Tiểu hồ ly kêu muốn tên làm chúng thú cũng đòi tên theo
- Nga ~ gọi Tiểu Ly đi, chúng thú gọi là Ly Ly mà.
Nàng đáp, lấy tay xoa xoa đầu xù của Ly
- Tiểu Ly là loài gì vậy? "
- Ta? Cửu Vĩ Hồ, nếu không ta đã tan xác rồi. Ta còn mỗi mình ta ở trong này là Cửu Vĩ Hồ
Chốc loáng biểu hiện đau thương... cả Cửu Vĩ chủng tộc....
Trong lòng vui như bắn pháo bỗng chẳng còn vui thích gì cả, nhìn vẻ mặt ưu sầu của nó, lòng nàng mềm ra mà lên tiếng hỏi,
Rốt cuộc nó cũng không nói lên lời... nó... nó... thật sợ hãi
- Chủ nhân, ta gọi là gì?
Lam Vũ bay tới, đậu ở vai nàng hỏi
" Tiểu Lam "...
Nhốn nháo chúng thú mấy lần. Tuyết Linh cũng bó tay luôn! Lúc nãy thà chết không phục cơ mà. Thiệt là thông minh hay... dơi hai lòng.
Nàng có chút phiền ưu... thủ hạ nàng, phải nhất quyết một mực trung thành..
" OANH " MỘT TIẾNG ĐỘNG LỚN Ở BÊN KIA RỪNG VÀ UY ÁP KHỦNG KHIẾP CỦA SIÊU THẦN THÚ. 10 lôi điện giáng xuống vô cùng uy lực. Xé ngang bầu trời. Chớp lóe lên, một xích y nữ tử tiến tới, ngoan lệ trừng tới Độc Tuyết Linh
- Xích Hoàng siêu thần thú, thành công!!!!
Lời nói ấy là của hạt điểu cấp 9 thần thú. Giọng nó rất đỗi vui mừng, vui đến độ sắp ngất đi
Vứt bỏ luôn lời chúc của hạt điểu, nữ tử tức giận quát lớn. Tay tách một cái. Điểu kia như đầy tớ lấy ghế quý phi và đồng thời bóp vai, chẳng ai thấy mặt điểu nhiễm sắc hồng hồng. Tuy là nhanh chóng nhưng cũng rơi vào tầm mắt Tuyết Linh
- To gan, nhân loại cớ sao tới đây?
- Ta tới đây tu luyện. Ngươi tự hiểu ta đến đây cách nào đi!
Thật là... xích hoàng này xinh đẹp quyến rũ nhưng lời nói ác độc, cao thượng đến độ một chữ nàng cũng không phát ra từ miệng của con Hạt Điểu Điểu kia nha.
- Ngươi thật sự là chủ nhân ngài Hoàng Bích sao?
Xích Hoàng híp mắt, không tin lắm vì nhân loại là một loài xảo trá, ngu ngốc, tham lam lại sợ chết, sợ đau... bla bla
- Ta đến đây được thì cứ nghĩ đi. Ngươi tu ngàn năm khiến đầu óc bị đơ rồi sao!
Độc Tuyết Linh khinh thường, vốn ý chọc nổi điên Xích Xích kia. Cớ sao con này Xích Phượng ngốc đến chừng này.
- Hừ không chấp trẻ thơ dại, chúng thú tại sao quy phục nàng ta?
Bỗng chốc nhớ ra cái gì, Xích Hoàng hỏi cùng lúc phóng ra uy áp.
Thế là hàng dài bao nhiêu đến chỗ Xích Phượng chỉ còn duy nhất 2 cái ở bên cạnh Tuyết Linh.
Nàng nhìn mà cười khổ... siêu thần thúc cơ mà.. lòng người đã khó đoán thì lòng thú còn khó đoán hơn...
Hửm một tiếng thì tiếp tục phóng ra uy áp. Nó vẫn là căm hận con người bắt ma thú làm thú sủng để đè đầu cưỡi cổ a ~
- Chúng ta nhận nàng làm chủ, nàng giúp bọn ta thăng cấp ban tên, cớ sao sợ chết mà bỏ nàng được.
Xích Hoàng nghe đến câu này, cơn tức giận như núi lửa phun trào bùng phát, trào phúng cười với giọng dữ dằn, chế giễu:
- Các ngươi là bị nàng ta bỏ cái mê huyễn gì? Nàng thu các ngươi để cưỡi, để tận lực cho nàng. Đến lúc các ngươi chết, nàng ác độc lóc da thịt cùng thất khiếu* để bán đi hoặc tu luyện!! THẬT NGU XUẨN!
Thất khiếu *: Hai mắt, hai tai, miệng, hai lỗ mũi
Nghe những lời thật tâm Độc Tuyết Linh không cảm động là giả. Cháy nhà mới biết lòng, chúng thú kia... tất thảy chỉ vì kì dị tăng cấp. Nàng bất giác rơi giọt lệ trắng, thấm sâu dưới đát nhưng hành động này không ai nhìn thấy cả.
Nếu không có lòng trung thành liền phá giải hết khế ước với nhưng con thú bên Xích Phượng đi. " Tiểu Ly, Tiểu Lam. Cảm ơn các ngươi "
- Tỷ tỷ còn muội nữa. Muội đang chơi nghe thấy tỷ khóc
Tiểu Nhã chạy lại, ôm hông Tuyết Linh cười cười
- Bụi bay vào mắt thôi
Nàng cười ôn nhu, xoa đầu Tiểu Nhã.
-Ta cảm nhận hơi thở của Hoàng rất gần. Liệu có phải Hoàng bị bắt bởi nhân loại này?
Xích Hoàng trầm tư suy nghĩ. Nếu thật vậy, sự hận ý đối với nhân loại đều nồng đậm tăng
Ngọn gió cây đung đưa từng đợt, Tiểu nhã ham ăn, ham chơi lại chạy đi mất chỉ hét vọng bỏa lấy tặng nàng.
Xích Hoàng luống quống cảm nhận... này.... hơi thở Hoàng đang cách xa ta ra.... liệu có phải nhân loại này không. Ta sẽ giết kẻ nào dám bắt Hoàng đi!!!!!!
Nàng ta ( Xích Hoàng) chưa bao giờ nghĩ được con thú bên cạnh Độc Tuyết Linh là Hoàng. Cứ nghĩ đó là sủng vật thế giới bên ngoài kia thôi. Này đúng chất có mắt như mù, có mắt không thấy thái sơn.
- Ngươi đã gặp một phượng hoàng?
Nàng gật đầu. Xích Hoàng nghe vậy mất bình tĩnh hét lên. Tung tích của Hoàng! Hoàng!
- Ngay trước mặt ta! Là ngươi đó
Nàng cười nhạt nhưng lại thật nhiều phần mỉa mai
- Ta không tin! Ngươi đã gặp Hoàng! Ta giết ngươi giúp Hoàng thoát ra. Nhân loại tất thảy đáng hận!
Nói đến Hoàng thì Xích Hoàng luôn điên lên. Nhân loại,.... nhân loại chính là một thứ tà ác!
Mất lý trí, Xích Hoàng chiến đấu với nàng. Tuyết Linh âm thầm kêu khổ! Tự dưng đánh với nàng chi?
Thôi thì dùng chiêu mới biết.... những đường kiếm tung bay, uy lưch vô song đánh tới con Phượng Hoàng này nhưng không hiệu quả.. còn đánh tới phản vệ.
Ngụm máu tươi tay nồng trong miệng phun ra. Đôi mắt nàng trợn lên kinh hãi liên túc đánh ma tinh Xích Hoàng bất quá vô dụng. Đây là Siêu Thần Thú sao? Nàng đúng là mê muội, cư nhiên khinh suất cái loại này địch nhân!
Xích Phượng Hoàng không muốn dây dưa ra một đòn chí tử liền nhằm ngay tim đánh. Độc Tuyết Linh muốn thoát cũng chẳng thể. Nàng thế nào chết ở nơi lạ hoắc thậm chí không phải là thật!
Cái chết cận kề một lần nữa. Nhưng nàng sao đả bại siêu thần thú đây. Thực lực thì vô pháp điều khiển. Haizzz đúng là không biết trời cao, đất rộng rồi. Trọng sinh lần nữa sao.. ta là quá siêu nhiên a ~
- Đừng hại chủ nhân bọn ta
Những con thú bị nàng giải trừ lao đến. Chúng nó ngẫm laih tất thảy lời của ngũ thú... trong mắt bọn chúng giờ đây nàng là chủ nhân!
Xích Hoàng phẩy tay, ma thú bay hết đi. Độc Tuyết Linh vẫn là không nhịn cười một tiếng tựa phi tiếu. Tâm là tốt nhưng giờ dây nàng chết đi rồi!
Nó lần này đè ép gân cốt của nàng vỡ vụn.. nó triệt để giận dữ rồi! Nó muộn nàng đau khổ từng tí mà chết...
Đau!
Nàng đau lắm, nàng cảm nhận xương cốt đang đứt ra từng đoạn một. Độc Tuyết Linh vẫn cố mỉm cười như chào đón cái chết.
- Hoàng đâu?
Xích Phượng gằn giọng hỏi một lần nữa
-Hỏi ta sao?
Bỗng có thanh âm quen thuộc mà non nớt vang lên. Nhã vừa cảm giác tỷ tỷ đang bị thương tổn! Loại này phượng hoàng sao tổn thương tỷ tỷ
" Sủng vật! Cút mau ra đi! " ( Lylia: Thật là có mắt như mù, ta hơi cảm thương cái con Phượng Hoàng này đó.)
- Hừ, một con Xích Phượng nhỏ nhoi dám làm thương chủ nhân ta?
Tiểu Nhã trở về bản thể. Tuy chỉ là bé nhỏ chưa trưởng thành nhưng bộ lông hoàng kim pha với đỏ đã nói rõ
Tựa hồ đã hối hận. Xích Hoàng không ngờ, không ngờ! Quá... phi diệu
- Ngươi thương nàng, gián tiếp thương ta. Ngươi giết nàng gián tiếp giết ta..
- Khế ước sinh mệnh sao?
Xích há hốc mồm, Hoàng khế ước với nhân loại mà còn khế sinh mệnh a~. Nó là... vạn phần đều là hối hận
- Phải! Đưa nàng cho ta. Ánh mắt Tiểu Nhã gằn lên tia máu
Nhìn thấy tỷ tỷ của mình xương cốt đứt đoạn, hôn mê bất tỉnh. Nhã hét lên: " NGƯƠI! "