[Quyển 2] Ý - Tình Yêu Và Đam Mê

Chương 19

Tin.

Âm thanh của tin nhắn từ điện thoại phát ra làm tôi choàng tỉnh. Hé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi phát hiện nắng đã chiếu thẳng vào góc giường mất rồi.

Khẽ cựa người một cái, tôi toang xoay mình với lấy gối ôm để ngủ tiếp thì bỗng nhớ lại việc của đêm qua, thế là bật dậy một góc chín mươi độ, hai mắt trừng lớn thao láo đầy tỉnh táo.

Quay đầu nhìn ra cửa sổ lần nữa, trời đang hửng nắng, nhưng hôm nay có gì đó rất đặc biệt.

Có một thứ rất đặc biệt đang hiện hữu trong tim tôi lúc này.

Dụi dụi hai mắt, tôi hít sâu một luồng không khí buổi sớm mai, sau đó thở nhẹ ra, mỉm cười, quay lại cầm lấy điện thoại. Chỉ mới nhìn màn hình mà tôi đã cười đến tít cả hai mắt lại rồi.

Nhất là nhìn cái biệt danh mà hôm qua tôi đã đặt cho Nguyện.

Ngẫm lại, làm sao tôi có thể sáng tạo thế nhỉ?

Baba bé Than: Đã dậy chưa?

Lẳng lặng đọc tin nhắn xong, tôi lại nhảy xuống giường, vươn vai vươn mình mấy cái cho thật thoải mái. Sau đó nhìn vào gương, tự xoa xoa hai bên mặt một chút, vẫn hồng hào đáng yêu lắm, thế là liền cười thành tiếng.

Khốn khiếp, tôi chắc chắn là bị thần kinh mất rồi.

Baba bé than: Ý, giờ em lại cho tôi seen à? Đừng thù dai vậy chứ.

Thấy tin nhắn lại nhảy lên như những hàng chữ trong trò chơi cũ xa xưa, tôi nhất thời ngồi im thêm hai phút nữa. Đúng như tôi suy đoán, Nguyện nhắn qua cho tôi liên tục cho đến khi nào tôi chịu trả lời thì thôi.

Aiz...

Baba bé Than: Tôi vừa tắm cho bé Than ấy, tự tay tắm nhé.

Baba bé Than: Được rồi, mau ra đây đi.

Baba bé Than: /sticker chờ đợi đến sốt ruột/

Tôi ngồi ngó màn hình điện thoại chắc cũng đã hơn năm phút rồi, lúc này mới mím môi, chầm chậm đánh phím. Từng chữ với dáng vẻ cứng nhắc quy củ được in ra rõ ràng, sau đó nhấn gửi, xong.

Mama bé Than: Ừm, em đây.

Tôi không hiểu sao mình lại trả lời lại đầy cụt ngủn như vậy nữa, hình như còn có chút hững hờ thì phải. Nhưng mà...mặt tôi thì vẫn hưng phấn lắm, chỉ là nhắn tin thì tôi cứ đơ như cây cơ vậy.

Lúc này thấy Nguyện liền soạn tin nhắn thua tốc độ của ánh sáng thôi.

Baba bé Than: Sao thế? Có chuyện gì sao?

Mama bé Than: Ưm...không có.

Baba bé Than: Em biết em có giấu cũng không thành công mà?

Mama bé Than: /icon cười chảy nước mắt/

Đọc xong dòng đó, tôi bật chế độ tự mỉm cười ngây ngốc, trong lòng lại cực kỳ ấm áp. Đúng thực chuyện gì tôi càng muốn giấu thì lại càng bị Nguyện lôi ra ngoài ánh sáng để tố cáo tội trạng của tôi.

Baba bé Than: Hôm qua không phải còn nói yêu tôi nhiều lắm à?

Baba bé Than: Mẹ bé Than ơi?

Tôi ngẩng đầu nhìn lại vào gương, nhận ra mặt mình hồng còn hơn khi nãy nữa. Đầu tóc vẫn còn bù xù chưa được chải, nắng bên ngoài ngày càng rực rỡ hơn, và tim tôi thì mỗi lúc đập một nhanh hơn.

Chẳng bao lâu, tôi mới ấn phím trả lời.

Mama bé Than: Nguyện à, em có chuyện rồi.

Baba bé Than:??

Mama bé Than: Nguyên nhân là anh đó.

Baba bé Than:?????????

Mama bé Than: Em nghĩ em bị sốc tâm lý.

Baba bé Than: Đồ vớ vẩn, mau bước xuống giường thay đồ rửa mặt đi.

Lần nữa bật cười thành tiếng giữa gian phòng im ắng, tôi ném điện thoại qua một bên, nằm ngả phịch xuống giường. Hai chân hai tay dang ra một cách thoải mái, mắt lại nhìn chăm chú lên trần nhà.

Kỳ thực, hiện tại, tôi và Nguyện đang ở mức quan hệ mà tôi mong muốn rồi.

Và việc anh ấy thay đổi tất cả từ cử chỉ, hành động, lời nói như vậy làm tôi có chút không quen.

Mặc dù nhiều năm trước đó anh ấy luôn đáng yêu ngọt ngào cưng chiều tôi như vậy, nhưng chẳng đầy hai năm gần đây, anh ấy quay lưng lạnh lùng với tôi như nước đá vậy đó.

Bây giờ lại trở về dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu kia, tôi không bị sốc tâm lý mới lạ!

Thử nghĩ, một người ngồi trong máy lạnh suốt năm tiếng, thoáng cái ra ngoài trời nóng như lò lửa, có bị ngất không chứ lại! Cái này gọi là sốc thời tiết.

#

Hôm nay vừa là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức quen nhau, cũng là Tết Tây.

Toàn nước đều được nghỉ, cho nên tôi đã hẹn Như đi mua một ít đồ.

Khi Như chạy xe đến trước cửa, tôi đã thấy gương mặt cậu ấy tươi tắn còn hơn vườn hoa thượng uyển nữa kìa. Đi lại gần, tôi nhíu mày hỏi:

" Có chuyện gì vui lắm sao?"

Như chống hai chân xuống đất, một tay gác lên đầu xe, mắt liếc tôi một cái, nhìn từ trên xuống dưới rồi bỗng cười gian một tiếng, bảo:

" Thôi đi, ai kia mới là có chuyện gì vui chứ nhỉ?"

Giọng điệu đá xoáy kia tôi thực quen thuộc, nhưng mọi hôm thì tôi bật chế độ mặt than của Nguyện nên Như không có cớ chọc dai. Hôm nay bỗng dưng khác người, tôi lại ho khan rồi mắt láo liên nhìn xung quanh làm cho Như có được cơ hội cười đến đỏ mặt.

Chúng tôi cùng nhau vi vu qua khắp phố, rốt cục cũng dừng lại trước một tiệm bán quần áo khá đa dạng. Đa dạng vì quần áo của lứa tuổi nào cũng có hết, chỉ có điều trong đầy toàn là quần áo dành cho nữ.

Đi vào trong, tôi hứng ngay một luồng khí thật mát mẻ, khác biệt hẳn với ông mặt trời đang nổi giận bên ngoài kia.

Mồ hôi dính trên mép trán khẽ trượt xuống, tôi đưa tay lau đi rồi mới thở nhẹ một cái, đi ngắm quần áo.

Cửa hàng này Như thường ghé mua lắm nên cậu ấy nhanh chóng trở thành khách quen, chỉ thêm chút nữa sẽ thành khách VIP thôi.

Gặp chị chủ cửa hàng, Như cười nói cởi mở:

" Hi chị~ Em lại đến mở hàng cho chị nè."

Chị chủ nhìn Như với tôi cười đến là hiền, " Hôm nay còn dẫn bạn trai nữa à?"

Chúng tôi hai mặt nhìn nhau, lại nén cười gần nội thương. Như nhìn chị chủ, gật đầu một cái dứt khoát:

" Vâng, hôm nay em dẫn bạn đến ủng hộ cho chị đó."

" Rồi, hai đứa mau lựa đi, chị ra kia lo cho thằng cu Bin tí." Chị nói xong liền đi ra chỗ của đứa bé trai đang nghịch ngợm kia.

Chúng tôi cùng lúc quay người đi ngắm nghía từng quầy quần áo. Tôi đi cạnh Như, làm một nhà tư vấn quần áo giúp cậu ấy mặc dù tay nghề của tôi so với Như thì chẳng là gì cả.

" Cái này được không?" Như nghiêng người nghiêng người hỏi.

Tôi nghiêng đầu quan sát, hồi sau lắc đầu, " Cái này làm da Như bị tối đó, chọn màu khác xem."

Có vẻ Như thích chiếc đó lắm nên ngậm ngùi gật đầu, toang đổi sang màu khác. Trong lúc Như đi thử những bộ đồ mình ưng ý thì tôi lại lãng vãng sang quầy đồ dành cho U40.

Ngắm nghía được một lúc lâu, tôi cũng chọn được hai chiếc áo rất lịch sự và nhã nhặn. Gam màu lạnh này cũng hợp với mẹ nữa.

Như thay đồ xong đi ra gõ lên vai tôi một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghía qua hai cái áo tôi cầm, " Oa, mua cho mẹ đúng không?"

Dạo này Như hay gọi mẹ tôi là mẹ, vì chúng tôi thân nhau quá lâu rồi nên tôi cũng rất thích kiểu gọi này. Nghe nó thân thương trìu mến lắm ý.

Tôi gật gù, hỏi thử, " Như thấy màu này hợp với mẹ không?"

Như cầm lấy chiếc áo rồi nghía qua nghía lại, xong đảo mắt nhìn trên song sắt kia những chiếc áo khác. Hồi lâu, Như thay một cái khác vào.

" Màu này đi, hợp hơn ý."

Tôi tùy theo Như chọn vì cậu ấy có gu thẩm mỹ hơn tôi rất nhiều. Hai đứa nhìn chiếc áo, gật gù gật gù rồi mới đi tìm thêm những món khác nữa. Tôi nhìn sang đồ trong tay Như, cũng ba bộ rồi chứ ít gì.

Đi ngang qua quầy quần áo khi nãy Như đã chọn, tôi mím môi, lẳng lặng quan sát một chút rồi chọn được hai cái áo. Một cái là sơ mi có viền màu lam ở một bên, phù hợp với công việc văn phòng của chị. Một cái là áo thun đơn giản thoải mái mà không kém phần đáng yêu.

Lúc ra tính tiền, Như ngẩn người hỏi tôi:

" Sao Ý không mua gì cho mình?"

Đúng lúc này, cậu ấy mới giật mình im lặng, quay qua thì phát hiện chị chủ cửa hàng đang nhìn chúng tôi đầy khó hiểu.

Để tránh khó xử, tôi mới bèn lái qua một câu khác:

" Ý nó có quà khác rồi, tớ không mua nữa."

" À...à...ừ hiểu rồi." Như phối hợp với tôi đầy gượng gạo, thật ra là cậu ấy buồn cười nhưng phải nhịn.

Lúc rời khỏi cửa hàng, tôi không quay đầu lại nhìn chị chủ để xem chị đã bình tĩnh lại chưa. Khi nãy Như hỏi một câu như vậy làm chị ấy hoang mang quá chừng.

Lúc cất mấy túi đồ vào cốp xe xong, Như mới nhìn tôi cười mỉm:

" Hì hì, khi nãy Như lỡ lời, suýt thì làm chị chủ bất ngờ té ngửa rồi."

" Như cũng làm Ý giật cả mình, haha."

Như đóng cốp xe lại, nhíu mày, " Mà Ý không định mua gì cho mình sao? Gần Tết rồi mà, sắm đồ đi."

Tôi lắc đầu, nhún vai nói, " Đồ của Ý nhiều lắm, mặc hoài không hết cơ. Quần áo của mẹ với chị khá cũ rồi, mua cho họ vào dịp Tết này cho vui."

Như nghe tôi nói cũng đồng tình không ít, khóe môi cong nhẹ lên:

" Ừm, được rồi, tùy cậu vậy. Sau đừng kéo tớ đi mua đồ gì đó nha, hứm."

Dứt lời, Như lại đèo tôi vi vu sang một tiệm bánh ngọt để ăn mừng cho ngày tôi thành công gói người nào đó cho mình.

Lúc bánh ngọt chưa được đem lên, chúng tôi đã ngồi hàn thuyên không ngừng nghỉ. Sau một hồi nói chuyện, tôi bỗng hạ hai vai xuống, tiu nghỉu nói:

" Nhưng mà cậu thấy việc này ổn chứ? Mặc dù hiện tại tớ rất vui, nhưng...nhưng còn mẹ cậu thì sao đây?"

" Mẹ tớ á?" Như tròn mắt nhìn tôi, miệng vẫn thản nhiên nuốt viên trân châu trong suốt rồi mới nói tiếp:

" Nói Ý biết nha, mẹ Như đã biết anh Nguyện là gay rồi."

" Sao?"

Tôi nhất thời kinh ngạc.

Vì mấy tháng trước đó tôi tình cờ gặp cô trong chợ, nói chuyện một lúc tôi mới biết anh Nguyện chưa công khai tính hướng của mình. Khi đó tôi nhớ cô còn mong anh ấy dẫn bạn gái về ra mắt và đám cưới nữa.

Hôm nay lại nghe Như bảo cô biết hết và hình như còn chấp nhận nữa làm tôi thấy rấy mâu thuẫn. Chắc chắn phải có uẩn khúc gì rồi.

Thấy tôi im lặng, Như khẽ cười trấn an một cái.

" Đúng là trước kia mẹ không biết. Nhưng sau đó anh Nguyện đã bày kế hoạch với Như để nói với mẹ mà không khiến mẹ ngỡ ngàng. Anh bảo Như cho mẹ tiếp cận với thế giới của người đồng tính đi, qua phim ảnh, những câu chuyện về tình yêu vĩnh cửu của họ...."

" Sau hai tháng mẹ xem phim với nghe những câu chuyện đó, mẹ bảo mẹ thương họ lắm. Họ quá tội nghiệp khi bị khinh rẻ bởi xã hội này. Khi nghe xong câu đó, Như suýt nhảy cẩng lên rồi gọi báo cho ông kia liền á."

Lúc Như kể lại mà bao nhiêu niềm vui lẫn kinh ngạc hôm ấy đều hiện lên trong đôi mắt của cậu ấy. Chắc là sau đó liền gọi điện thông báo kết quả siêu tốt của mình rồi đi?

Cười một tiếng, tôi bỗng phản bác lại một cách thực tế:

" Nhưng mà, cô không nghĩ nhiều vì những người kia nói đến cùng vẫn là người dưng thôi, đúng không?"

" Ý à..." Như gọi một tiếng rồi bỗng im bặt không nói gì nữa.

Tôi lại quay đầu sang chỗ khác, hạ thấp giọng nghiêm túc nói:

" Trước kia ba mẹ Khải Tâm và Vu Tư đều như thế rồi. Tớ hiểu mà. Họ là ba mẹ, họ không chịu được khi con mình như vậy đâu... Có lẽ một phần do cái nhìn của xã hội ảnh hưởng đến gia đình, một phần là họ sẽ rất đau khổ khi thấy con mình bị kẻ khác khinh rẻ chỉ vì là đồng tính..."

Đến đây, tôi khẽ cười, " Mà lạ ha, cả ba người, tính luôn anh Nguyện thì họ đều là con trưởng đó. Như à, Ý có phải là đứa luôn khiến người khác khổ sở không?"

" Không mà!" Như nhíu mày.

Tôi nhìn cậu ấy, chẳng hiểu vì sao lại thốt ra được suy nghĩ này:

" Liệu Ý với anh Nguyện bên nhau có là một việc tốt không? Sẽ không khiến ai thêm đau lòng đấy chứ?"

Lúc này Như mới mạnh mẽ phản kháng.

" Stop ngay!"

Sau đó ấn xuống tay tôi, vẻ mặt cũng nghiêm túc lắm.

" Ý phải hiểu, cho dù anh Nguyện không quen không yêu Ý đi nữa thì anh ấy cũng không thích con gái hay là cưới vợ. Tính của anh ấy lại càng không có chuyện cưới đại một người con gái nào đó để làm mẹ vui lòng. Không đâu, cậu phải hiểu điều này chứ?"

Đúng nhỉ... Nguyện sẽ không làm những việc như thế.

Im lặng một lúc, Như vỗ vỗ mặt tôi:

" Đừng lo nữa. Anh Nguyện đã nói chuyện với mẹ. Lúc đầu biết được, mẹ đúng là không tránh khỏi việc bị sốc. Nhưng hai ngày sau mẹ đã gọi điện để nói chuyện với anh ấy. Hai mẹ con nói chuyện lâu lắm, Như không nghe được ông kia nói gì, chỉ biết là mẹ vừa khóc nhỏ nhỏ vừa nói là, mẹ hiểu tính con, mẹ hiểu con không bao giờ làm mẹ thất vọng, cả trong việc chọn người bên cạnh mình. Con gánh vác gia đình nhiều rồi, mẹ vẫn bên con, không sao cả."

Đến đây, Như hơi cường điệu giọng nói một tí, ánh mắt lấp lánh như ngôi sao:

" Đặc biệt là người mà con chọn lựa, mẹ tin tưởng vào những quyết định của con, con trai à."

Tôi không nghĩ trên đời này lại có một người mẹ nhanh chóng vượt qua rào cản tinh thần kia đến thế. Ngay cả mẹ tôi, nếu như ngày đó tôi không phải đau khổ vì chuyện của ba mà bị mất trí nhớ thì có lẽ rất lâu, rất lâu nữa mẹ mới chấp nhận con người của tôi.

Hoặc là Vu Tư, tôi cũng từng nghĩ đến việc tương lai sau này, cậu ấy sẽ đối mặt với chuyện kia như thế nào đây?

Vì trong cuộc sống này, làm gì có chuyện cổ tích như vậy cơ chứ.

Bánh ngọt được mang lên cách đây năm phút đồng hồ. Lúc nãy mãi nghĩ ngợi rồi nói chuyện nên tôi vẫn chưa nếm được miếng gì.

Cắm muỗng xuống chính giữa phần bánh, phần kem lỏng bên trong nhẹ nhàng chảy xuống, ngọt lịm mê người.

" Ý an tâm nhé. Mọi thứ Như sẽ cân hết. Đừng lo. Chẳng phải còn có người kia nữa sao?"

Tôi ngước mắt nhìn Như, giễu một câu:

" Như cân đong cái gì ấy nhỉ? Đường muối hay bột ngọt?"

" Này này vừa phải thôi chứ. Dù sao thì... trời với đất cũng có người kia cân cả rồi. Như đây nhỏ bé chỉ xin cân... về phần mẹ thôi. Haha."

" Vậy mà làm tưởng gì to lớn lắm."

Ăn một miếng bánh lớn, tâm tình tôi tốt trở lại rồi. Lúc này Như mới khúc khích cười, đôi mắt lại long lanh:

" Cậu không cảm thấy ông anh tớ quá tuyệt sao? Chuẩn bị từ đầu chí cuối, chỉ đợi con mồi dính bẫy liền gói lại. Nói thật, cậu mới chính là thỏ trong bẫy của sói."

" Ý gì đây?"

Tôi ngậm cái thìa, nhíu mày khó hiểu.

Như ngược lại bình thản ăn một miếng bánh chocolate, chậc lưỡi rồi bảo:

" Cậu nghĩ anh Nguyện thật sự quên cậu à? Đó là bên ngoài thôi. Anh ấy thất vọng quá nên mới như vậy. Nhưng không có nghĩa là anh ấy giả dối với Eric. Tình cảm với Eric như một loại xúc động trong lúc buồn bã ấy. Tớ không trách anh về việc đó, vì sau khi chúng ta về nước, anh đã nói chuyện rõ ràng với Eric chứ không dây dưa."

" Eric cũng nhìn ra tình cảm của anh Nguyện rồi. Vì hai người thường tâm sự về cậu đó đồ ngốc."

Như lườm một phát làm tôi đã ngây càng ngây ra.

" Eric chủ động nói lời chia tay sau khi tâm sự với anh tớ. Hai người chia tay đúng hòa bình và im lặng luôn. Đến sau hôm kỷ niệm quán bar chú Thanh, tớ mới biết họ chia tay và biết luôn tên ngố nhà cậu đi theo đuổi. Lúc ấy tớ buồn cười chết đi được. Kiểu nhìn thấy có con thỏ lẽo đẽo theo đuôi con sói, vuốt ve đuôi sói mỗi ngày để được sói tha cho. Nào ngờ càng vuốt đuôi lại càng bị sói kéo vào bẫy. Sập."

" Như đang khinh bỉ Ý ra mặt luôn đấy hả?"

Tôi mím chặt môi, cảm thấy máy lạnh trong này quá mức nóng đi.

Như cười một tiếng khoái chí:

" Trong khi cậu vuốt đuôi sói í, thì sói đã lên kế hoạch để comeout với sói mẫu hậu rồi. Mọi chuyện xong xuôi cũng là lúc thỏ sập bẫy, sói chỉ cần gói đem về thôi. À mà, đó là lý do vì sao anh ấy bảo đưa cậu về ra mắt một cách tự tin như vậy."

Tôi ngồi ngẫm ngẫm với mây trời, hồi lâu cũng đành chịu với con sói nào đó bên Úc kia.

Đúng thật trên đời không có cái chuyện cổ tích con trai trưởng dắt một thằng con trai về ra mắt với bố mẹ mà liền được bố mẹ chào đón như thần thánh.

Tất cả đều có quá trình của nó, đều có cái gọi là trả giá cả.

---

*comeout: Cách nói lóng trong việc công khai tính hướng.