[Quyển 1] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 10: Rèn kỹ năng chạy trốn

Tác giả: Rất Là Lập Dị


Chuyển ngữ: Wanhoo


Tuy bị mọi người rẻ rúng người như Ninh Thư không xứng học ở ICE, nhưng Ninh Thư vẫn bỏ qua những cặp mắt ấy và mặt dày đến ICE học. Chỉ cần nhà trường không đuổi cô, Ninh Thư vẫn sẽ cắm rễ ở ICE.


Ra khỏi ICE cô cứu rỗi vương tử ngốc nghếch kia thế nào được. Ở trong trường còn bị kìm hãm, ra khỏi cổng nữ chính sẽ trở thành người tu chân coi trời bằng vung, ảo tung chảo khiến người ta không đỡ nổi đó. Nữ vương bóng đêm đâu phải danh hão.


Ninh Thư nhức đầu quá, không có cách đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ, khó khăn làm tự tin của Ninh Thư bị đả kích nặng nề.


Ninh Thư nhớ đến ánh mắt của Lăng Tuyết, nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định đăng ký học một khoá taekwondo, hy vọng cơ thể này có thể khoẻ hơn. Tuy không hữu dụng lắm nhưng có một cơ thể khỏe mạnh để lúc cần chạy trốn vẫn đủ sức chạy là luôn không thừa


Bi ai làm sao, mình như con chuột thừa sống thiếu chết bị Lăng Tuyết dồn ở góc tường thế này.


Ninh Thư đoán Lăng Tuyết coi mình và nguyên chủ là con chuột để bỡn cợt trong tay, nhân tiện vun đắp tiếng thơm cho cô ta. Thành ra nguyên chủ liên tiếp bị đổ phân lên người, hôi không ngửi nổi.


Khoá học taekwondo không đơn giản như Ninh Thư tưởng, nhìn taekwondo trên TV bao ngầu bao nhiêu thì Ninh Thư học tập khổ sở bấy nhiêu. May mà nguyên chủ có học nhảy, người cũng gọi là dẻo dai. Nhưng lúc xoạc chân giáo viên còn đè đầu cô xuống làm cô đau điếng người.


Hằng ngày học xong Ninh Thư đều đến lớp taekwondo gắng sức rút ngắn thời gian học võ. Và ngày nào cũng lê cái thân mệt rã rời đi học.


Học viện ICE không giống các trường bình thường. Ở ICE, họ dạy nào là kinh tế học, lớp lễ nghi, hoặc không thì quan hệ giao tiếp. Ninh Thư không hiểu thầy cô đang dạy cái gì luôn. Rõ ràng, học sinh ra trường sẽ là nòng cốt của xã hội. Gia thế đám học sinh trong đây đã hiển hách sẵn rồi, trở thành các nhà lãnh đạo là điều tất nhiên.


Học không vào thì Ninh Thư bỏ, càng có thêm thời gian dành cho học võ. Chương trình giảng dạy có lợi cho cô, cô nên học hành chỉn chu nhưng cái mạng nhỏ còn đang không đảm bảo được, vậy nên Ninh Thư bỏ qua những thứ không quan trọng luôn.


Về phần Lăng Tuyết, cô ta cảm thấy Lâm Giai Giai ngồi sau mình khác trước nhưng lại không biết khác ở đâu.


Lăng Tuyết ngoảnh mặt lại thăm dò Ninh Thư: "Chúng ta cùng đi dự sinh nhật Lãnh Ngạo đi."


"Hả?" Ninh Thư ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết, cô không đoán được nữ chính muốn làm gì mà bắt cô đi dự sinh nhật cùng.


Đây là việc không xuất hiện trong cốt truyện, Lăng Tuyết nhìn đời bằng nửa con mắt sao có thể sánh bước với con kiến Lâm Giai Giai được.


Linh cảm mách bảo không ổn, đừng nói nữ chính để ý đến cô nhé?


Quả đúng là Lăng Tuyết để ý đến Ninh Thư thật. Người tu chân có linh cảm nhạy bén, Lâm Giai Giai trước kia vô cùng cay cô nhưng tài hèn sức mọn, hôm nào buồn chán quá cô ta sẽ lôi Lâm Giai Giai ra bỡn cợt. Vậy mà Lăng Tuyết lại thấy con kiến bỗng nhiên thâm trầm, không còn ghét cô ra mặt. Điều này làm Lăng Tuyết khó chịu, thậm chí đoán rằng phải chăng cô ta cũng không phải người trước đây không.


Nếu cô có thể chiếm xác sống lại, vậy người tu chân khác cũng có thể thông qua chiếm xác xuyên đến thế giới này.


Lăng Tuyết được nếm quả ngọt có một không hai, nhất quyết sẽ không cho phép thế giới này xuất hiện người tu chân khác đến hẫng tay trên, uy hiếp mình đâu. Đoán là thế nhưng cô ta không cảm nhận được linh khí tồn tại trên người đối phương, điều này khác với người tu chân. Lăng Tuyết quyết định muốn thử thăm dò Lâm Giai Giai này.


Ninh Thư trông thấy Lăng Tuyết nhìn mình đầy ẩn ý, hết sát ý mãnh liệt lại đến khiêu khích mẹ thiên hạ, đổi tới đổi lui làm cô không đoán được Lăng Tuyết đang nghĩ gì trong đầu.


Ninh Thư cúi mặt xuống, bảo: "Tao không mua nổi quà sinh nhật, tao không định đi dự sinh nhật."


Ninh Thư nói thật, kiểu người được cả thế giới tung hô như Lãnh Ngạo mà mở tiệc sinh nhật, thì có khi giá trị món quà là số tiền có người cả đời không kiếm nổi.


Lăng Tuyết thoáng miệt thị: "Lãnh Ngạo đã bảo cậu không cần mua quà còn gì."


Có đủ lý do cho hành vi của Lăng Tuyết lướt qua đầu Ninh Thư. Bỗng dưng ân cần không ăn trộm cũng là ăn cắp, nữ chính mẹ thiên hạ há lại muốn đi cùng cô, có vấn đề!


Dưới áp lực nặng nề của Lăng Tuyết, Ninh Thư nhận ra mình nào có đường sống, cô định đồng ý nhưng lại nói khác: "Tại sao tao phải đi với mày, thích thì tao tự đi được, con điên." Ninh Thư bắt chước thái độ, giọng điệu ghét cay ghét đắng Lăng Tuyết của nguyên chủ.


Hú hồn, suýt thì cô nhận lời rồi. Theo như tính cách ghét Lăng Tuyết của nguyên chủ thì sẽ không có chuyện đi cùng với Lăng Tuyết đâu. Lăng Tuyết đang nghi ngờ và kiểm tra cô đây mà. Người tu chân rẻ mạt ông trời ghê, ngay cả thay đổi linh hồn cũng tra ra được. Tầm khống chế của nữ chính rộng quá, Ninh Thư áp lực lắm.


Lăng Tuyết thấy Ninh Thư ghét mình thì nheo mắt quan sát khắp mặt Ninh Thư. Mặt cô đau như bị kim châm, co giật mất kiểm soát dưới cái nhìn của cô ta.


Ninh Thư lườm Lăng Tuyết hung dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn."


Lăng Tuyết còn chưa nói gì, cô bạn bàn bên đã nói hộ: "Lâm Giai Giai, Lăng Tuyết có lòng cho cậu đi dự tiệc sinh nhật Lãnh Ngạo. Nếu không nhờ Lăng Tuyết cậu đi thế nào được. Không biết điều gì cả."


Ninh Thư chửi thẳng mặt nữ sinh bao biện cho Lăng Tuyết: "Liên quan đến mày à, tao đang nói chuyện với Lăng Tuyết mày chen mồm vào làm gì? Lăng Tuyết cho mày cái gì để mày quỳ dưới gót chân nó thế. Người ta còn chưa nói mày đã cắn oẳng oẳng nhặng xịa rồi."


Thích quá nhá, dù sao thì những người này đều không thích mình, vậy thà lật mặt chẳng sợ bố con nhà thằng nào cho khoái.


Nữ sinh kia nghe Ninh Thư nói tục tức đến ngực gào lên: "Con đĩ này..."


"Mày mới là con đĩ, mày là con đĩ nhất, mày là con đĩ đĩ đĩ ấy..."


Cô bạn ngồi cạnh Lăng Tuyết nào có kỹ năng chửi bới chanh chua chợ búa thế. Ở tầng lớp của họ dù có tức điên trong lòng thì ngoài mặt vẫn xem như chưa xảy ra chuyện gì, chờ ngày đâm dao sau lưng thôi.


Đời trước Ninh Thư được học hỏi qua không ít cảnh ăn vạ trong bệnh viện. Kiểu la lối khóc lóc om sòm là không để cho người khác phản công, có học thức mà gặp dân chợ búa thôi khỏi lý sự.


Nữ sinh kia tức muốn ói máu, chỉ muốn xông tới xé cái miệng lải nhải của Ninh Thư. Lăng Tuyết ngăn bạn bàn bên sắp nổi khùng, đanh mặt liếc qua Ninh Thư: "Sắp đến lúc rồi."


Trái tim Ninh Thư hẫng một nhịp khi bị đôi mắt giết người liếc qua. Cô bĩu môi vờ như chưa nguôi ngoai, còn trừng mắt dữ tợn với bạn bàn bên Lăng Tuyết.


Tìm đọc tại [email protected] hoặc [email protected] để đọc bản cập nhật mới nhất, sớm nhất, đầy đủ nhất của truyện nhé!


Lăng Tuyết nói với bạn bàn bên, "Hà cớ gì chấp nhặt người vô học mà hạ hình tượng bản thân."


Nữ sinh kia đá xéo Ninh Thư đầy ngạo mạn như thể Ninh thư là cái thứ dơ bẩn gì đó.


Ninh Thư nhếch khoé miệng, nói giúp cho Lăng Tuyết, vun đắp hình tượng cao quý lạnh lùng xinh đẹp cho Lăng Tuyết rõ như ban ngày thế còn gì. Chẳng hiểu ngạo mạn cái gì, chỉ số thông minh thật là!


Xin hỏi nữ chính sẽ không nề hà hình tượng chửi nhau với người khác hả?


Như cô đây cũng đang vun đắp cho hình tượng nữ chính, cơ mà thế đã sao, chửi người khác khoái lắm nhé.