Quyền Thần

Chương 1012: Gia yến

Hàn Mạc vừa dứt lời, ánh mắt Hàn Tân xẹt qua vẻ chột dạ, vội vàng đưa đứa bé cho Hàn Thấm, than thở:

- Nói bậy bạ gì đó, sao ta lại từng bế trẻ con được? Mấy phụ nhân trong nhà kia lại chịu thua kém, nạp vào lâu như vậy rồi cũng không có đồng tĩnh gì, một lũ chỉ biết ăn không biết đẻ… !

Nói tới đây, có hơi giật mình, trong đình này còn có vài nữ tử, vội vàng im miệng, chột dạ nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy ngoại trừ Bích di nương lại may quần áo, các nữ tử khác đều khìn hắn với vẻ cáu kỉnh.

Hàn Tân có chút xấu hổ, bước lên phía trước nhấc hộp lễ lên:

- Đây là thứ ta thật vất vả mới làm được, gọi là sữa báo Phương Bắc, cũng không biết bọn họ làm thế nào đã biến sữa báo đó thành thứ thơm ngào ngạt này, thứ này muốn mua cũng không được.

Đặt hộp quà lên bàn, đắc ý dào dạt:

- Xem đứa trẻ này có thích ăn không, nếu thích lần sau ta lại mang thêm một chút tới đây, phải nuôi đứa bé này thành một con báo mới được. Text được lấy tại http://Trà Truyện

Hàn Mạc cười:

- Tam ca thật tốt.

Huynh đệ hai người ngồi xuống bên bàn, hắn lại hỏi:

- Hôm nay Tam ca đến đây chỉ để thăm Định nhi thôi sao?

- Tiểu ngũ, lời này Tam ca thực không thích nghe, ta mang đồ tới cho cháu ta, cần phải có chuyện gì khác mới được tới phải không?

- Tam ca không nên tức giận. Đây chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Chúng ta là huynh đệ, nếu huynh có chuyện gì thì cứ nói, huynh đệ trong nhà không cần khách khí.

Hàn Tân cười tủm tỉm vỗ vỗ tay hắn:

- Đây mới là hảo huynh đệ!

Dừng một chút mới nói:

- Thực ra việc chính là tới thăm cháu, thuận tiện nói chuyện.

Thở dài, lại nói:

- Tiểu ngũ, phụ thân muốn ban chức vị cho ta, còn muốn ta trải qua rèn luyện trong Ngự Lâm doanh, ngươi xem chuyện này nên làm thế nào cho phải?

Hàn Mạc ung dung, tỉnh bơ cười:

- Chẳng phải đây là chuyện tốt sao? Sao Tam ca lại trông như không tình nguyện vậy?

- Ai muốn làm quan thì đi mà làm, Tam ca ta không muốn.

Khuôn mặt Hàn Tân đầy u sầu:

- Trước kia bảo ta làm chút chuyện nhàn hạ ta đã không thích, giờ còn muốn ta vào quân binh, sao ta có thể chịu được?

- Một khi Đại bá đã an bài như vậy, đương nhiên có tính toán, huynh cũng không thể kháng lệnh.

Hàn Mạc xoa xoa cằm :

- Tam ca, tính huynh phóng khoáng, nếu thật có thể vào quân ngũ rèn luyện cũng không phải chuyện không tốt.

- Tốt cái rắm!

Hàn Tân chửi, chửi xong mới cảm thấy không được hay, vội vàng đổi hướng, hỏi:

- Ta không muốn nói chuyện này. Đúng rồi, ở Đông Hải chuyện buôn bán của đệ thế nào?

Hàn Mạc lại cười:

- Tam ca lại thiếu bạc dùng?

- Bạc trên người ta chưa bao giờ đủ!

Hàn Tân thở dài:

- Tuy nhiên Tam ca cũng không thể cứ tìm ngươi là xin tiền. Bên Nam Dương làm ăn rất tốt phải không? Tiểu ngũ, có phải Nam Dương đó rất giàu có và đông đúc không?

- Đệ cũng chưa đi qua, chỉ có điều ở đó sản vật phong phú, so với Trung thổ của chúng ta đặc sắc hơn hẳn… Nếu muốn so sánh, thiên hạ này, nơi nào giàu có và đông đúc hơn Trung thổ của chúng ta thì thật khó mà tìm được.

Hàn Tân như thoáng chút suy nghĩ, lại hỏi:

- Người dân ở Nam Dương có giống ở Bắc Man đều không văn minh không? Có phải đều là một đám ăn tươi nuốt sống không?

Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi:

- - Tam ca, tại sao bỗng dưng lại cảm thấy hứng thú với Nam Dương như vậy? Tam ca không phải muốn xuống biển buôn bán chứ?

- Xoa xoa cằm, rồi thản nhiên:

- - Nói qua một chút, chuyện kinh doanh ở Đông Hải nằm trong tay đệ, nhưng nếu huynh muốn bước một chân vào, cho dù các trưởng lão trong tộc đáp ứng, cũng phải được đệ đồng ý.

Đột nhiên Hàn Tân nhắc tới kinh doanh trên biển, khiến cho Hàn Mạc lập tức cảm thấy cảnh giác, hắn không biết là Hàn Tâm sẽ gây bất lợi cho mình hay không, chỉ sợ lời Hàn Tâm nói hôm nay có huyền cơ khác.

Kinh doanh trên biển là vương bài trong tay Hàn Mạc, người đời hám lợi, Hàn Mạc cũng không phải là thực sự ham cái món lợi khổng lồ trên biển kia, nhưng cái lợi từ biển đem lại đủ để chống đỡ cho Hàn Mạc làm một vài chuyện mà người thường không làm được, trong cái thời loạn thế này, nếu trong tay không có tiềm năng kinh tế hùng mạnh, muốn làm đại sự có thể nói là khó như lên trời.

Có thể nói, dải Đông Hải này là mạch máu Hàn Mạc phải nắm chặt trong tay, không cho phép bất cứ kẻ nào xen vào giữa.

Bỗng Hàn Tân nhắc đến chuyện này, Hàn Mạc cười thật to nhìn như đang đùa, thực ra đang muốn đề tỉnh cái đầu của Hàn Tân kia, một dải Đông Hải này, người ngoài tốt nhất là không nên nhìn vào.

Hàn Tân lại nói:

- Ai nói muốn đi buôn bán? Ta cũng không có rảnh rang đến thế, chỉ muốn nghe chút chuyện lạ thôi. Ở Nam Dương ta hoàn toàn không biết gì cả, cảm thấy mới mẻ nên muốn hỏi thăm ngươi một chút.

Hàn Thấm ở bên cạnh chen vào:

- Tam ca, huynh thực sự muốn bỏ chạy về Đông Hải, theo thuyền ra khơi sao? Thuộc hạ của ca ca có vài thuyền hàng đi tới đi lui, huynh chờ họ đi về, lên tàu đi là được.

Hàn Tân vỗ tay:

- Giỏi, ta cũng có ý này.

Hàn Mạc phản đối:

- Giỏi cái gì mà giỏi. Đại bá cho huynh làm quan, huynh đừng có nghĩ đến việc này. Không có sự đồng ý của Đại bá, thuyền của đệ cũng không dám cho huynh rời bến.

Hàn Tân cũng không nóng nảy, cười tủm tỉm:

- Tiểu ngũ, Tam ca hỏi đệ, man di Nam Dương có biết lễ nghĩa không? Sẽ không phải thấy người Trung Nguyên chúng ta sẽ nảy sinh địch ý chứ?

- Chuyện này huynh yên tâm. Đảo Nam Dương giờ đã xem người Trung Nguyên chúng ta là thượng khách, khi nào huynh có cơ hội tới chắc chắn sẽ được đối đãi tử tế.

- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi!

Hàn Tân vội gật đầu không ngừng, đứng dậy vỗ vỗ vai Hàn Mạc:

- Tiểu ngũ, nếu Tam ca thực sự có cơ hội rời bến, còn phiền đệ chiếu cố thật nhiều.

Hàn Mạc lườm Hàn Tân, Hàn Tân đã chắp tay với Bích di bương:

- Di nương, Tiểu tam xin cáo lui trước.

Cũng không nói gì nữa, hớn hở đi ra khỏi đình, đột nhiên quay đầu lại nói với:

- Chút nữa thì quên, Tiểu ngũ, phụ thân còn bảo ta tới dặn một tiếng, tối nay bên đó có tổ chức gia yến, đệ và Tam thúc qua uống vài chén rượu!

Rồi nhanh chân bỏ đi, không quay đầu lại.

- Gia yến?

Hàn Mạc nhăn mày, như thoáng nghĩ gì đó.

Gia yến Hộ bộ Thượng thư phủ được tổ chức ở một nhã gian phía Đông,ngoại trừ cha con Hàn Huyền Đạo, còn có cha con Hàn Huyền Xương cũng ngồi chung bàn, tối nay không kiêng kỵ gì hết, mà đồ ăn đêm nay cũng đại đa số là món nhẹ, rượu bưng lên cũng đã được ướp băng qua.

Trong phòng rất mát, chỉ có bốn người trực hệ Hàn tộc, ngay cả một nha hoàn cũng không để lại hầu hạ.

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc nhìn thấy Hàn Huyền Đạo sau trận binh hỏa trong nội cung đó.

Kể từ đêm đó, Hàn Mạc chỉ quay lại Báo Đột doanh vài lần, lại âm thầm trao đổi với người của Tây Hoa Thính vài lần, thời gian còn lại đều ở trong nhà hiếu vợ chăm con.

Vốn Hàn Mạc đã thụ phong tước vị, trước đó Hoàng đế đã hạ lệnh cho Công bộ xây một phủ đệ cho hắn, nhưng vì xảy ra biến cố liên tục, cha con Công bộ Thượng thư Tiêu Hoài Kim tử vong, Công bộ trải qua một phen thay da đổi thịt, muốn ứng đối với chiến sự ngoài tiền tuyến, tất cả tinh lực đều dành cho trang bị vũ khí, do vậy phủ đệ của hắn cứ hết lần lại lữa, cho tới tận hôm nay vẫn chưa khởi công được.

Thực ra Hàn Mạc cũng không ngại chuyện này, nếu so ra, hắn nguyện ý ở chung với cha mẹ hơn.

Mặc dù chỉ cách đêm binh biến đó mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Hàn Mạc lại vô cùng rõ ràng, trong mấy ngày ngắn ngủn này, nội các đã dựa theo cái gọi là Thánh ý, một phen nhanh gọn dứt khoát, quyết đoán chỉnh đốn Ngự Lâm quân.

Mười mấy Đại tướng lĩnh Long Tường doanh với cái tội không hoàn thành nhiệm vụ hộ thành, hoặc biếm hoặc hàng, gần như bị thanh rửa, mà Lang Giáp doanh cũng trải qua một phen chỉnh đốn từ đầu tới cuối.

Chỉ có Báo Đột doanh của Hàn Mạc là chưa động mảy may, thậm chí còn có công giữa đêm vào cung hộ giá, không ít tướng lãnh Báo Đột doanh đều được phong thưởng.

Hàn Mạc từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng hắn rõ ràng, tuy danh nghĩa là nội các, nhưng người quyết định chính chỉ có thể là Đại bá mình.

Tướng lãnh tâm phúc nhất của Bạch Dị bị thanh trừ, nội các nhanh chóng nắm trong tay mấy đại Ngự Lâm doanh, hiện giờ quyền thế Hàn Huyền Đạo còn mạnh hơn trước kia, nhìn khắp triều Đại Yến, không ai có thể so sánh được với ông ta về quyền thế.

Dưới ngọn đèn dầu, thân là đệ nhất quyền thần Đại Yến, Hàn Huyền Đạo có vẻ rất ôn hòa, sai Hàn Tân rót đầy chén rượu của bốn người, nâng lên trước, tất cả đều cạn chén.

- Tam đệ, người một nhà chúng ta đã thật lâu không ngồi thảnh thơi ăn chung một bữa cơm như thế này.

Hàn Huyền Đạo ôn hòa cười:

- Lần này đệ chủ trì cuộc thi Kinh, đám sĩ tử cả ngày gây rối cũng đủ làm đệ đau đầu. Cũng may kỳ thi đã qua, đệ cũng đã chọn ra một đám có tài nối nghiệp lương tài, đó là có công với xã tắc, vi huynh kính đệ một ly! Lại nâng chén rượu lên, huynh đệ hai người cùng nhau cạn, Hàn Tân vội vàng rót thêm cho hai vị.

- Đại ca, hôm nay nếu là gia yến, sẽ không nói chuyện quốc sự!

Hàn Huyền Xương chậm rãi nói.

Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Huyền Xương, khẽ thở dài:

- Huyền Xương, chuyện như bây giờ, đệ cảm thấy chuyện Hàn gia chúng ta và quốc sự phân biệt được sao?

Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, cũng không nói gì.

- Trong kinh thành huynh đệ hai chúng ta chống đỡ triều chính, ở tiền tuyến, Huyền Linh và Thương nhi cầm binh diệt Ngụy, trong ngoài Đại Yến đều là Hàn gia ta chủ trì, sao có thể phân biệt được chuyện nhà và chuyện nước chứ.

Hàn Huyền Đạo bình tĩnh nói:

- Giờ này ngày này, Đại Yến quốc thịnh, thì Hàn gia ta thịnh, Hàn gia ta suy, Đại Yến quốc cũng tất suy, cho nên chuyện của Hàn gia chúng ta cũng liên quan đến tiền đồ Đại Yến, mà tiền đồ Đại Yến cũng chính là tiền đồ Hàn gia chúng ta, gia quốc hai đằng không thể phân biệt!

Hàn Huyền Xương há miệng thở dốc, dường như muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. Hàn Tân và Hàn Mạc thân là vãn bối, ngồi bên cạnh tất nhiên không thể nói một lời.

- Cả trong lẫn ngoài, mọi việc đều phải hết sức cẩn thận.

Hàn Huyền Đạo chậm rãi nói :

- Hiện tại chuyện lớn nhất của Đại Yến ta… hoặc có thể nói là chuyện lớn nhất của Hàn gia ta là quân vụ Tây chinh. Hơn mười vạn đại quân ở phía trước, quốc nội chẳng những không thể có chút xáo động, còn cần đảm bảo hậu cần cho một trăm ngàn đại quân không cần lo lắng. Với chiến cuộc trước mắt, tình thế cực kỳ có lợi với Đại Yến ta, chỉ cần chúng ta có thể chống đỡ, Ngụy quốc bại vong cũng là chuyện không lâu sau đó.

Hàn Huyền Xương hơi hơi vuốt cằm:

- Ngụy quốc cùng đường mạt lộ, hai nước hợp công, diệt quốc chỉ là chuyện sớm chiều. Theo đệ được biết, người Phong quốc cũng không chịu lẻ lọi, đã tập kết rất nhiều binh lực sát nhập cảnh nội Ngụy quốc. Quân Sơn Nam Ngụy quốc hiện giờ chỉ còn giữ được hơn một nửa thổ địa, Sơn Nam quân hiện giờ chỉ có thể dựa vào dãy núi mà vất vả chống đỡ, nếu bọn họ không được ai giúp, chuyện tan tành không thể tránh được.

Nói tới đây, Hàn Huyền Xương khẽ vuốt râu:

- Nam Xà Bố Tốc Cam quả nhiên là một con rắn độc hung ác!

Sắc mặt Hàn Mạc không chút thay đổi, tay cầm một miếng măng tre cũng không nhúc nhích chút nào, nhưng trong lòng cũng rất căng thẳng, hiện giờ hắn đã xác định được một phần Phong quốc xuất binh tất có quan hệ với Hàn Huyền Đạo, nhưng giọng điệu của Hàn Huyền Xương rất thản nhiên, hiển nhiên chỉ thấy Phong quốc xuất binh là do Nam Xà Bố Tốc Cam nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cho tới tận bây giờ, xem ra Hàn Huyền Xương còn không nhận thấy Hàn Huyền Đạo có liên quan tới Phong quốc.