Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 11: C11 Chuyện tốt

Cho dù tính cách của Tần Hoan có cứng cỏi thì sự xuất hiện bất thình lình của nam nhân này cũng khiến cho nàng hoảng sợ.

Dường như nam nhân này cũng không ngờ Tần Hoan sẽ quay người lại đây nên cũng hơi giật mình, nhưng hắn chẳng có chút ngại ngùng nào của người nhìn lén bị phát hiện cả, hắn cười càng to hơn, đùa cợt nói, "A, bị Cửu muội muội phát hiện rồi!"

Nam nhân nói xong rồi bước tiến về phía trước, lúc này Tần Hoan mới phát hiện khuôn mặt hắn là trời sinh đã mang ý cười, hắn có đôi mắt đào hoa vừa dài vừa cong, cho dù có không nói gì thì cũng làm cho người ta cảm giác hắn đang cười.

Nhưng dưới ánh sáng âm u này, nụ cười của hắn lại khiến Tần Hoan cảm thấy vừa dối trá vừa man rợ.

Vóc người nam nhân vừa cao vừa gầy, y phục trên người được làm bằng nguyên liệu tinh tế nên rất quý giá, mà vừa rồi hắn mới vừa nói "Cửu muội muội". Tần Hoan nhăn trán suy đoán, người này là Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia của Tần phủ đây?

Đang yên đang lành sao hắn lại mò vào rừng trúc này làm gì?

Hắn đứng ở chỗ phía sau bên phải nàng, nghĩa là hắn đi theo nàng vào? Hay là ngay từ đầu hắn đã ở đây?

Nghĩ đến người giết Cửu tiểu thư chính là một nam nhân thì ngay lập tức Tần Hoan có tâm lý cảnh giác, nàng chậm rãi bước lùi về sau nửa bước.

Nam nhân sắc bén phát hiện động tác của nàng, hắn cười nhạo một tiếng rồi lại tiếp tục đến gần nàng, trong đôi mắt đào hoa kia ánh lên vẻ chế nhạo cùng một chút khinh thường, "Cửu muội muội sợ ta sao? Nghe nói muội bị Lục muội muội đẩy xuống hồ, Nhị ca lại rất lo lắng cho muội đó."

Nhị ca... Đây là Nhị thiếu gia của Tần phủ Tần Lệ!


Tần Lệ bước đến càng lúc càng gần, đến lúc nhìn thấy rõ dung mạo của Tần Hoan, đáy mắt hắn hơi dao động, "Mấy ngày không gặp, Cửu muội muội lại đẹp hơn rồi, càng ngày càng tươi đẹp động lòng người. Nghe nói muội bị bệnh, đã khỏi chưa?"

Tần Hoan thu lại tầm mắt, lui về sau một bước, "Đã khỏi hẳn rồi."

Tần Lệ cười cực kỳ vui mừng, dường như hắn cực kỳ hài lòng với vẻ khẩn trương và lo lắng của Tần Hoan khi gặp hắn.

"Thật sự đã khỏi rồi à? Ngẩng đầu lên, để Nhị ca nhìn lại cho rõ..."

Tần Lệ nói xong, giơ tay về hướng cằm Tần Hoan. Tần Hoan nhanh chóng lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Tần Lệ. Hắn bị ánh mắt sắc bén của nàng quét đến liền khựng lại, trong lòng cũng hơi run run.

Không đúng, cảm giác này không đúng chút nào. Ánh mắt lạnh lẽo này căn bản không phải của Cửu muội muội trước đây vẫn mặc cho hắn trêu đùa.

Tần Lệ quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới.

Bóng dáng Tần Hoan cô độc yên tĩnh, nàng vẫn là Tần Hoan trước kia vừa gầy yếu lại xinh đẹp, kiểu nữ nhân như thế này rất dễ gợi lên cảm giác thương tiếc cho nam nhân. Có lẽ Tần Hoan trước đây luôn trầm lặng rụt rè lại nhát gan, những tính cách này nếu rơi vào trong mắt nam nhân, ban đầu có thể sẽ có một chút cảm giác mới mẻ, nhưng lâu ngày sẽ khiến người ta thấy cực kỳ chán ghét.

Nhưng Tần Hoan lúc này lại không giống trước kia, ở nàng toát ra một khí thế cao ngạo và nghiêm nghị không thể xâm phạm, điều này ngay lập tức khiến cho nàng cao quý hẳn lên. Tần Hoan như thế này thực sự đã khiến cho một tên cao thủ đã kinh qua vô số nữ tử như hắn phải nhộn nhạo say mê.


Tần Lệ bận si tâm vọng tưởng thì Tần Hoan cũng quan sát biểu cảm của Tần Lệ.

Trời sinh khuôn mặt Tần Lệ mang theo nét cười, ánh mắt cũng lẳng lơ, khi hắn bắt gặp nàng cũng không thấy có chút hung ý hay nghi vấn nào. Nếu hắn là hung thủ, chẳng lẽ hắn không nghi ngờ vì sao nàng lại đến rừng trúc này sao?

Tần Hoan nhớ rất rõ ràng, lúc nàng tỉnh dậy thì trên người không có bất cứ vết thương nào ở chỗ ái muội, có thể thấy được hung thủ giết người không phải vì tình vì sắc. Thế nhưng vì sao Tần Lệ lại trùng hợp xuất hiện ở trong rừng trúc?

"Cửu muội muội sao lại phòng bị Nhị ca như vậy? Nghe nói sau lần đó thì Cửu muội muội không nhớ được chuyện trước kia nữa hả? Ngày trước Nhị ca đối xử với Cửu muội muội rất tốt, muội quên rồi sao? Nhị ca thật sự đau lòng đó...Vốn muốn đến thăm Cửu muội muội từ sớm rồi nhưng tổ mẫu hạ lệnh không cho bọn ta đến hậu viện..."

Tần Lệ thu tay lại, giọng nói hơi nghẹn ngào, nhưng do cái nét mặt trời sinh của hắn khiến cho biểu cảm lúc này càng nhìn càng giống đang diễn trò.

Tần Hoan khẽ chép miệng, xem ra hôm nay không phải thời cơ tốt để điều tra chân tướng.

"Đa tạ Nhị ca đã nhớ đến, Tần Hoan còn có việc, xin cáo lui trước."

Tần Hoan quyết định rất nhanh, nói xong liền cất bước đi ra khỏi rừng trúc, nhưng nàng mới đi được nửa bước đã bị Tần Lệ giơ tay lên ngăn lại.

Tần Lệ cười tít mắt nhìn nàng, "Cửu muội muội đi vội vàng như vậy sao? Nhị ca thấy ngươi lúc ở hồ sen lấy cớ đuổi Phục Linh đi, muội một thân một mình cố tình chạy đến rừng trúc này làm gì?"


Nói xong câu đó lại nói nhỏ, "Chẳng lẽ muội không biết chỗ này có ma à?"

Tần Hoan nheo mắt, người này đúng là đi theo nàng vào đây!

"Nếu chỗ này có ma thì Nhị ca cũng nên ra khỏi đây nhanh lên"

Tần Hoan nói xong định đi vòng qua Tần Lệ, thế nhưng hắn cũng cố tình bước sang, kiên quyết không cho Tần Hoan rời đi, "Cửu muội muội có bí mật gì thế? Nếu hôm nay Cửu muội muội không nói thì Nhị ca sẽ không thả cho muội đi..."

Tần Hoan trừng mắt tức giận, "Ngươi..."

"Nhị thiếu gia ở trong này làm gì?"

Tần Hoan mới nói được một chữ thì có tiếng quát lanh lảnh vang lên. Nàng quay sang hướng phát ra âm thanh, nơi đó là ở lối vào rừng trúc, Phục Linh đang đứng đó cùng một nữ tử áo vàng.

Tần Hoan mơ hồ cảm thấy nữ tử này có hơi quen quen nhưng nghĩ mãi không ra đã gặp nàng ta ở đâu.

Vừa nghe thấy giọng nói này, sống lưng Tần Lệ liền cứng đờ, sau đó thu về xoay người lại, "Là Thái Hà hả, sao ngươi lại đến đây?" Tần Lệ lên tiếng, nhưng giọng nói khác hoàn toàn lúc nãy, mặc dù ngữ khí vẫn ra vẻ đùa đùa cợt cợt thế nhưng có thể nhận ra chút căng thẳng.

Cô nương áo vàng tên là Thái Hà kia hơi mỉm cười vừa lễ phép vừa xa cách, cực kì đúng mực, "Thái Hà đương nhiên không rảnh rỗi như Nhị thiếu gia, Thái Hà phụng mệnh lão phu nhân đi mời Cửu tiểu thư đến Phật đường một chuyến."

Lão phu nhân? Đáy lòng Tần Hoan bừng sáng, nàng nhớ ra rồi!


Ngày đó lúc tỉnh lại nhìn thấy Tưởng thị, người đứng ở gần Tưởng thị nhất không phải là Lâm thị, mà chính là vị Thái Hà này!

"Tổ mẫu?" Tần Lệ hơi kinh ngạc, quay qua nghi nghi hoặc hoặc nhìn Tần Hoan cười nhạo một tiếng rồi hậm hực, "Nếu là mệnh lệnh của tổ mẫu thì Cửu muội muội ngươi mau đi đi, huynh muội chúng ta ngày khác lại bàn tiếp."

Lời này vừa nói ra thì Tần Hoan đã đi về phía lối ra, lúc nàng đi đến cửa liền bị Phục Linh túm chặt lấy, "Sao tiểu thư lại đến chỗ này, sao có thể...sao có thể lại cùng với Nhị thiếu gia?"

Phục Linh cực kỳ căng thẳng, cũng nhìn ra được Phục Linh rất phòng bị và chán ghét Tần Lệ.

Tần Hoan cầm tay Phục Linh trấn an, sau đó nhìn về phía Thái Hà.

Phục Linh ngơ ngác nói, "Tiểu thư, vừa rồi Thái Hà tỷ tỷ đến tìm người, nói là lão phu nhân có dặn dò."

Lúc này Thái Hà mới mỉm cười, đối diện với Tần Hoan thì nụ cười của nàng trở lên thân thiện hơn rất nhiều, "Cửu tiểu thư, lão phu nhân mời người đi một chuyến đến Phật đường."

Đương nhiên Tưởng thị không vô duyên vô cớ mà tìm nàng. Vì chuyện nàng xuất phủ? Hay vì chuyện nàng kéo Tần Sương xuống hồ?

Nhưng mà sự việc đã diễn ra được mấy ngày rồi, sao đến tận hôm nay mới tìm nàng?

Phục Linh bên cạnh cũng thấp thỏm lo lắng, không nhịn được nói, "Thái Hà tỷ tỷ, lão phu nhân muốn..."

Thấy chủ tớ các nàng đều hơi lo sợ, Thái Hà che miệng cười, "Cửu tiểu thư đừng hoảng, đây là chuyện tốt."