cá với nước cùng sống một nhà, Hàn Mạc cũng phát hiện Liễu Như Mộng kỳ thực cũng là một người rất có học vấn, mỗi lần xem xong chuyện xưa Liêu Trai, nàng đều sẽ cùng chính mình thảo luận một hồi về những đống triết lý làm người, đương nhiên, đại để đều là oán hận những...kia nam nhân bạc tình phụ nghĩa cùng với đồng tình những... quỷ hồ si tình bị hại kia.

Còn về quá khứ của Liễu Như Mộng, trước nay nàng không hề đề cập tới, Hàn Mạc cũng trước nay không hỏi, hai người rất nghiêm cẩn mà cũng rất hài hòa cộng đồng sinh hoạt, không có mưa gió, điềm tĩnh mà an bình, Hàn Mạc thậm chí còn cảm thấy Liễu Như Mộng dường như đã thích ứng cái loại sinh hoạt yên ả mà bình đạm này.

Hắn đi tới rèm vải, vươn tay vén rèm lên, cười nói:

- Như Mộng tỷ, trời còn sáng mà tỷ. . . !

Đoạn sau hắn còn chưa nói hết thì đã trợn mắt há mồm, miệng cứng đờ, cả người đơ ra như tượng đá.

Hắn hai năm rõ mười nhìn thấy, Liễu Như Mộng đang ngồi chồm hổm trên cái bô ở trong phòng, tư thế cũng rất ưu nhã, nhưng một nửa bên mông đít trắng như tuyết chói mắt phô ra, chọc thẳng vào trong mắt mình (mình dịch hình tượng thôi, các bạn đừng hiểu theo nghĩa đen là vác cái mông đâm cái soẹt một cái vào mắt nhé… hiểu thế thô tục lắm…) (A Bư: Chả đập vào mắt đấy thôi! Lại còn giải thích…)

Liễu Như Mộng vốn không đề phòng, nhìn đến khuôn mặt Hàn Mạc liền ngẩn người, sắc mặt trắng bệch.

Bốn mắt nhìn nhau, lúc này thời gian cùng không gian dường như đều đọng lại!