Bốn thanh đao, hai thanh kiếm, đồng thời đâm vào chiếc kiệu, phân biệt từ bốn phía cùng đâm vào.
Người trong kiệu dù có né qua bất cứ bên nào, cũng đều né không khỏi, dù y là một tay hảo hán như hổ dữ, như rồng bay, cũng khó lòng mà tránh khỏi.
Huống gì người trong kiệu là một người bệnh gần chết, mạng sống như mành treo chuông, ngay cả bàn tay còn chưa nhấc lên được.
Cả người Lam Lan đã mềm nhũn ra, cô lấy hai bàn tay che mắt lại.
Người trong kiệu là em của cô, bốn thanh đao, hai thanh kiếm đâm vào, máu của em cô sẽ phun ra làm ướt đẫm chiếc kiệu.
Dĩ nhiên cô không thể nhìn, cô không dám nhìn.
Kỳ quái là, bàn tay cô lại còn để hé ra một kẽ hở, còn lén nhìn trong kẽ hở ra.
Cô không thấy có máu, cũng không nghe có tiếng hô thảm thiết.
Đao kiếm đâm thủng vào, trong kiệu vẫn không có một tí phản ứng gì, sáu người bên ngoài kiệu đều biến hẳn sắc mặt, tay chân cứng đờ cả ra.
Chỉ nghe có mấy tiếng cách cách cách vang lên, sáu người đồng thời lui lại, đao kiếm lại được rút ra khỏi kiệu.
Bốn thanh khoái đao làm bằng thép ròng đã bị bẻ gãy, hai thanh kiếm của Linh Lung song kiếm cũng bị gãy còn thừa phân nửa.
Châu Ngũ thái gia cười nhạt nói :
- Quả thật không ra khỏi tiên liệu của ta, quả là hảo công phu!
Ông ta bỗng hét lên :
- Phóng tên!
Tiếng dây cung đồng thời bựt bựt vang lên, tên bay loạn xạ ra, như phi hoàng như mưa rào lại, cắm sâu vào trong kiệu.
Trong kiệu vẫn còn không có tí phản ứng, mấy chục mũi tên bỗng từ trong kiệu rớt ra, mỗi cái chỉ còn thừa một nửa.
Còn mũi tên đâu?
Chỉ nghe xẹt một tiếng vang lên, mười tia sáng lạnh từ chiếc kiệu bay ra, nhắm vào hàng thứ nhất cửa sổ bên tay trái của bức rèm.
Phía sau cửa sổ lập tức có tiếng hô thảm thiết vọng ra, máu tươi vọt ra xối xả.
Biến chuyển ấy, ai ai cũng đều thấy, Tiểu Mã cũng thấy, trong lòng y không biết nổi lên cảm giác ra sao.
Bây giờ y mới biết, bọn họ đổ máu đổ mồ hôi, liều mạng để bảo vệ cho người này, nhưng chính y, y mới chân chính là một tay cao thủ, võ công còn cao hơn người khác tưởng tượng không biết bao nhiêu.
Y thật tình nghĩ không ra, tại sao người này lại giả làm thành người bệnh sắp chết làm gì?
Tại sao lại muốn núp vào trong kiệu?
Y cố ý để cho bọn Tiểu Mã bảo vệ y qua núi, cốt ý để làm gì?
Châu Ngũ thái gia bỗng lại hét lên :
- Ngừng tay!
Tiểu Mã lập tức ngừng tay.
Y vốn không muốn liều mạng đánh nhau một cách hồ đồ như vậy.
Y bỗng phát hiện ra, những chuyện mình làm mấy ngày nay, thật giống như một con lừa bị bịt mắt do người ta kéo qua kéo lại.
Thường Vô Ý cũng đã ngừng tay.
Tâm tình của y cũng không khác gì lắm với Tiểu Mã.
Châu Ngũ thái gia nói ra điều gì là mệnh lệnh, dĩ nhiên bọn thuộc hạ của ông ta lại càng không dám không ngừng tay.
Đại sảnh lập tức lại biến thành một màn yên lặng như chết. Một hồi thật lâu, mới nghe có tiếng Lam Lan thở nhẹ ra nói :
- Tôi đã khuyên các người nãy giờ rồi, đừng có đi chọc y nổi giận lên, tại sao các người không chịu nghe?
Người trong kiệu còn đang ho sù sụ lên.
Châu Ngũ thái gia cười nhạt nói :
- Thần long đã thấy đầu rồi, các hạ còn gì mà phải làm bộ giả bệnh?
Lam Lan nói :
- Y vốn trước giờ có bệnh!
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Bệnh gì?
Lam Lan nói :
- Tâm bệnh.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Y bệnh có nặng không?
Lam Lan gật gật đầu, thở ra nói :
- May mà bệnh của y còn có thuốc chữa!
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Sao?
Lam Lan nói :
- Thuốc trị bệnh của y, không nằm bên kia núi!
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Tại nơi nào?
Lam Lan nói :
- Tại nơi đây. Chúng tôi lên núi này xin thuốc đây là vì chúng tôi cố ý muốn ông bức chúng tôi vào đường cùng, cố ý cho ông nghĩ rằng chúng tôi không đến nơi đây không được!
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Các ngươi dùng trăm phương ngàn kế, chỉ là muốn lại đây gặp ta?
Lam Lan không phủ nhận.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Nếu vậy, tại sao hắn còn núp trong kiệu làm gì?
Lam Lan nói :
- Để tôi hỏi y.
Cô quay người lại, tới sát gần kiệu, nhẹ nhàng hỏi :
- Châu Ngũ thái gia muốn mời chú ra gặp mặt nói chuyện, chú nghĩ sao?
Người trong kiệu ừ lên một tiếng, Lam Lan lập tức kéo màn lên, một người dựa vào tay nàng, từ từ bước xuống kiệu, y chính là gã thiếu niên Tiểu Mã đã thấy trong khách sạn Thái Bình.
Gương mặt của y vẫn còn trắng bệch như vậy, vẫn còn không một tí máu. Giữa tiết trời tháng chín còn chưa có tí hơi hám gì lạnh lẽo, người của y còn mặc một lớp áo thiều cầu, mà không thấy có giọt mồ hôi nào trên mặt.
Tấm áo thiều cầu dày cộm, che hết cả nửa bên mặt của y, nhưng vẫn còn thấy được nét mặt rất thanh tú.
Lam Lan nhìn y, ánh mắt hiện ra đầy vẻ ôn nhu, cô nói :
- Chú đi có được không?
Gã thiếu niên gất gật đầu, y đối diện với bức màn nói :
- Hiện tại ông đã thấy tôi?
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Xem ra ngươi quả thật là người có bệnh?
Biểu tình trên gương mặt của ông ta, không ai nhìn thấy, nhưng mỗi người đều có thể nghe ra được giọng nói của ông ta rất khích động, chẳng qua chỉ cố ý làm ra vẻ trấn định thế thôi.
Gã thiếu niên thở ra nói :
- Chỉ tiếc là, ông thấy được tôi, nhưng tôi thấy không được ông.
Châu Ngũ thái gia hỏi :
- Tại sao ngươi không lại đây xem thử?
Gã thiếu niên nói :
- Tôi cũng đang tính làm vậy!
Y quả thật bước lại, tuy rất chậm, chân vẫn bước không ngừng.
Bước qua khỏi bệ đá, bước chân của y vẫn không ngừng ở đó.
... Bất cứ ai bước qua khỏi bệ đá, sẽ giết chết không tha!
Hình như y chưa hề nghe ai nói câu đó.
Trong cửa sổ hai bên lại nghe có tiếng tên lắp vào dây cung, mũi tên loang loáng chỉ vào người y.
Y làm như không thấy những thứ đó.
Bốc Chiến, Vô Thiệt, Dạ Lang, Linh Lung Song Kiếm, bao nhiêu đó những tay tuyệt đỉnh cao thủ, dưới cặp của y như là những kẻ đã chết!
Bọn Bốc Chiến cũng không thấy động đậy, bởi vì Châu Ngũ thái gia còn chưa phát ra hiệu lệnh!
Đấy có phải vì ông ta muốn giữ người này lại để tự mình ra tay đối phó?
Bởi vì ông ta mới là tay đệ nhất cao thủ trên Lang Sơn, chỉ có ông ta mới là kẻ có tài năng đối phó với người trẻ tuổi này.
Môn khí công kinh người của ông ta, trong giang hồ quả thật rất ít có người nào sánh bằng.
Gã thiếu niên thâm tàng không để lộ ra, võ công lại càng thâm bất khả trắc.
Bọn họ đánh nhau lần này, ai thắng ai thua?
Không ai dự liệu được, nhưng bàn tay của mỗi người đều ướt đẫm mồ hôi, bất kể ai là kẻ thắng thua trong bọn họ, trận chiến khích liệt hung hiểm này, chắc chắn là trước giờ chưa ai đã từng thấy qua.
* * * * *
Gã thiếu niên đã bước đến gần bức rèm, Châu Ngũ thái gia còn đang ngồi chễm chệ phía sau bức rèm, không một tí cử động.
Có phải ông ta đã có dự kiến gì trong đầu?
Quyền đầu của Tiểu Mã đã nắm chặt lại, trong lòng y đang hỏi chính mình :
- Người khác dám bước qua, tại sao mình không dám? Không lẽ mình quả thật là con lừa đã bị người ta kéo qua kéo lại rồi sao?
Chuyện gì y còn có thể chịu được, chịu cùng cực, chịu đói, chịu ăn đao, y chẳng màng.
Nhưng chuyện này y chịu không nổi.
Trên đời này có hạng người thà chết không chịu nổi tức bực, Tiểu Mã chính là hạng người đó.
Y bỗng xông lại, lấy hết sức bình sinh xông lại, xông qua bệ đá.
Không ai ngăn trở y, bởi vì mọi người đang tập trung sự chú ý vào người gã thiếu niên.
Đợi đến lúc mọi người nhìn qua y, người của y đã như mũi tên bay tới bức rèm, xông thẳng tới tận trước mặt Châu Ngũ thái gia.
Một người tuổi tác đã lớn rồi, thông thường sẽ biến ra hơi cô tị cổ quái một tí.
Châu Ngũ thái gia biến đổi có hơi nhiều.
Mấy năm gần đây, trừ kẻ tâm phúc bên cạnh của ông ta là Vô Thiệt Đồng Tử ra, ngay cả Bốc Chiến là người đã từng bên cạnh ông ta lâu nhất, cũng không dám bước vào sau bức rèm một bước.
... Vô phép bước vào, loạn kiếm phân thây.
Cỡ tính khí nóng nảy bạo liệt của ông ta, dĩ nhiên sẽ nhất định không dung tha cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã có chống đỡ được một chiêu công kích của ông ta không?
Thường Vô Ý cũng đã chuẩn bị xông vào, có chết cũng phải chết chung một chỗ với bạn bè.
Nào ngờ Châu Ngũ thái gia vẫn còn đang ngồi chễm chệ ở đó, không có lấy một cử động.
Tiểu Mã cũng không cử động.
Vừa xông vào, y đã đứng sững ra như trời trồng ở đó trước mặt Châu Ngũ thái gia, hình như y đột nhiên bị một thứ ma pháp gì thần kỳ chế ngự, biến thành một người gỗ đá.
Không lẽ sau bức rèm có thứ ma lực gì thần bí tồn tại ở đó? Có thể biến một người bằng xương bằng thịt thành gỗ đá?
Hay là Châu Ngũ thái gia đã luyện thành một thứ võ công gì thần kỳ, không cần phải xuất thủ, vẫn có thể lấy mạng người khác như thường?
Trên đời này không phải vốn có nhiều điều không ai tưởng tượng ra nổi, giải thích cho nổi?
Đối với những chuyện như vậy, bất kỳ ai cũng đều có cảm giác vô cùng kinh khủng không thể kháng cự được.
Thường Vô Ý nắm chặt lấy thanh kiếm, bước từng bước một lại.
Trong bụng y cũng đang sợ, áo của y đã ướt sũng mồ hôi, nhưng y đã quyết ý trong lòng, không hề thoái bước.
Không ngờ y chưa bước lại bức rèm, Tiểu Mã bỗng cử động.
* * * * *
Tiểu Mã không biến thành gỗ đá, cũng không bị ai khống chế, nhưng y quả thật đã thấy một chuyện quái lạ không thể tưởng tượng được.
Vừa xông lại bức rèm, y lập tức phát hiện ra, cái vị Lang Sơn Chi Vương hò hét ra lửa ra sấm, đương thế vô địch ấy, lại là một người đã chết.
Không những đã chết, còn chết đã lâu ngày.
Sau bức rèm, hương khói bay tản mạn, Châu Ngũ thái gia đang ngồi chễm chệ trong bảo tòa, không có lấy một cử động, bởi vì toàn thân ông ta đã cứng ngắc như đá.
Những lớp thịt trên mặt ông ta bởi vì co rút lại mà đã biến ra nhăn nhúm, gương mặt vốn rất trang nghiêm, đã biến thành tà ác khủng bố vô cùng.
Không ai biết ông ta đã chết bao lâu rồi.
Thi thể của ông ta không bị rữa nát hôi thúi ra, bởi vì nó đã được tẩm bởi một thứ thuốc thần bí nào đó.
Bởi vì có người muốn lợi dụng thi thể của ông ta để phát hiệu thi lệnh, khống chế toàn thể bá nghiệp trên Lang Sơn.
Người nãy giờ nói chuyện thay cho ông ta, chính là kẻ đó.
Y nhất định không thể để cho ai biết được bí mật này, vì vậy nhất định không thể để cho ai lại gần bức rèm.
Y chỉ có thể tín nhiệm được một người là Vô Thiệt đồng tử, bởi vì không những y không có lưỡi, cũng không có dục vọng.
Hiện tại Tiểu Mã cũng đã hiểu ra, tại sao Trương Lung Tử liều mạng xông vào đó.
... Trời sinh y có cặp mắt quá sắc bén, không những vậy còn đã được quen huấn luyện, chính lúc hai tiếng “đứng lại” làm cho bức rèm châu bị chấn động, y đã phát hiện ra bí mật.
... “Đứng” là chữ mở miệng ra, nhưng người đang nói chữ đó, cái miệng không thấy cử động gì cả.
Y nhìn ra được, người ngồi chễm chệ phía sau bức rèm đã chết rồi, nhưng y lại quên đi rằng, người chết không nói được, người đang nói ắt là người khác, người đó dĩ nhiên không để cho y còn sống nói ra bí mật.
Tiểu Mã đứng ngẩn người ra đó thật lâu, y chỉ cảm thấy trong lòng mình có nổi bi ai không tả xiết được, vì một vị Lang Sơn Chi Vương tung hoành một cõi mà bi ai, vì loài người mà bi ai.
Bất kể người nào lúc sống có bao nhiêu là quyền lực, chết rồi, cũng đành phải để mặc người khác muốn bày bố ra sao thì bày bố.
Y than thở một hồi, quay đầu lại, bèn thấy một người còn bi thương hơn.
Gã thiếu niên thân thế không rõ ràng này, cũng đang nhìn như si như dại vào Châu Ngũ thái gia, trên gương mặt trắng bệch, nước mắt đang chảy đầm đìa.
Tiểu Mã nhịn không nổi hỏi :
- Chú rốt cuộc là người như thế nào?
Gã thiếu niên không mở miệng ra.
Tiểu Mã nói :
- Ta biết chú không phải họ Lam, cũng không phải là Lam Ký Vân.
Ánh mắt của y lấp loáng, y bỗng hỏi :
- Có phải chú họ Châu không?
Gã thiếu niên vẫn còn chưa mở miệng ra, nhưng y đã từ từ quỳ xuống, quỳ trước mặt Châu Ngũ thái gia.
Tiểu Mã bỗng hiểu ra :
- Không lẽ chú là... chú là con của ông ta?
Chỉ nghe một người bên ngoài rèm nhẹ nhàng nói :
- Đúng vậy, y chính là con trai độc nhất của Châu Ngũ thái gia, Châu Vân.
* * * * *
Châu Ngũ thái gia vẫn còn chễm chệ ngồi trong bảo tòa, từ ngoài bức rèm nhìn xa xa lại, vẫn còn trang nghiêm như thần thánh.
Đứa con trai độc nhất của ông ta còn đang quỳ trước mặt, thầm nhỏ lệ.
Bốc Chiến đứng xa xa nhìn, trong mắt hình như cũng có hàng lệ nóng đang ứa ra.
Tiểu Mã nói :
- Ngươi và Châu Ngũ thái gia là bạn đã lâu năm?
Bốc Chiến nói :
- Đã bao nhiêu năm nay.
Tiểu Mã nói :
- Nhưng lúc nãy ngươi không nhận ra được Châu Vân là con trai của ông ta?
Bốc Chiến nói :
- Châu Vân lúc mười ba tuổi đã rời khỏi Lang Sơn, mười năm nay chưa hề về lại bao giờ.
Đối với bất cứ một người nào, mười năm là một khoảng thời gian dài, biến đổi trên con người họ cũng rất lớn lao.
Tiểu Mã nói :
- Tại sao y muốn đi ra ngoài? Tại sao y không về lại?
Bốc Chiến nói :
- Y trời sinh là một kỳ tài về võ học, lúc mười ba tuổi, đã cho võ công của mình không còn thua gì cha mình, muốn ra ngoài khai phá cho mình một thiên hạ.
Tiểu Mã nói :
- Nhưng cha của y không chịu cho y đi.
Bốc Chiến nói :
- Một người cuối cuộc đời có một đứa con trai, dĩ nhiên không đành để con trai độc nhất của mình bỏ mình đi ra ngoài đời.
Tiểu Mã nói :
- Vì vậy Châu Vân lén bỏ nhà ra đi?
Bốc Chiến nói :
- Y là một người có chí khí, vả lại tính khí cũng cố chấp như phụ thân của y, nếu đã quyết định chuyện gì rồi, chẳng ai có cách gì làm cho y thay đổi chủ ý được.
Lão than thở một hồi rồi lại nói :
- Mười năm nay, tuy không ai biết y ở đâu, nhưng ta và phụ thân của y đều biết, tính khí con người như y, ở ngoài đời sẽ không khỏi nếm phải ít nhiều đau khổ.
Tiểu Mã quay qua Lam lan :
- Mười năm nay y làm gì, chắc chỉ có mình cô là biết rõ nhất.
Lam Lan không hề phủ nhận :
- Tuy y nếm phải không ít đau khổ, nhưng cũng luyện được không ít những thứ võ công tuyệt kỹ, vì muốn học võ công của người khác, chuyện gì y cũng đều làm được.
Một người thành công không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Y được võ công tới mức độ như ngày hôm nay, dĩ nhiên đã qua bao nhiêu tháng ngày gian khổ.
Lam Lan nói :
- Nhưng y bỗng trở nên chán nản, y bỗng phát hiện ra một người dù có luyện thành công phu vô địch thiên hạ, cũng có lúc ngược lại cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Thần sắc của cô thảm đạm, cô chầm chậm nói tiếp :
- Bởi vì y không có thân nhân lo cho mình, cũng không có bạn bè, võ công của y luyện đến mức độ tuyệt đỉnh, trong lòng lại càng thống khổ.
Tiểu Mã hiểu được cái tâm tình đó.
Những kẻ lãng tử không nơi nương tựa, đều hiểu được cái thứ tình cảm đó.
Nếu không một ai quan tâm đến sự thành bại của mình, thành công không phải cũng sẽ biến thành không có ý nghĩa gì cả sao?
Tiểu Mã chăm chú nhìn Lam Lan hỏi :
- Cô không quan tâm đến y sao?
Lam Lan nói :
- Em quan tâm y, nhưng em cũng biết, cái an ủi và quan hoài y chân chính cần vào, không phải là cái mà em có thể cung cấp được cho y.
Tiểu Mã hỏi :
- Phụ thân của y mới được?
Lam Lan gật gật đầu, cô nói :
- Chỉ có phụ thân của y, mới là người duy nhất thân thiết trong đời của y, nhưng tính khí của y quá quật cường, không những thà chết cũng không chịu thừa nhận điểm đó, còn cho rằng, mình đã trốn ra khỏi nhà rồi, là không còn mặt mũi gì về nữa.
Bốc Chiến nói :
- Chúng ta đã từng xuống núi đi tìm y.
Lam Lan nói :
- Mấy năm đó y còn chưa thấy tình cảm thân thiết là quý hóa, vì vậy y vẫn một mực tránh né, đợi đến lúc y muốn trở về, y chẳng còn nghe thấy tin tức của các ông.
... Trên đời này chuyện của con người không phải đa số đều như vậy sao? Nếu không trên đời này làm gì có bao nhiêu bi kịch đầy những chuyện do ngộ hội, mâu thuẫn tạo ra?
Chỉ một tí ngộ hội và mâu thuẫn, sẽ có thể gây nên một bi kịch không cách nào thu thập được.
Đấy cũng chính là bi kịch lớn nhất của kiếp người.
Lam Lan nói :
- Y cứu tính mạng của cả nhà họ Lam, tôi không thể lấy mắt nhìn y chịu đau khổ, vì vậy tôi mới lén viết dùm y mấy lá thơ gởi về, tìm đủ trăm phương nghìn kế nhờ người đem đến Lang Sơn, hy vọng Châu Ngũ thái gia sai người lại đón đứa con ông ta.
Bốc Chiến nói :
- Sao chúng ta chẳng ai biết gì chuyện đó cả?
Lam Lan than thở nói :
- Đấy không chừng chỉ vì tôi nhờ không đúng người, do đó mà bao nhiêu thư tín đều lọt vào tay kẻ tà ác.
Cô lại nói tiếp :
- Nhưng lúc ấy chúng tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, bởi vì thư chúng tôi gởi không bao lâu, trên Lang Sơn có gởi xuống một lá thư hồi âm của Châu Ngũ thái gia.
Bốc Chiến hỏi :
- Hồi âm gì?
Lam Lan nói :
- Cái gã tên là Tống Tam, xem ra có vẻ thành thật, tự xưng là người thân tín của Châu Ngũ thái gia.
Bốc Chiến nói :
- Trước giờ ta chưa nghe đến tên người này.
Lam Lan nói :
- Tên họ của y chắc là giả, chỉ tiếc là chúng tôi vĩnh viễn không còn biết y rốt cuộc là ai nữa.
Bốc Chiến hỏi :
- Tại sao?
Lam Lan nói :
- Bởi vì bây giờ thi cốt của y chắc đã rữa nát ra từ lâu.
Cô lại nói bổ sung :
- Y đưa lại một phong thư bọc bằng sáp, nhất định muốn Châu Vân tự tay mở ra cho bằng được, bởi vì trong bọc sáp có mật hàm của Châu Ngũ thái gia viết cho y, nhất định không thể để cho người thứ ba xem.
Cha con với nhau dĩ nhiên là có bí mật, điểm đó bất kỳ ai cũng không thể nào nghi ngờ.
Lam Lan nói :
- Không ngờ trong sáp, có giấu khói độc và ba cây độc châm.
Tiểu Mã giành hỏi :
- Châu Vân trúng phải ám toán của y?
Lam Lan cười khổ nói :
- Có ai ngờ đến cha mình lại đi ám toán con bao giờ? May mà y quả là tay kỳ tài võ học một thời, y dùng nội lực đem chất độc bức ra ngoài được một nửa.
Tiểu Mã hỏi :
- Còn Tống Tam?
Lam Lan nói :
- Lúc Tống Tam đến đây, y đã bị trúng độc rất nặng, y đang tính bỏ chạy, độc tính đã phát tác ra, chỉ trong khoảnh khắc, xương thịt đều bị hủ nát.
Tiểu Mã nắm chặt quyền đầu nói :
- Con người này thật hung bạo, thủ đoạn thật ác độc.
Lam Lan nói :
- Nhưng cọp có hung dữ cũng không ăn thịt con, lúc đó chúng tôi đã nghĩ ra, người sai Tống Tam lại, nhất định là người khác, y không chịu cho hai cha con gặp nhau, bởi vì y biết Châu Vân mà về lại, nhất định sẽ kế thừa bá nghiệp của Châu Ngũ thái gia.
Cô than thở rồi nói tiếp :
- Chúng tôi còn nghĩ đến một chuyện khác còn đáng sợ hơn.
Tiểu Mã hỏi :
- Chuyện gì?
Lam Lan nói :
- Người ấy nếu đã dám làm vậy, Châu Ngũ thái gia dù có chưa chết, cũng nhất định đang bị bệnh nặng.
Bốc Chiến lập tức đồng ý, hằn học nói :
- Châu Ngũ thái gia tài năng tuyệt thế, nếu ông ta còn khỏe mạnh, người này dù có gan bằng trời, cũng nhất định không dám làm vậy.
Lam Lan nói :
- Cha con lo lắng cho nhau, đấy là tính trời sinh, đến giờ phút này, Châu Vân cũng không thể cố chấp được gì nữa.
Cô lại thở ra rồi nói :
- Nhưng chúng tôi cũng đã nghĩ đến chuyện, nếu người này đã dám ám toán con trai độc nhất của Châu Ngũ thái gia, trên Lang Sơn nhất định đã có kẻ trợ lực bên mình.
Nếu chúng tôi cứ thế mà xông lên núi, không những nhất định sẽ không gặp được Châu Ngũ thái gia, không chừng còn hại luôn cả lão nhân gia.
Bốc Chiến bổ sung cho cô nói :
- Bởi vì lúc đó các ngươi còn chưa biết ông ta sống chết ra sao, Châu Vân dù võ công cái thế đến đâu, độc tính rốt cuộc còn chưa được giải trừ, xuất thủ sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lam Lan nói :
- Chỉ tiếc là chúng tôi không thể chờ đợi thêm được ngày nào, vì vậy chúng tôi nhất định phải tìm một cách nào chắc ăn nhất.
Tiểu Mã nói :
- Vì vậy các người nghĩ đến tôi.
Lam Lan gật đầu nói :
- Bọn em không muốn lừa gạt anh, chỉ bất quá chuyện này thật tình bí mật quá, nhất định không thể tiết lộ ra một tí gì.
Tiểu Mã cũng thở ra, gật đầu nói :
- Thật ra tôi cũng chẳng trách gì cô, đấy vốn là chuyện tôi cam lòng tình nguyện làm.
Thường Vô Ý lạnh lùng nói :
- Hiện tại ta chỉ muốn biết một chuyện.
Tiểu Mã hỏi :
- Chuyện gì?
Thường Vô Ý hỏi :
- Người chủ sử âm mưu này rốt cuộc là ai?
Tiểu Mã không trả lời, Lam Lan và Bốc Chiến cũng không, nhưng trong bụng bọn họ đều đồng thời nghĩ đến một người... “Sói Quân Tử” Ôn Lương Ngọc.
Y vốn là kẻ tâm phúc tả hữu của Châu Ngũ thái gia, trong tình cảnh khẩn yếu như thế này, vẫn chưa thấy y xuất hiện ra.
Dưới bảo tòa sau bức rèm còn có một đường địa đạo bí mật, người lúc nãy nói thay cho Châu Ngũ thái gia chắc chắn đã trốn theo đường địa đạo này.
Người này có phải là Ôn Lương Ngọc không? Y còn trốn đâu cho được đây?
- Bất kể y muốn trốn tới đâu, cũng trốn không khỏi.
- Chúng ta dù có muốn rượt theo cũng không thể theo con đường địa đạo này.
- Tại sao?
- Cỡ hạng người âm hiểm và thâm trầm như y, nhất định sẽ để lại mai phục rất lợi hại sau lưng.
Bốc Chiến rốt cuộc vẫn là kẻ thâm mưu viễn lự.
- Lần này chúng ta không thể vì khích động quá mà làm hư chuyện lớn.
Mọi người đều đồng ý vào điểm đó, mỗi người đều đang đợi Châu Vân quyết định.
Chỉ có Tiểu Mã là không đợi ai. Y không muốn đợi, cũng không thể đợi.
Y lại xông ra ngoài, Lam Lan chạy theo sau y hỏi :
- Anh tính đi đâu thế? Tính làm gì?
Tiểu Mã nói :
- Đi làm thịt một người.
Lam Lan hỏi :
- Ai?
Tiểu Mã nói :
- Một người luôn luôn giấu mặt đằng sau một chiếc mặt nạ.
Ánh mắt của Lam Lan sáng rực lên, cô hỏi :
- Anh nghĩ y rất có thể là Ôn Lương Ngọc?
Tiểu Mã nói :
- Đúng vậy.
Bên ngoài có ánh sáng, ánh sáng mặt trời. Ánh sáng mặt trời đang chiếu trên mặt hồ.