Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 716: Nữ hiệu thư

- Đi gọi Đông Nhan cùng đi câu cá đi, chúng ta thi nhau xem ai thắng. Phạm Hồng Vũ đề nghị.

Hễ là thể thao mang tính “thi đấu” đều hợp khẩu vị của Lý Thu Vũ. Mặc dù trước kia cô chưa câu cá bao giờ nhưng cũng không muốn yếu thế. Lúc này cô lập tức đồng ý, sau đó đi ra phía sau khoang thuyền gọi Đông Nhan.

Có thể nhìn ra được,

Đông Nhan mặc một bộ váy liền áo, giày cao gót, lặng lẽ ngồi ở một bên khoang thuyền, mắt nhìn xa xăm, hàng lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì, trên đầu gối đặt một quyển sổ, trong tay cầm một cây bút máy.

Lý Thu Vũ đi đến trước mặt cô, cười hì hì nói: - Nữ hiệu thư, đừng ngẩn người ở chỗ này nữa, đi thôi, ra ngoài câu cá, hai chúng ta một tổ, thi đấu với anh ấy.

Nữ hiệu thư chính là chỉ nữ tài tử nổi tiếng đời Đường - Tiết Đào. Sử sách ghi chép, Tiết Đào dung mạo xinh đẹp, trí tuệ, tám tuổi đã biết làm thơ, thông hiểu âm luật, nhiều tài nghệ, danh chấn nhất thời. Thời kỳ Đức Tông Trinh, nàng được mời Tiết Đào làm chức quan Thư lang…Từ đó trở đi, cái tên “Nữ thư lang” được lan truyền nhanh chóng, người người ca tụng.

Đông Nhan dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, thi từ ca phú đều tinh thông, là tài nữ hoa khôi của trường đại học nổi tiếng thủ đô, cho nên mọi người gọi cô là “Nữ hiệu thư”

Đông Nhan nhợt nhạt cười, nói: - Mình có biết câu cá đâu.

- Sợ cái gì chứ? Mình cũng đâu có biết, học đi, dù sao cũng không thể để cho anh ấy đắc ý như vậy được.

Đông Nhan mỉm cười lắc đầu.

Tính khí hiếu thắng của Lý Thu Vũ, từ nhỏ đến lớn đều không hề thay đổi.

Thấy Đông Nhan ngồi bất động, Lý Thu Vũ liền tiến đến nắm lấy tay cô kéo đi ra ngoài. Luận thể lực, Tiểu ma nữ đương nhiên không thể bằng Chủ tịch huyện Phạm được, nhưng so với Đông Nhan thì cô mạnh hơn vài phần. Đông Nhan ham sáng tác, Lý Thu Vũ ham ca múa. Đông Nhan bị cô kéo lên, không cản được, đành phải ngoan ngoãn đi cùng ra ngoài.

Thấy Lý Thu Vũ cứng rắn lôi Đông Nhan ra ngoài, Phạm Hồng Vũ cười ha hả, đứng lên nói: - Nào, chúng ta thi nhau câu xá xem…Đông Nhan, có biết câu cá không?

Đông Nhan khẽ lắc đầu.

- Được, anh sẽ dạy các em. Phạm Hồng Vũ vừa nói, vừa mang dụng cụ câu cá ra.

- A…

Bỗng nhiên lúc này, hai cô gái đều cùng cất tiếng kêu, giống như đang kinh hoảng điều gì đó.

Hóa ra, mồi câu mà Chủ tịch huyện Phạm lấy ra là một con giun nhỏ đang ngo ngoe, trực tiếp khiến cho hai cô gái sợ tới mức lui lại vài bước. Bốn tay nắm chặt, hoảng sợ vạn phần, Đông Nhan hai mắt nhắm nghiền, còn Lý Thu Vũ thì nhìn Phạm Hồng Vũ với ánh mắt kỳ lạ.

Chủ tịch huyện Phạm ngẩn người, mang hộp mồi ra, cười xấu hổ, nói: - Xin lỗi, cầm nhầm, các em dùng loại mồi câu tổng hợp này đi.

Giun nhỏ là mồi câu cá ăn tạp loại nhỏ, Phạm Hồng Vũ chỉ suy nghĩ đơn giản rằng các cô gái không đủ sức để kéo loại cá lớn lên, chỉ câu mấy con cá nhỏ vui đùa một chút là được rồi, nhưng không ngờ rằng khi đưa mồi câu ra lại khiến cho các cô sợ hãi như vậy.

Đông Nhan nhắm mắt lại, lắc đầu liên tục, khuôn mặt trắng bệch. Cô sợ rằng mở hộp ra lại là thứ gì đó đáng sợ nữa.

- Cái này được, dùng loại mồi này đi, Đông Nhan đừng sợ, không phải côn trùng đâu.

Lý Thu Vũ lá gan lớn hơn một chút, nhìn thấy túi mồi được đóng gói liền thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy.

Đông Nhan mở mắt nhìn túi mồi trong tay Lý Thu Vũ, lúc này mới yên tâm.

Thấy Đông Nhan không sợ hãi nữa, Phạm Hồng Vũ lúc này mới cầm lấy cần câu, dạy các cô móc mồi như thế nào, buông cần như thế nào…năng lực động thủ của Lý Thu Vũ khá mạnh, cao hứng buông cần.

Đông Nhan luống cuống tay chân, trên trán đã bắt đầu lấm mồ hôi.

Phạm Hồng Vũ cười bước lên, giúp cô rỡ dây cước bị rối, cuối cùng cũng buông cần xuống được.

- Cảm ơn anh. Đông Nhan xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói một tiếng.

Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, trở lại vị trí của mình, cũng buông cần câu rồi ngồi xuống, dù bận hắn vẫn ung dung rút thuốc lá ra hút, thuyền đánh cá lay động nho hỏ, Lý Thu Vũ đứng không vững, một tiếng thét chói tai, hai tay cuồng loạn, Phạm Hồng Vũ nhanh chân bước ra, giơ tay kéo lại, Lý Thu Vũ lập tức ngã vào người hắn.

Đông Nhan đúng lúc nắm được vào lan can mui thuyền, nên không bị ngã xuống.

- Cẩn thận một chút, chỗ này nước rất sâu đấy, ngã xuống thì phiền to.

Phạm Hồng Vũ ôm lấy Lý Thu Vũ, nhưng vẫn không hề thương hoa tiếc ngọc, mà chỉ “quát lớn”.

- Dù sao ngã xuống thì đã có anh lo, em sợ cái gì?

Lý Thu Vũ không thèm để ý, đứng vững thân mình, cười hì hì nói.

Lời này rất ngang ngược vô lý. Chủ tịch huyện Phạm lập tức nghẹn họng, không phản bác được, một lúc sau, lẩm bẩm nói: - Xem ra phải có văn kiện, tất cả du thuyền đều phải trang bị phao cứu sinh mới được…

Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, đời sau có quy định này. Nhưng thời điểm lúc này, du lịch hồ Thanh sơn vẫn chưa được hình thành, ngay cả công ty du lịch chính quy cũng không có, ai đến quản những chi tiết như vậy chứ?

Trên hồ câu cá, đối với người thành thục thì vô cùng thích thú, vô cùng hưởng thụ, nhưng đối với người mới học thì đó là một loại dày vò. Chỉ ngồi hai phút chưa có động tĩnh gì, Lý Thu Vũ đã không kiên nhẫn được rồi. Hừ hừ nói: - Sao cá vẫn chưa cắn câu nhỉ?

- Cứ bình tĩnh đi, câu cá là so sánh kiên nhẫn đấy.

- Hừ, phiền toái như vậy…nhàm chán chết đi được, kể chuyện cười nghe đi.

Hai tối nay, Chủ tịch huyện Phạm đi nhà khách bồi hai cô nàng, Lý Thu Vũ cứ khăng khăng đồi hắn phải kể chuyện cười hoặc kể chuyện xưa. Tuy không có khiếu kể chuyện nhưng Chủ tịch huyện Phạm vẫn “đối phó” được. Mỗi khi hắn kể chuyện, Đông Nhan đều nghe rất chăm chú.

- Được. Trong một chuyến phi cơ, trên không trung xảy ra trục trặc, cần phải giảm bớt sức nặng, nhưng lại không đủ dù để nhảy. Cơ trưởng liền nói với người Pháp: Anh nhảy xuống đi, phía dưới có một cô gái xinh đẹp đang chờ đón đó. Người Pháp liền nhảy xuống; Cơ trưởng quay sang nói với người Ý: Anh nhảy xuống đi, phía dưới có mì ống và pizza ngon nhất đang chờ đó. Người Ý cũng nhảy xuống; Đến lượt người Mỹ, cơ trưởng nói với anh ta: Anh mua bảo hiểm rồi đấy. Người Mỹ vừa nghe, không chút do dự liền nhảy xuống…

Lý Thu Vũ cười to, trong trẻo vô cùng, đột nhiên tiếng cười dừng lại, cô quay đầu sang nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, hung tợn nói: - Anh đang châm chọc em đúng không?

Phạm Hồng Vũ cười nói: - Đúng vậy, dù sao cũng mua bảo hiểm rồi, rơi xuống cũng không lo, không cần em phụ trách, sẽ có người phụ trách.

Đông Nhan cười khúc khích, trông rất quyến rũ.

- Anh bại hoại, xấu lắm… Lý Thu Vũ không thuận theo, giơ nắm đấm lên đấm vào vai Phạm Hồng Vũ.

Đông Nhan đỏ mặt, nhìn xuống mặt hồ, không dám nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhẹ giọng kêu lên: - Mau nhìn di, phao động đậy rồi kìa.

- Ya…., là của mình.

Lý Thu Vũ lập tức nhì về mặt hồ, kêu lên, luống cuống tay chân cầm lấy cần câu.

- Đừng vội, nhẹ nhàng cầm lấy gậy…đúng rồi, cứ như vậy, đừng nóng vội, chờ một chút, cá đang thăm dò thôi, đợi nó cắn rồi mới nhấc lên…

Phạm Hồng Vũ đứng một bên chỉ điểm.

Lý Thu Vũ hai tay cầm chặt cần câu, chăm chú nhìn mặt nước, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn khẩn trương.

- Nhấc…

Mắt nhìn thấy miếng phao đã chìm vào nước, Phạm Hồng Vũ khẽ nói một tiếng.

Lý Thu Vũ cầm chặt cần câu, nhấc mạnh lên.

- Ái…nặng quá.

Ngay sau đó Lý Thu Vũ chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống nước.

Phạm Hồng Vũ lập tức xông qua, đứng sau cô, hai tau quàng lấy, cũng cầm cần câu, thân hình nhỏ nhắn của Lý Thu Vũ đứng trọn trong vòng tay hắn. - Là một con cá lớn.

Phạm Hồng Vũ nói theo kinh nghiệm của mình.

- Cầm chặt nhé, đừng buông tay, đừng dùng sức quá, thả lỏng chút…

Phạm Hồng Vũ liên thanh chỉ điểm.

Lý Thu Vũ sắc mặt đỏ bừng, hưng phấn không thôi.

Hai tay dùng sức, trên mặt nước xẹt qua một đường sáng bạc, một con cá lớn đã bị kéo lên. - Oa…giỏi quá.

Lý Thu Vũ bất ngờ, hoan hô nhảy nhót.

----------oOo------.