[Quyển 2] Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật

Chương 211: Lợi Hại, Tiểu Hồ Già Của Ta (74)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Tạ Trản đương nhiên sẽ không phối hợp với Tạ Như Nhân.

Hắn thậm chí còn kéo đen số điện thoại bà ta.

Hiện tại Phồn Tinh yếu ớt đến giống như búp bê sứ, chỉ cần cử động một chút, máu loãng liền bắt đầu thấm ra bên ngoài, Tạ Trản chỉ muốn ở bên cô.

Nếu Phồn Tinh không xảy ra việc gì, hắn còn có ý chí chiến đấu muốn kiếm tiền, sau đó một lần nữa cầm lên sách vở đi thi đại học. Mà hiện tại, ý chí chiến đấu gì hắn cũng không còn!

Hắn giống như thố ti hoa*, quấn quanh Ngọc tiểu thư. Cô tốt, hắn mới tốt được.

Hắn mơ hồ cảm thấy, nguyên nhân Ngọc tiểu thư biến thành như bây giờ, có khả năng là vì hắn...

"Ngọc tiểu thư, hôm nay anh kể truyện cổ tích về mỹ nhân ngư (nàng tiên cá) cho em nghe, được không?" Tạ Trản nhẹ nhàng đem Phồn Tinh đặt vào trong chăn, khẽ ôm cô, ngồi bên mép giường kể chuyện xưa cho cô.


Cô thích nghe truyện cổ tích, nhưng mà... Không thích truyện cổ tích quá mềm mại.

Chẳng hạn như khi nghe cô bé Lọ Lem, cô sẽ hỏi vì sao, cô bé Lọ Lem, không đánh chị gái?

Nghe công chúa Bạch Tuyết, cô cảm thấy công chúa Bạch Tuyết ngốc, đến cô còn biết, không nên ăn đồ người lạ đưa. Hơn nữa, quả táo còn không thể ăn...

Cho nên, hắn đều cải biến một chút.

"Ngày xưa, ở biển lớn, có một nhóm mỹ nhân ngư. Trong đó có một mỹ nhân ngư, lớn lên xấu xấu, cho nên những mỹ nhân ngư xinh đẹp khác đều không thích hắn."

Đại lão nghiêng đầu, mơ hồ có thể cảm nhận được giọng nói cô đang phát run, có lẽ là đau. Nhưng cho dù đau, cũng không chút nào ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô: "Đã là mỹ nhân ngư, vì sao, sẽ xấu?"

Tạ Trản: "... Kỳ thật cũng không phải xấu, chỉ là mọi người đều không thích hắn, cho nên nhìn hắn, liền cảm thấy hắn xấu, cảm thấy hắn đáng ghét, bọn họ liền kêu hắn là người cá xấu xí."


"Ồ." Phồn Tinh nhuyễn manh manh.

"Mãi cho đến khi, có một con thuyền, mang đến một vị tiểu công chúa. Tiểu công chúa không chỉ lớn lên xinh đẹp, lại còn rất thiện lương, cô không những không chán ghét người cá xấu xí kia, còn nguyện ý cùng hắn kết giao bằng hữu."

"Những người cá khác cũng vì vậy mà chán ghét tiểu công chúa, muốn thương tổn cô. Làm người cá xấu xí tức điên!"

"Trong lòng người cá xấu xí nghĩ, hắn thích tiểu công chúa của hắn như vậy..." Lúc Tạ Trản nói lời này, hắn cúi đầu, không chớp mắt chăm chú nhìn Phồn Tinh: "Tiểu công chúa của hắn nha, là người tốt nhất trên đời này, sao lại có thể bị người khác bắt nạt chứ?"

Ngọc tiểu thư của anh, là người tốt nhất trên đời này.

Là tiểu công chúa của anh.

"Vì thế người cá xấu xí bắt đầu đối kháng với tất cả người cá còn lại..." Tạ Trản từ từ kể ra: "Cuối cùng, nhóm mỹ nhân ngư kia phát hiện, người cá xấu xí kỳ thật không phải cùng chủng loại với bọn họ, hắn là một thực nhân ngư, hắn ăn thịt đồng loại!"


"Người cá xấu xí ăn sạch tất cả mỹ nhân ngư, sau đó cùng tiểu công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời."

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Mẹ nó, câu chuyện nàng tiên cá của nó!

Hắn sửa như vậy, lương tâm hắn không đau sao?

Sau này làm sao nó nhìn truyện cổ tích một cách bình thường được nữa hu hu hu.

Phồn Tinh ngáp một tiếng, thanh âm mềm mại hỏi: ".... Cái kia, mỹ nhân ngư ăn ngon không?" Thế giới này, còn chưa được ăn rắn xào. Hình như, có chút tiếc nuối.

Tạ Trản: ". . ." Lúc hắn chế biến lại truyện cổ tích, đã quên suy xét đến vấn đề này: "... Mùi vị cũng tạm được."

Phồn Tinh giật giật miệng.

Cô cũng muốn ăn.

Nhưng nghĩ lại Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa bắt không nổi mỹ nhân ngư, nên quyết định không nói ra.

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]



Sau khi Tạ Như Nhân bị Tạ Trản kéo đen, cả người gần như sắp phát điên.
"Mẹ nó, nữ nhân chết tiệt, nhận tiền lại không làm việc, bà là muốn chết đúng không!"

Bà ta nhận tiền đặt cọc của người ta, hứa bán Tạ Trản cho các ông chủ lớn, kết quả không đem được người tới, tiền lại tiêu đến không còn một đồng.

Đương nhiên là chọc người bạo nộ!

Trong nửa tháng, đây đã là lần thứ bảy bà ta bị đánh.

Hai bên mặt đều sưng vù, vết bàn tay nhìn còn rất đối xứng.

"Vương tổng, chuyện này cũng không thể trách tôi! Đều do Tạ Trản cẩu tạp chủng kia! Ngài cho tôi một ít thời gian, đến lúc đó tôi nhất định sẽ làm hắn quỳ xuống xin lỗi ngài. Làm ơn! Làm ơn!"

Trước đây Tạ Như Nhân đem mọi chuyện đều tính đến cẩn thận, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến.

Tạ Trản vậy mà lại kéo đen số điện thoại bà ta.

Hơn nữa còn là một bộ tư thái lợn chết không sợ nước sôi.
Nếu bà ta biết thứ đồ vật hỗn trướng này dầu muối đều không ăn, bà ta đã sớm hủy hoại hắn!

Tạ Như Nhân rơi vào đường cùng, chỉ có thể lên các tiết mục phỏng vấn để bán thảm...

*Chú thích: Thố ti hoa là một loại hoa nhỏ bé mong manh, không thể tự sinh trưởng, mà chỉ có thể dựa dẫm quấn lấy cây khác.

Đây là ảnh thố ti hoa.