Quyền Thần Tái Thế

Chương 25: 25 Cút Ra Lăn Vào​



Translator: Lục Tịnh An
Một quan viên chính ngũ phẩm té chết một cách ly kỳ dưới sự chứng kiến của rất nhiều người.

Ở sân bắn liễu, các triều thần văn võ và hoàng thân quốc thích đứng chật kín, tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ, chờ đợi hoàng đế định đoạt.
Chu Hạ Lâm tiến lên, nói nhỏ vài câu bên tai phụ hoàng y.
Cảnh Long đế gật đầu, sai người khiêng xác Diệp Đông Lâu vào một điện khác, giao cho ngỗ tác lập tức khám nghiệm thi thể.

Rồi phái một đội Cẩm Y Vệ đi điều tra kĩ càng tòa lầu phụ bên trái, để xem có manh mối nào còn sót lại không.
Dù có địa vị tôn ti gì, thì tất cả những người đi theo thánh giá đến Đông uyển đều không được phép rời khỏi, sau đó sai nội thị kiểm kê nhân số.
Buổi chiều thời tiết thay đổi, gió nổi lên, bầu trời trong xanh dần trở nên âm u, nhiều mây nhưng không mưa.

Mùi máu tanh nồng trên bậc thềm tản ra xung quanh, hòa với tiếng kêu thảm khi sinh nở của Vệ quý phi loáng thoáng truyền ra từ sâu trong Long Đức điện, khiến người ta bỗng dưng sinh ra cảm giác lạnh lẽo không may.
Hoàng đế ra lệnh cho Cẩm Y Vệ tra hỏi các quan viên hộ bộ, ai từng nhìn thấy hướng đi cuối cùng của Diệp Đông Lâu.

Một chủ sự dưới trướng trả lời, trước đó hắn thấy Diệp lang trung một mình đi về phía rừng cây sau Long Đức điện, khoảng một canh giờ trước.
Lúc này Cẩm Y Vệ điều tra tòa lầu phụ đến bẩm báo, trong đó không có một ai, lan can trên tầng cao nhất không hề bị hư hại, xung quanh cũng không có dấu vết xô xát.

Nhưng phát hiện ra vài vết máu nhỏ theo đường thẳng trên cửa sổ sơn đỏ đối diện lan can, giống như bị bắn lên vậy, vì cùng màu với nước sơn nên suýt nữa đã bỏ sót.
"Vết máu ở tầm độ cao này." Cẩm Y Vệ có sở trường điều tra hiện trường này ra dấu ở phần bụng mình, "Phán đoán theo kinh nghiệm của thần, góc độ là bắn ngang, khoảng cách trong vòng một trượng."
Nội thị chạy việc vặt cũng mang đến kết quả khám nghiệm thi thể bước đầu của ngỗ tác: Bụng của Diệp Đông Lâu có một vết thương do vũ khí sắc bén tạo thành, miệng vết thương cạn và ngắn, lớp da bằng phẳng, chắc là bị dao găm hoặc đoản kiếm đâm vào.

Vì mũi kiếm ngắn, nên chỉ cắt đến ruột, không xuyên qua người.
Dưới sự ra hiệu của Hoàng đế, Cẩm Y Vệ kia tiếp tục suy đoán: "Lúc đó Diệp lang trung dựa lưng vào lan can, bụng bị kiếm đâm.

Khi rút kiếm, hung thủ dùng vải bố ngăn máu phun, nhưng vẫn có vài giọt bắn lên song cửa, không bị nhận ra.


Diệp lang trung chưa chết ngay, dùng tay đè chặt miệng vết thương để cầm máu, khoảng nửa khắc, sau khi vết máu giữa ngón tay đã gần đông lại, mới rơi xuống từ lan can, ngã chết trên thềm đá."
Hình bộ thị lang Đường Quảng Nguyên đứng bên cạnh vuốt râu suy tư: "Tại sao Diệp Đông Lâu không kêu cứu? Bên dưới chính là sân bắn liễu, nếu hắn lớn tiếng kêu cứu thì ít nhiều gì cũng có người có thể nghe thấy."
Cẩm Y Vệ nói: "Đây chính là điểm ti chức không hiểu.

Nếu như Diệp lang trung lập tức hôn mê, không thể kêu cứu, thì nhảy vượt qua lan can bằng cách nào? Nếu như hắn tỉnh táo, thì trong nửa khắc đó hắn đang làm gì? Có thể nào đang tranh luận với hung thủ không? Nếu có, chắc hẳn hung thủ là người hắn quen biết, mà còn không phải là mối quan hệ bình thường, mới có thể khiến hắn mặc kệ bản thân dù đang bị thương nặng."
Đường Quảng Nguyên nói: "Còn có một khả năng nữa, đúng là hắn đã hôn mê.

Hung thủ đợi nửa khắc, nhắm chuẩn thời cơ rồi mới đẩy hắn xuống."
"Thời cơ gì?" Lam Hỉ hỏi.
Đường Quảng Nguyên chần chừ không dám đáp lời.
Mặt Cảnh Long đế sa sầm, nói thay hắn: "Giây phút Vệ quý phi đi đến trước bậc thềm."
Nếu thật là vậy, thì không chỉ dừng ở việc giết hại mệnh quan nữa, mà là tội đại nghịch mưu hại long tự! Sắc mặt Lam Hỉ lập tức trắng bệch, trong đám quan viên xung quanh không biết ai đã hít một hơi khí lạnh, mà sau đó thì lặng ngắt như tờ.

Một bóng râm lạnh lẽo khó có lời nào diễn tả nặng nề bao trùm lên đỉnh đầu của từng người ở đây.
Cảnh Long đế trầm giọng nói: "Tra, tra rõ chân tướng!"
Y phất tay áo đi vào bên trong điện, Lam Hỉ vội vã chạy theo.

Bước chân Hoàng đế hơi khựng lại, căn dặn một câu rồi bước tiếp về phía trước.

Lam Hỉ phụng khẩu dụ, xoay người đi đến bên cạnh Dự vương, khách sáo nói: "Dự vương điện hạ, hoàng gia triệu kiến người, mời đi theo lão nô."
Chu Hạ Lâm ở bên cạnh đã nghe toàn bộ quá trình, lúc này chưa nhận ra vẫn đang nắm tay Tô Án, đang muốn nói gì thêm với hắn.

Lam Hỉ lại lập tức đi đến, nói với Tô Án: "Tô thị độc, ngươi cũng đi theo.

Hoàng gia lệnh cho ngươi đứng chờ ngoài điện, chưa có hoàng lệnh thì không được rời đi nửa bước."
Thái tử nghe vậy thì nhíu mày: "Đại Bạn, sắc mặt Thanh Hà không tốt, chắc là hơi rượu chưa tan.


Cho hắn theo ta vào phòng nghỉ ngơi một lát, đợi khi nào phụ hoàng triệu kiến rồi đi, được không?"
Lam Hỉ lắc đầu, thái độ cung kính: "Hoàng lệnh khó trái, mong tiểu gia thứ tội."
Tô Án rút tay ra, "Không sao, ta mới nôn một trận rồi, bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều." Hắn chắp tay với thái tử, khẽ nói một câu "Bình tĩnh đừng nóng", rồi theo Lam Hỉ bước lên thềm.
"Thế thúc, xin chỉ điểm cho tiểu chất." Tô Án vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi thăm Lam Hỉ.

Lần này hắn có dự cảm không tốt lắm, phải mau chóng nhờ vả đại thái giám này.
Lam Hỉ mấp máy môi, âm thanh như muỗi kêu: "Trong rừng có mắt."
Mới đầu Tô Án khá sợ hãi, sau đó lại cảm thấy không ngoài dự đoán.
Dự vương được đồn đãi như thế nào, chẳng lẽ Cảnh Long đế là bào huynh của y mà trong lòng lại không biết ư? Đồng ý cho y dạy mình bắn tên, bảo đảm thể diện của Dự vương trước mặt quần thần, rồi sắp xếp hai thám tử giám sát trong rừng, đây đúng là việc mà hoàng đế nhìn xa trông rộng này có thể làm ra được.
Nói như vậy, chút chuyện rách giữa Dự vương..

Tô Án nghiến răng.
Sự việc hơi phiền phức, nhưng cũng không phải là hoàn toàn khó hiểu.

Trong lúc chờ triệu kiến bên ngoài điện, vừa hay có thể suy nghĩ đối sách.
* * *
Dự vương vào trong điện, thấy Cảnh Long đế đang chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, y hành lễ: "Thần đệ phụng lệnh mà tới, hoàng huynh có gì chỉ bảo?"
Hoàng đế quay lưng về phía y, giọng điệu bình tĩnh: "Hai mươi bảy người."
Dự vương hơi ngây người, sau đó cười nói: "Hai mươi bảy người gì, lời nói này của hoàng huynh khiến thần đệ không biết đâu mà lần."
"Những năm nay, số triều thần sĩ tử bị đệ ra tay tổng cộng là hai mươi bảy người.

Trẫm ra lệnh ghi vào sổ từng người một, đệ có muốn nhìn thử xem có sai sót gì không không?"
Sắc mặt Dự vương chợt cứng đờ, bỗng nhếch môi, ý cười càng sâu hơn: "Không cần đâu, hoàng huynh đã nắm rõ trong lòng, lời này rất phải."
Hoàng đế thở dài, xoay người nhìn thẳng vào y: "Lão tứ, đệ cũng nên bớt bớt lại đi! Hành vi phóng túng như vậy, đệ có biết giờ trong triều ngoài triều đang bàn tán đệ thế nào không? Có biết mỗi ngày trẫm phải ém lại bao nhiêu tấu chương vạch tội đệ không?"

"Thần đệ không biết mình phạm tội gì."
"Triều đường của một nước, tất cả quan viên đều là nhân tài được tuyển chọn, không phải hậu hoa viên của đệ!"
"Hoàng huynh bớt giận, thần đệ tuyệt đối không có ý hái hoa." Dự vương đi đến bên bàn, rót một ly trà, đưa cho Hoàng đế, "Đúng là thần đệ thích kết giao sĩ tử phong lưu, sau khi nâng chén qua lại, hai bên tình đầu ý hợp, cũng có làm chút chuyện phong nguyệt.

Nhưng thần đệ không cậy thế, cũng không uy hiếp, không ai là không tình nguyện cả, có hợp thì có tan.

Cùng lắm chỉ coi như thiếu đạo đức, cũng đâu thể xem là tội lớn gì nhỉ? Hơn nữa, pháp lệ không cấm nam phong, gần như tất cả gia đình sĩ đại phu đều nuôi trẻ em, sao chỉ trách tội một mình thần đệ chứ?"
Hoàng đế không nhận chung trà, "Dù trong phủ có nuôi cả trăm trẻ em, thì trẫm cũng không quản đệ.

Nhưng quan viên thì không được, dù chỉ có phẩm cấp thấp thì cũng không nên là đối tượng đi săn của đệ.

Trước kia trẫm không nổi cáu với đệ, cũng vì nể tình đệ không ép buộc bọn họ, nhưng hôm nay--"
"Hôm nay thế nào?" Dự vương bưng chung trà, đầu ngón tay vững như đá tảng, mực nước trong ly như gương, không có chút dao động nào.
Hoàng đế nhìn y chăm chú, ánh mắt lạnh lùng, chầm chậm nói: "Tô Án có tài, trẫm muốn mài giũa hắn, rèn luyện hắn đàng hoàng, tương lai có thể phó thác trọng trách.

Chuyện đệ làm hôm nay, trẫm không mong có lần thứ hai.

Nếu không trẫm sẽ đọc từng quyển tấu chương vạch tội đệ trên triều đường, cho đệ cảm nhận công lực mắng người không thấy máu của đám ngôn quan, rồi trị tội cưỡng ép mệnh quan của đệ."
Dự vương đặt lại ly sứ vàng cung đình lên bàn, "Thật sự hai từ cưỡng ép này là quá nặng.

Chuyện hôm nay không phải chỉ mình thần đệ tình nguyện, dù đã dùng chút thủ đoạn, thì cũng chỉ là để tăng thêm tình thú trên giường mà thôi."
Vậy mà trên khuôn mặt nho nhã ôn hòa, bình tĩnh trầm ổn của Hoàng đế lại nở ra một nụ cười lạnh: "Không phải một mình đệ tình nguyện, mà là hắn có ý hùa theo chắc?"
Ngón tay Dự vương khẽ sờ lên môi, lộ ra nét mặt dư vị còn mãi: "Không thể nói là hùa theo, hắn vẫn chưa có kỹ xảo này.

Chẳng qua cũng không hề phản kháng, chắc hẳn là cũng rất vui đó."
Hoàng đế bỗng muốn hất mạnh ly sứ vàng đựng đầy nước trà nóng vào mặt đệ đệ mình, ngón tay khẽ động, nhưng nghĩ đến thái hậu nên đã nhẫn nhịn.
Y lạnh lùng nói: "Nếu đệ còn đối nghịch với trẫm, thì cút tới Cao Tường[1] đi."
[1] Nhà giam đặc biệt dùng để nhốt tội phạm trong tông thất thời nhà Minh
Lúc này cuối cùng Dự vương cũng thay đổi sắc mặt.
Cao Tường Phượng Dương, là nhà giam mà thái tổ hoàng đế đặc biệt xây dựng cho hoàng thân quốc thích.


Từng có con của tội vương vừa ra đời không bao lâu đã bị giam lỏng trong đó, về già được thả ra, giống hệt như một tên ngốc.

Lúc bị giải đến nhà giam khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật này, có quận vương đã đâm đầu vào bức tường bên ngoài, còn có thân vương rút kiếm giết thiếp xong rồi tự cắt cổ, thà tự sát còn hơn bị nhốt trong đó.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế dùng Cao Tường để uy hiếp y, chỉ vì một quan viên ngũ phẩm nho nhỏ, thậm chí còn không hỏi đến vụ án mạng, cũng không hỏi đến quý phi mang thai chịu kinh sợ.
Dự vương bỗng cười phá lên, vỗ vỗ vạt áo, quỳ gối về phía Hoàng đế: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nếu hoàng huynh ghét ta, có thể giải ta tới Cao Tường.

Tối nay ta sẽ bái biệt mẫu hậu, ngày mai lên đường ngay."
Ánh mắt Cảnh Long đế nặng nề, cơ hàm hai bên chuyển động một cách khó khăn: "Cẩn Thành, đệ.."
"Để tránh điều kỵ của thánh thượng, ta đã đổi tên thành Hử Cánh, hoàng huynh quên rồi sao." Dự vương ngẩng đầu, cười rất tự nhiên phóng đãng, "Còn phong hào nữa, đổi Đại vương thành Dự vương, thần đệ rất hiểu sự yêu thương và bận tâm của hoàng huynh.Dự có ý nghĩa vui vẻ an nhàn.

Hoàng huynh nhìn đi, những năm nay không phải thần đệ vẫn luôn sống rất vui vẻ an nhàn, không cần bảo vệ biên cương, không cần đi tới đất phong, có thể luôn ở bên mẫu hậu để làm tròn chữ hiếu sao.

Thần đệ rất mãn nguyện, cảm ơn không hết."
Hoàng đế nhìn y, không nói nên lời, chỉ nhìn chằm chằm lồng ngực y.
Dự vương cúi đầu nhìn theo tầm mắt y, hơi mỉm cười: "Vết thương cũ cũng đã khỏi hẳn, không để lại bệnh tật gì, hoàng huynh có thể yên tâm."
Cảnh Long đế đặt tay lên chỗ tim y, hồi lâu sau mới thu về, thở dài một hơi, "Đứng dậy đi."
"Trẫm biết đệ có oán giận trong lòng, đã nghẹn rất nhiều năm."
"Trong lòng thần đệ không dám mang oán giận, mà chỉ toàn là trung hiếu, muốn sống như dáng vẻ mà phụ mẫu và huynh trưởng mong muốn-- Tiếc là vẫn sai lệch rồi, tật xấu khó thay đổi, làm mất mặt hoàng huynh."
Hoàng đế bất lực: "Đệ cũng biết mất mặt à! Một nửa số quan viên trẻ tuổi có nhan sắc trong triều gặp đệ đều phải đi đường vòng, ngay cả tiến sĩ mới thi đỗ đệ cũng không bỏ qua.

Rốt cuộc Diệp Đông Lâu kia chết thế nào?"
"Thần đệ thật sự không biết." Sắc mặt Dự vương thản nhiên, "Tình cảm chăn gối vẫn còn, chớp mắt người lại qua đời, thần đệ cũng rất đau lòng, mong hoàng huynh điều tra rõ ràng."
"Tất nhiên trẫm sẽ điều tra tới cùng, không phải vì người bên gối nào đó của đệ, mà vì quốc pháp kỉ cương!"
Cảnh Long đế ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lúc nãy trẫm mới cảnh cáo đệ, đừng có ý đồ với quan viên nữa, vua không nói đùa."
Dự vương cười giễu: "Thật ra hoàng huynh muốn nói, đừng có ý đồ với Tô Án nữa chứ gì?"
Cảnh Long đế cho y một bạt tai vào má trái, cũng không nặng tay, chỉ có ý dạy dỗ, "Tiến bộ chút đi! Cả ngày chỉ nhớ nhung chuyện trên giường, cũng không biết phân ưu vì trẫm."
"Hoàng huynh lo lắng chuyện gì? Nếu cũng là chuyện trên giường, thần đệ có một trăm cách khiến người khác tự nhào vào lòng, có thể phân ưu giúp vua."
Còn chưa dứt lời, má phải lại ăn thêm một cái tát: "Cút ra ngoài!"
"Lam Hỉ, gọi Tô Án lăn vào đây!".