Nhìn quanh u động sáng rực, Nhất Linh thở dài não nề... chòi, tất cả bị ném hết rồi còn đâu, lấy gì dây leo đây? Nàng day day huyệt thái dương đau buồn nghĩ: Này,... phải bỏ thánh nữ vị trí sao? Nhưng ngay lập tức ý nghĩ này bị lòng quyết thắng của nàng đè ép. Chưa gì đã bỏ cuộc thì ta không phải Nhất Linh! Không có đồ thì ta tạo bằng nguyên lực có sao? Có Mộc nguyên tố sợ gì thiếu cây...
Cơ mà,... cái động này chẳng có chỗ nối móc thì qua bằng niềm tin và hy vọng à? Cách dây leo không thực thi được! Ừm... vậy bằng cách khác đi... băng? Không, băng tan ngay. Lôi? Lôi không phải thể rắn. Mà có là thể rắn thì cũng không đi được... hệ này nàng chưa điều khiển tuần thục, không cẩn thận đến lúc mình chết thế nào còn chả biết chứ... Quang... đi bằng ánh sáng sao? No no nhé. Ám cũng thế, đi bằng bóng tối... thôi ngừng!
Phong... gió à? Khó đấy. Lấy cấp bậc phong hệ của nàng hiện nay không thể đi nhanh đến nỗi không cảm nhận lửa... chết cháy đấy. Không chơi ngu. Vậy là được 5 hệ, tính cả mộc là 6. Hỏa... ách... lấy độc trị độc? Chưa chắc nữa. Thổ? Thổ thì xem ra vẫn là không chắc. Thủy? Thủy! Thủy khắc hỏa!
Nhất Linh thi triển thủy hệ, ngưng tụ ra một cây cầu nước trong suốt như gương, xinh đẹp mỹ lệ tựa pha lê. Ánh sáng chói mắt của u động chiếu vào cây cầu nước tạo nên một đạo quang ảnh lung linh huyền diệu " Tí tách " Nước rỏ ra từ cây cầu đập vào nền dung nham nóng bỏng phát ra tiếng kêu vui tai.
Nhất Linh có chút nghi hoặc nhìn cây cầu mong manh như thể sẽ sụp đổ ngay và luôn... liệu có được không? Nàng chưa muốn chết... Còn chưa nghĩ xong cây cầu đã dần bốc hơi kêu " xèo "... nhanh như chớp cây cầu mĩ miều kia đã tan biến vào không khí....
Úi!Sao nhanh dữ dội vậy?! Phương án khác thôi!
Lần này Nhất Linh vẫn dùng thủy nhưng là ngưng tụ một quả bóng có lớp vỏ bằng nước cơ. " Bụp " Quả bóng được Nhất Linh thẳng tay không thương tiếc ném xuống hỏa nham nóng cháy. Không nghe thấy tiếng xèo quen thuộc, nàng mở trống đánh trong bụng... là thành công sao? Tuy nhiên tiếc là đời không như mơ. Gần 1 phút sau vẫn là cái tiếng " Xèo " quả bóng hòa vào dung nham, biến đi không một dấu vết a!
Nhất Linh đổi thành hỏa. Nàng nghe có câh lấy độc trị độc vậy đa thế cho hỏa luôn! Hỏa của nàng, hỏa cái loại tân tiến này nàng điều khiển khá tốt nên sẽ không gây thương tổn, an tâm đi thôi. Ngưng tụ tiếp một cây cầu lửa. Cầu lửa này tuy không đẹp linh lung như cái cầu kia nhưng trông chắc chắn hơn nhiều. Do đây là hỏa nàng tự cải tạo nên Nhất Linh quyết định đánh cược mạng mình mà phi lên chiếc cầu đỏ rực...
Nàng tính chạy thật nhanh nhưng khi vừa bước lên trên cái cầu lửa mà dưới cũng là lửa này thì chân nàng như đeo chì, khó khăn mà nhấc lên... Trêm là lửa, dưới là lửa phải, nói nóng như tan chảy, muốn nhanh cũng không nhanh được. Nhìn hỏa nham sôi sùng sục bên dưới, Nhất Linh thấy mà ghê... Đừng có lung lay tinh thần chứ, nghĩ vậy nàng nhìn thẳng về phía trước từng bước từng bước đi....
" Tách "
Trời! Giày thêu của nàng đang nhỏ nước.... vải nhỏ nước... bớ làng nước ơi! Dùng hết sức lực cố gắng đi thật nhanh nàng cảm thấy phìa sau giường như là thanh âm xèo đáng sợ... ách... tận thế! Mở một tầng kết giới bằng nước, Nhất Linh cảm thấy bước chân nhẹ nhàng hơn... nhưng... chỉ lát sau kết giới đã tan vào hư không...
Ngoái đầu nhìn, phần biến mất sắp đến chỗ nàng thì dây thần kinh của Nhất Linh lại căng lên y hệt dây đàn vậy... có thể đứt bất cứ lúc nào... không còn thời gian ngưng kết giới... đi thôi... Chân thật nặng khó mà nhấc nhanh. Nhất Linh vừa cố đi vừa vận dụng các loại hệ. Phong này. Hàn này. Rồi lại hỏa mộc...linh tinh loạn xì ngầu lên hết
Nếu hỏi tại sao không tiếp một cây thì trả lời luôn. Ngưng tụ cầu kiểu này phải tập trung mất khoảng mấy phút,.. mà mấy phút đứng im để chết à? Con chưa ngu vậy đâu? Đừng đánh giá thấp IQ của con nhé.Nhờ có hàn, phần kia cũng chậm đi chút chút nhưng chả đáng là bao, phong cũng vậy. Mộc càng tệ hơn. Lôi quang, ám iếc hết tất mà cũng chả ra cái gì.
Mắt thấy lửa bén đến chân, Nhất Linh nhanh mồm nhanh miệng ngưng ra cái quả bóng bằng hỏa kiểu thủy cầu ( bóng nước) lúc trước ấy. " Phanh " một tiếng. Nhất Linh rời bỏ cây cầu tàn tạ bước đến với hỏa cầu... Quả bóng lửa dần rơi xuống... ách.., rơi xuống để giết con à? Dùng mộc kết dây linh tinh thành một tấm lưới sát gần với lửa... thậm chí dường như 1 gang tay nữa thôi là chạm rồi... nếu bảo tại sao không dùng lưới kiếu này thì...
Móc lưới chỉ móc ở chỗ đất liền này với đất liền kia vậy chả sát nút với hỏa nham à? Cháy nhanh lắm! Có như cầu đâu, cầu còn vòng lên trên được... Bước đi trong quả bóng, dường như còn khó hơn cầu... à thì đương nhiên, này gần lửa hơn mà...
Và chả bao lâu cái lưới biến thành tro, hỏa cầu chui xuống hỏa nham a!