Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 69

"Buông tay," nàng gằn giọng, "Ngươi như vậy còn thể thống gì?"

Hạ Diệc Hiên ngạc nhiên: "Thế nào, ngươi Nghiễm An vương mà cũng muốn nói thể thống với ta?"

Mộ Tử An cảm thấy mặt mình nóng lên, già mồm át lẽ phải nói: "Phương đại nhân từng mấy lần dạy, bổn vương cả ngày bị hắn ân cần dạy bảo, từ nay về sau đều coi trọng thể thống."

Mộ Tử Duyệt đứng một bên nhìn hai người này cử chỉ ái muội, không khỏi ngạc nhiên. Trong mắt hắn, vị muội muội của mình vẫn là tiểu cô nương sáu năm về trước, vậy mà lại bị Thụy vương điện hạ khinh bạc như vậy, thật không thể chịu được.

Hắn đứng phắt dậy kéo Hạ Diệc Hiên ra: "Ngươi làm gì! Muốn giết muốn chém thì cứ nhắm vào ta, đừng bắt nạt Tiểu An nhà ta!"

Mộ Tử An hoảng hốt vội túm lấy tay áo hắn: "Ca, đừng đánh hắn, hắn... Hắn đối ta tốt lắm..."

Mộ Tử Duyệt hồ nghi nhìn Hạ Diệc Hiên: "Thật ư? Sao ta nhớ người này thập phần cuồng vọng âm hiểm? Ngươi lúc ấy rất chán ghét hắn, vì trốn hắn mới vụng trộm theo ta đến Tây Xuyên?"

Hạ Diệc Hiên nhất thời không biết làm sao, nhịn không được nheo nheo hai mắt, nhìn vị anh vợ tương lai mà thấy đau đầu. Hắn thật không muốn nghe người này lại cùng Tiểu An của hắn đàm luận trước kia nàng chán ghét hắn thế nào.

"Mộ... Tử Duyệt..." Hắn có chút khó khăn kêu. Tên này kêu lâu như vậy, bỗng nhiên dùng để gọi một người khác, hắn thấy rất khó chịu, "Ngươi rốt cuộc tính sao? Trở về làm phò mã Tây Lăng, hay là quay về Đại Hạ làm Nghiễm An vương?"

Mộ Tử Duyệt trầm mặc một lát, thần sắc lộ vẻ sầu thảm: "Ta không tính về Tây Lăng, càng không có mặt mũi đi làm Nghiễm An vương. Ta đi tìm kẻ đã lừa gạt ta báo thù, còn việc sau này, đến đâu hay đến đó."

"Rốt cuộc là ai lừa ngươi?" Mộ Tử An nhịn không được hỏi.

"Hạ Vân Trùng! Ta nhận được thư của muội, ở Tây Lăng trông mòn con mắt nhưng một chút tin tức cũng không có. Thư hắn viết lại toàn thông tin chuẩn xác... Ta mấy năm nay đều ở biên thuỳ, Dao nhi và Trịnh Quyết lại có thân phận đặc thù, vì không muốn bọn họ thêm phiền toái, cho tới bây giờ ta ở Tây Lăng chưa hề bại lộ thân phận, cũng không dám cùng Đại Hạ qua lại. Hạ Vân Trùng căn bản không biết ta ở Tây Lăng, ta lường trước hắn cũng sẽ không nói dối, không ngờ hắn lại ác độc như thế, lấy nửa giang sơn ra đánh cược, hoa ngôn xảo ngữ lừa Trịnh Quyết nhận lời hắn xuất binh, ta lại một lòng báo thù, nên trúng kế cẩu tặc!"

Hạ Diệc Hiên trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt hồi lâu. Huynh muội song sinh xác thực giống nhau, trách không được lúc ấy có thể lừa gạt nhiều người như vậy. Mộ Tử Duyệt là nam tử thì có nét hơi thanh tú, còn Mộ Tử An là nữ tử thì lại có anh khí.

"Ta có ý này, Bình Lỗ chiến sự còn đang giằng co, ngươi mang binh hồi viện Bình Lỗ, vừa tính sổ với Hạ Vân Trùng, vừa có thể lấy công chuộc tội, ngươi thấy thế nào?" Hạ Diệc Hiên hỏi.

Mộ Tử An nhíu mày, lắc đầu nói: "Không được! Kkhông có ý chỉ của bệ hạ, ngươi sao có thể tùy ý điều binh hồi viện? Huống chi còn vướng chuyện của ta, nếu bị kẻ nào tấu lên, ngươi sẽ gặp không ít phiền toái."

Ba người thương lượng một hồi cũng không có chủ ý gì. Hạ Diệc Hiên hiển nhiên đã muốn đứng không nổi, mặt mày tái nhợt.

Mộ Tử Duyệt rốt cuộc cũng nhớ ra mấy hôm trước hắn vừa mới bị mình bắn một tên suýt xuyên tim, áy náy hỏi: "Thụy vương điện hạ ngươi có sao không? Đều là ta sai, chờ ngươi khỏe lại, ngươi trả lại ta một tên đi."

Hạ Diệc Hiên nhịn không được liếc Mộ Tử An một cái, ngạo nghễ nói: "Lúc ấy vì Tiểu An xuất hiện làm ta phân tâm, bằng không cũng không trúng tên dễ dàng vậy đâu."

Mộ Tử Duyệt gật gật đầu: "Đúng vậy, may mắn thời điểm ta bắn mũi tên ấy thì nghe giọng của Tiểu An nên run tay, bằng không chỉ sợ lúc ấy ngươi đã mất mạng rồi."

Hạ Diệc Hiên xanh mặt, sau một lúc lâu mới nói: "Đa tạ Mộ huynh tên hạ lưu tình."

Hai huynh muội gặp lại, tự nhiên có rất nhiều chuyện để nói. Hạ Diệc Hiên bị bắt đi nghỉ ngơi, nhưng hắn vừa mới hiểu rõ tâm ý Mộ Tử An, nằm trên giường ngóng trông nàng đến thăm hắn, trông đến mòn con mắt.

Đợi đến hoàng hôn buông xuống mà bóng dáng Mộ Tử An vẫn không thấy đâu, hắn phái Hạ Đao đi mời mấy lần, nhưng lần nào cũng không mời được. Lần cuối cùng mời người thất bại quay về, sắc mặt Hạ Đao có chút xanh.

"Vương gia, Mộ vương gia nói: ngài ấy vì lời phân phó của ngài, lát nữa đi gặp Thẩm đại nhân, hai người tích cực xây dựng tình cảm một phen, tránh cô phụ ý tốt của ngài."

Hạ Diệc Hiên thiếu chút nữa ho sặc, tựa vào giường suy nghĩ một lát nói: "Ngươi lại đi mời đi... Không... Mời Từ đại phu qua bắt mạch cho nàng, nhân tiện nói vết thương của ta có biến."

Hạ Đao ở bên giường ngơ ngác sau một lúc lâu mới hiểu ý, nói: "Vương gia anh minh, tiểu nhân bội phục."

Hạ Diệc Hiên đắp chăn kín người, nến cũng chỉ để lại một cây, làm căn phòng trở nên u ám. Bên giường để mấy bát thức ăn còn nguyên, làm tình cảnh trông càng thê lương.

***

Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân vang lên, không nhanh không chậm đi tới bên giường hắn.

Hạ Diệc Hiên nôn nóng khó nhịn, hé mắt nhìn, thấy Mộ Tử An ở bên giường. Hắn khẽ kêu "Tiểu An".

Mộ Tử An nửa quỳ trước giường, cầm tay hắn, giọng nói mềm nhẹ: "Sao rồi, ngực đau lắm sao?"

Hạ Diệc Hiên mở to mắt, tâm thần như say, hoảng hốt nói: "Nàng đã đến thì cái gì cũng tốt." Nói xong hắn liền dùng sức cầm tay nàng, sợ nàng lại xa hắn.

"Hoá ra ta chính là linh đan diệu dược, thế thì lần sau có thể cho Từ đại phu về quê làm ruộng rồi." Mộ Tử An trêu tức.

Hạ Diệc Hiên cầm tay nàng áp lên mặt mình, nhìn nàng, thấp giọng khẩn cầu: "Tiểu An, mấy ngày nay là ta sai, ta không nên không rõ tâm ý của nàng, suy nghĩ lung tung, nàng đừng giận."

Mộ Tử An liếc trắng mắt nói: "Ta làm sao dám gắn Thụy vương điện hạ. Ngươi ra lệnh một tiếng, đầu ta và ca ca ta đều khó giữ."

Hạ Diệc Hiên giận: "Nàng còn trách ta! Đều tại tên Mộ Thập Bát của nàng, việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, ta muốn trảm cũng trảm hắn trước!"

Mộ Tử An dở khóc dở cười. Nàng vạn vạn thật không ngờ Mộ Thập Bát lại gây ra lỗi lớn như vậy, làm hại nàng ở thời gian ước định lén đến chân núi Mộc Tề Sơn một ngày, cuối cùng thất vọng quay về.

Hôm nay nghe Mộ Thập Bát lắp bắp thú nhận sự tình, nàng tức đến nỗi suýt phun máu, bất quá bây giờ nàng chỉ muốn bao che khuyết điểm: thị vệ của nàng chỉ có nàng mới được mắng. "Ai bảo ngươi lúc trước bày ra bộ dáng bá đạo thiên vương, lãnh khốc vô tình. Thập Bát không tin ngươi cũng là có lý."

Hạ Diệc Hiên khẽ nhíu mày: "Không phải nàng thích nam tử như vậy sao? Ta cố gắng thành dạng người nàng thích, nhưng nàng vẫn lạnh nhạt với ta, thậm chí đề phòng ta khắp nơi, còn thích người khác, thích tên Thẩm Nhược Thần bạch diện thư sinh."

"Cái gì? Ta nói như vậy lúc nào?" Mộ Tử An có chút chột dạ, bất quá nàng không nhớ nổi mình có bao giờ nói với Hạ Diệc Hiên dạng nam tử mình thích.

"Rất sớm trước kia, ta và nàng đánh một trận, lúc ấy ta mềm lòng, nhường nàng mấy chiêu giả thua, nàng dẫm lên lưng ta, cực kỳ cao hứng nói về sau nếu gả thì phải gả cho thiên hạ đệ nhất đại anh hùng, thân mặc khôi giáp, cưỡi tuấn mã đến cưới nàng." Hạ Diệc Hiên nhớ lại chuyện lúc còn trẻ, mỉm cười.

Mộ Tử An xấu hổ. Nàng thật sự không nhớ mình đã từng nói như vậy. Suy nghĩ cả nửa ngày, nhìn lại mấy năm nay, tất cả đề phòng đều là tự nàng suy diễn! "Thật xin lỗi, đều là ta sai," nàng khẽ thở dài một tiếng, nhẹ hôn lên môi hắn.

Hạ Diệc Hiên lập tức đỡ lấy lưng nàng. Giờ này khắc này, hắn cuối cùng không cần phải kiềm chế tình cảm mãnh liệt trong lòng, bao năm tìm kiếm và chờ đợi, cuối cùng có hồi báo.

Hắn nhẹ nhàng mở cánh môi mềm mại của nàng. Hắn từng không biết bao nhiêu lần tưởng tượng cảm giác khi hôn nàng, nay mới biết cảm giác ngọt ngào đó còn hơn cả hắn tưởng tượng. Hắn nhẹ nhàng ngậm, một ngụm lại một ngụm...

"Đây là phạt nàng trước kia lạnh lùng với ta."

"Đây là phạt nàng trốn tránh ta."

"Đây là phạt nàng không đợi ta đến đã phóng hỏa."

"Đây là phạt nàng ở Mộc Tề Sơn không chịu nhận ta."

...

Hai người hô hấp dần dồn dập, Hạ Diệc Hiên theo bản năng đỡ cổ nàng, chậm rãi mở miệng, truy đuổi đầu lưỡi của nàng, lời lẽ giao triền...

Mộ Tử An khẽ hô một tiếng, cảm thấy cả người vì nụ hôn nồng nhiệt của hắn mà trở nên mềm mại vô lực, đôi mắt trong trẻo choáng váng, phủ một tầng sương mù mông lung.

Không biết qua bao lâu, Hạ Diệc Hiên mới chịu buông nàng ra, yên lặng nhìn nàng. Người trước mắt ửng hồng hai gò má, đôi môi tái nhợt làm người hoảng hốt giờ đã trơn bóng, kiều diễm ướt át, trên gương mặt anh khí điểm vài phần nhu tình, làm người ta rung động.

"Tiểu An, Tiểu An," Hạ Diệc Hiên thì thào, "Gả cho ta..."

Mộ Tử An khẽ run, lập tức tỉnh táo lại. Nàng có chút do dự.

Hạ Diệc Hiên tinh tế nhận ra sự do dự của nàng, trong lòng căng thẳng, trong mắt là lo sợ nghi hoặc không thể che giấu.

Bỗng Tử An nhìn hắn, tươi cười: "Uy, cầu thân sao có thể đơn giản như vậy? Một nữ tử trên đời có một không hai như ta, tất nhiên cũng cần phải có sính lễ vô song đến cầu, ngươi đường đường là Thụy vương lẽ nào lại tiếc tiền?"

Hạ Diệc Hiên thở phào một hơi, rốt cuộc đã có thể yên lòng. Hắn vùi mặt vào lòng nàng, thở dài: "Tiểu An, Tiểu An, nàng không biết ta thích nàng dường nào đâu. Nói tóm lại, nàng hiện giờ là người của ta, nếu nàng rời đi thì bước qua xác ta đi."

Mộ Tử An tựa cằm lên trán hắn, trong lòng tràn ngập nhu tình: "Chàng yên tâm, ta không đi, không bao giờ rời đi nữa."