(Quyển 1) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 49: Bách quỷ họp

Editor: Đào Tử


_______________________________


Thời gian thoáng chốc trôi qua, sắc tối của màn đêm từ từ bao phủ khắp bốn phía, ánh hoàng hôn dần khuất khỏi đường chân trời.


Gió đêm thổi, sân trường rộng lớn chẳng khác nào con dã thú đang say ngủ, hai mắt nhắm nghiền lại.


Dưới sự bao phủ của bóng đêm, X Đại càng thêm phần lạnh lẽo, hệt như bị dội một gáo nước đá lạnh giữa mùa hè oi ả, khiến người ta rét run cầm cập.


"Ngọn núi sau trường này náo nhiệt thật à nha."


Rừng cây phía sau núi bị gió đêm thổi phát ra âm thanh vi vu, ánh đèn đường lạnh băng chiếu xuống, tạo nên những bóng mờ trên đất.


Bùi Diệp và Chu Thuần An đi trên con đường đá, phía trước có vài cặp tình nhân đang ôm nhau thắm thiết.


Theo màn đêm buông xuống, sân trường yên tĩnh dần trở lại vẻ ồn ào náo nhiệt như trước, bóng người lay động vui cười huyên náo.


"Náo, náo nhiệt?"


Hiệu trưởng đã thay một bộ đồ thường, nghe vậy hai chân suýt chút đứng không vững.


Ông khóc không ra nước mắt nhìn về phía Chu Thuần An, người sau chần chờ một giây, chậm chạp gật đầu.


Tim hiệu trưởng đập nhanh hơn, thở không ra hơi.


Phía sau núi này trừ ba người sống bọn họ còn có thể có ai chứ, náo nhiệt chỗ nào?


Đang nghĩ ngợi, một bàn tay mảnh khảnh ấm áp xuất hiện trước mắt, đầu ngón tay đối phương vẽ cái gì đó trên không trung, nhanh đến mức chỉ lưu lại hư ảnh.


"Vậy là thấy được rồi."


Giọng nữ lạnh lùng vang lên, hiệu trưởng mập mạp hoảng sợ đầu gối mềm nhũn, xém quỳ trên mặt đất.


Thấy cái gì?


Ông khép chặt hai mắt, nhưng vẫn tò mò hé ra một chút, cảnh tượng trước mắt như muốn dọa đám tóc còn sót lại trên đầu ông bay mất.


Dốc núi yên tĩnh vừa rồi bỗng xuất hiện vô số bóng người, phần lớn đều là đàn ông ôm ấp thắm thiết, phụ nữ chỉ lác đác vài cái.


Hiệu trưởng: "? ? ?"


Chu Thuần An đem chuột tinh Tiếu Bàng Tí và mấy tấm hộ thân phù giao cho hiệu trưởng, hiệu trưởng vội vàng nhận lấy, hai chân mềm nhũn mới có chút sức lực.


"Sao, sao nhiều vậy..."


Chu Thuần An im lặng, Bùi Diệp cúi đầu tìm kiếm thông tin về khuôn viên trường X Đại.


"Hình như trước khi trường học này được xây dựng, phía sau núi này là sườn núi hẹn hò có tiếng của các cặp đôi, nơi trai đơn gái chiếc gặp gỡ nhau." Bùi Diệp mặt không đổi sắc nói, "Còn nữa, tuy rằng giờ sau núi được rào lại, nhưng rào chắn không có tác dụng gì với bọn họ. Cảnh sắc phía sau núi lại được bảo tồn hoàn hảo, nên tất nhiên bọn họ thích ở đây hẹn hò nói chuyện yêu đương rồi."


Người sống hỏi mấy việc này bộ không thấy kì à.


Ai quy định làm quỷ không được yêu đương, làm chút chuyện trưởng thành?


Hiệu trưởng: "..."


Dựa theo cách nói của Bùi Diệp, dường như mấy con quỷ này cũng không còn đáng sợ.


Thậm chí ông còn khá tức giận, muốn tiến lên lí luận với mấy tên nhóc làm chuyện không hài hòa trong sân trường đó.


"Khụ khụ -- "


Cuối cùng dục vọng cầu sinh của ông chiến thắng bệnh nghề nghiệp, áp chế xúc động muốn cùng quỷ thảo luận chuyện yêu đương.


Chu Thuần An nhìn hiệu trưởng đang run rẩy, đành thở dài.


"Chuyện này, em và tiền bối sẽ tra rõ, hiệu trưởng thầy cần gì phải tới?"


Hiệu trưởng nghĩa chính từ nghiêm nói, "Đây là trường học, xảy ra án mạng chết người, thân là hiệu trưởng thầy nên có trách nhiệm đòi lại công đạo cho học sinh."


Tiếu Bàng Tí ngồi xổm trên vai ông ngơ ngác hỏi lại.


"Chứ không phải vì sợ rớt chức ạ?"


Hiệu trưởng: "..."


Em có thể câm miệng được rồi!


Đoạn đường đá này lâu ngày không ai dọn dẹp, càng nhìn càng lộ vẻ âm u.


Trước đó hiệu trưởng còn sợ hãi, nhưng sau khi quen thuộc lại cảm thấy mấy con quỷ này cũng như người thường.


Bọn họ chỉ ôm ấp tán tỉnh lẫn nhau, chẳng hạn như anh yêu, em yêu, duy chỉ có một điều khiến tam quan hiệu trưởng sụp đổ là--


"Sao toàn là nam vậy nè?"


Nữ đâu?


Nữ quỷ đâu?


Dọc đường đi, ông đã nhìn thấy sáu cặp nam quỷ tay trong tay, hi hi ha ha.


Hiệu trưởng bình thường lướt Weibo cũng thấy có CP nam tiểu thịt tươi, nhưng chỉ là giả kiếm độ hot.


Ông cho là mình sống thoáng, có thể lý giải thanh niên bây giờ theo đuổi tình yêu chứ không phải theo đuổi giới tính, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy âm dương hòa hợp mới là chính đạo.


Kết quả --


Kết quả tình nhân quỷ phía sau núi hai phần ba đều là đồng tính luyến, cái này chơi thế nào?


Thế giới của người chết thật đáng sợ, ông quyết định sống lâu thêm một chút.


→_→


Bùi Diệp bĩu môi, Chu Thuần An không nói, chỉ có Tiếu Bàng Tí nguyện ý thấp giọng giải thích với ông.


Hiệu trưởng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, biểu lộ lúc trắng lúc xanh lúc đen.


Còn sống không tìm được vợ, chết chỉ có thể cùng quỷ chơi bê đê.


Âm phủ bây giờ khó khăn vậy ư?


Ông đưa tay xoa trán, cảm thấy mình cần đối xử tốt với vợ hơn nữa mới được.


Tiếu Bàng Tí thở dài nói, "Thời đại bây giờ, tên đàn ông nào nói với phụ nữ câu chúng ta đời đời kiếp kiếp không chia lìa, chắc chắn là tra nam không thể nghi ngờ."


Đàn ông đầu thai phải chờ xếp hàng dài đằng đẵng, đây là muốn phụ nữ từ bỏ vé đầu thai ưu tiên đi theo hắn chịu khổ à.


Hiệu trưởng: "..."


Đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu hôm nay không tới chắc sẽ không biết nhiều sự thật hủy tam quan đến vậy.


"Tiền bối...Em có chuyện không hiểu, chúng ta đến tra Mẫn Diệc Chu mà, sau phải tới nhà kho bỏ hoang sau núi?"


Tiếu Bàng Tí không hiểu, không hiểu thì phải hỏi.


Bùi Diệp rút điếu thuốc từ trong gói đưa lên miệng.


Hiệu trưởng lộ ra vẻ mặt không đồng ý.


Bùi Diệp nói, "Vì nhà kho phía sau núi có khí tức rất sạch sẽ, quỷ hoạt động khắp sân trường X Đại, vậy mà chỉ có nhà kho là không có."


Tiếu Bàng Tí bĩu môi nói, "Có lẽ vì quá dơ, quỷ cũng thích sạch sẽ mà."


Bùi Diệp nói, "Nhà kho âm khí nặng, gần đó còn trồng cây hòe, không có chuyện quỷ chê chỗ đó bẩn mà không tới."


Trừ khi, ở đây có lệ quỷ lợi hại chiếm cứ, mấy con quỷ khác đương nhiên không dám tới gần.


Chẳng hạn như nhà xác trung tâm bệnh viện rất sạch sẽ.


Trừ quỷ được Ứng Lân cho phép, những con khác không dám lơ đãng gần nhà xác.


"Bây giờ chúng ta không triệu được hồn phách Mẫn Diệc Chu, chỉ biết hắn ở nơi nào đó trong X Đại, vị trí cụ thể lại không tra được, còn liên lụy đến Chu Dương sinh viên ngã lầu ba năm trước. Cho nên đương nhiên manh mối phải tra từ trên người Chu Dương rồi. Nếu tra ra gì đó, nói không chừng chân tướng cái chết của Chu Dương và Mẫn Diệc Chu sẽ được làm sáng tỏ." Đây mới là lí do Bùi Diệp muốn đến sau núi, tóm lại giờ không có manh mối nào khác, "Tra nhà kho trước, nếu nhà kho không có thu hoạch thì đến sân thượng một lần nữa, rồi thử chiêu hồn xem."


Vừa đến gần nhà kho, một chuỗi tiếng thút thít đã lọt vào tai bọn họ.


Nhìn cửa lớn bị "Người" khóa trái lại, Chu Thuần An xanh mặt.


Cửa không phải bị đồ vật khóa lại, mà là bị lệ quỷ dùng âm khí che lại.


"Mọi người lùi về sau, tôi sẽ mở cửa."


Chu Thuần An đang chuẩn bị dùng bùa chú mời thần cửa mở cửa, đã thấy Bùi Diệp dùng chân thử dò xét cửa lớn.


Cái này có thể đá văng không?


Suy nghĩ vừa hiện lên, chỉ nghe ầm một tiếng, hai cánh cửa cũ nát đổ xuống, cánh cửa đụng vào vách tường phát ra tiếng vang kinh người.


Nếu không phải không đúng thời điểm, hiệu trưởng cũng muốn khen một câu "Chân trâu" !


Cửa lớn mở ra, mấy chục gương mặt bên trong lẫn bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.


Bóng đen giản dị đứng trên bục giảng nghe thấy động tĩnh, cổ phát ra âm thanh keng két rợn người.


Con quỷ nhẹ nhàng quay đầu, đầu lâu xoay 120 độ, dưới ánh trăng chiếu rọi lộ ra khuôn mặt be bét máu thịt khiến người người sợ hãi.


Tràng cảnh quỷ dị này dọa hiệu trưởng suýt chút đột quỵ.


Mẹ ơi!


Bách quỷ họp!