(Quyển 1) Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ

Chương 50: Người đến tiệm thuốc

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenwk.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___Nại Nại___

Diệp Trạch Thu chờ mấy người bọn họ đi vào tiệm thuốc rồi thuận tay đóng cửa lại, nhìn trái ngó phải, cuối cùng kéo cửa cuốn xuống luôn.

Trong tiệm thuốc lập tức tối sầm lại, Khâu Sơ Hạ ở cạnh cửa lần mò tìm thấy công tắc đèn, bật đèn lên thử, cũng may là chưa cúp điện, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sớm hay muộn gì cũng sẽ bị cúp điện cúp nước, rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị trước mới được.

"Uống thuốc hạ sốt trước đi." Trước khi bọn họ vào tiệm thuốc Diệp Trạch Thu đã sớm chú ý thuốc hạ sốt được đặt ở đâu rồi.

Chờ bọn họ đều tiến vào an toàn rồi, cầm lấy thuốc đắt tiền nhất đưa cho Khâu Sơ Hạ đầu tiên.


Khâu Sơ Hạ nhận lấy vỉ thuốc, rồi mở tủ lạnh của tiệm thuốc lấy chai nước khoáng, vô cùng may mắn khi tiệm thuốc này còn bán cả kem và đồ uống lạnh.

Uống thuốc xong cúi đầu nhìn xuống vết thương ở bả vai, vết thương vẫn sưng đỏ y như lúc sáng, không chuyển biến tốt đẹp cũng không xấu đi.

Cô liếc nhìn trái phải, lặng lẽ bước đến phía sau thùng hàng, cởϊ áσ ra mặc lại.

Cuối cùng cũng không phải lộ vai nữa, nếu không cứ cảm thấy hành động không tiện chút nào.

Tôn Cẩm Nhu đang rửa tay bằng nước khoáng, tìm kem trong tủ đông: "Tuyệt quá, cửa hàng này biết làm ăn thật đấy!"

Hạ Thần Đông cũng đang cầm nước khoáng rửa vết thương.

Khâu Sơ Hạ thấy Tôn Cẩm Nhu vui vẻ ăn kem, tiến đến bên tai cô ta nhẹ giọng nói: "Cậu không đi tìm cảm giác tồn tại sao? Anh đẹp trai bị thương rồi kìa, không đau lòng ư?"


Tôn Cẩm Nhu vận động một hồi như vậy, vừa sợ vừa kinh hãi, cả đầu đều cảm thán cuối cùng mình không sợ zombie nữa, nhất định phải tự thưởng cho bản thân thật đã.

Được Khâu Sơ Hạ nhắc nhở như vậy nên quẳng luôn cây kem trong tay đi, vẻ mặt đau lòng chạy đến bên người Hạ Thần Đông.

Thật cẩn thận cầm lấy ngón tay đang bị thương của Hạ Thần Đông nhìn nhìn, cứ mặt dày nắm lấy tay hắn ta như thế, rồi nói: "Em giúp anh tìm băng keo cá nhân nhé, đến băng bó một chút đi."

Khâu Sơ Hạ nhìn Tôn Cẩm Nhu lấy lòng như vậy cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Diệp Trạch Thu đang gôm thuốc bỏ vào túi.

Xoay người tùy ý lấy một cây kem trong tủ lạnh, thảnh thơi đứng đó ăn.

Vị kem vani êm dịu tan chảy trong miệng khiến cô cảm thấy thỏa mãn sau trận chiến khốc liệt vừa rồi, đôi mắt híp lại hài lòng, ăn hết miếng này đến miếng khác.


Tôn Cẩm Nhu cuối cùng cũng nắm được tay Hạ Thần Đông ngoan ngoãn đi tìm băng keo cá nhân, đang ra vẻ vô cùng săn sóc giúp hắn ta dán vết thương lại.

Hai bên tai Hạ Thần Đông ửng đỏ cúi đầu nhìn Tôn Cẩm Nhu, vóc dáng nhỏ xinh của cô ta đứng ở trước mặt hắn ta, chỉ có thể nhìn thấy cái ót trắng nõn kia.

Nhưng khóe miệng Hạ Thần Đông không kìm được mà nhếch lên, nhất là lúc trước khi băng bó còn thổi thổi vết thương cho mình, trong ánh mắt kia đều là ý cười mãn nguyện.

Toàn bộ hiệu thuốc giống như một thiên đường yên tĩnh được thu nhỏ giữa những loạn lạc ngoài kia, ai nấy đều cảm thấy thoải mái.

Khâu Sơ Hạ vừa mới giải quyết xong cây kem, đang suy nghĩ xem cần thuốc nào thì ngoài cửa lớn tiệm thuốc truyền đến tiếng gõ vang.

Động tác của những người trong tiệm thuốc đồng loạt dừng lại, cùng đồng thời nhìn về cửa tiệm thuốc nơi phát ra âm thanh rồi cùng quay lại nhìn Khâu Sơ Hạ.
Cửa cuốn không ngừng vang lên âm thanh, Khâu Sơ Hạ yên tĩnh nghe, không có động tác gì, thấy bọn họ đều nhìn về phía mình, lắc lắc đầu, ý bảo đừng nhúc nhích cũng đừng lên tiếng.

"Cầu xin các người, làm ơn cho tôi vào với." Ngoài cửa tuyền đến giọng phụ nữ tang thương, trong giọng nói đều là ý cầu xin.

Tôn Cẩm Nhu không nỡ đi về phía cửa, lại bị Hạ Thần Đông bên cạnh giữ chặt lại, hất đầu về phía Khâu Sơ Hạ, lắc lắc đầu ý bảo cô ta nghe theo đội trưởng.

Khâu Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái, vừa rồi khi đánh ngã bọn zombie kia không nhìn thấy bất cứ ai gần đó cả, sao người ngoài cửa biết ở tiệm thuốc có người hay thế?

"Tôi biết bên trong có người, tôi cần thuốc, cầu xin mọi người cho tôi vào với." Giọng nói bên ngoài khóc nức nở, có vẻ vô cùng đáng thương.
_____Đây là đường phân cách Nại Nại___