[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Chương 9: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ(9)

" Quả thực là một tên ngốc! Loại người như em, sống trên đời làm cái gì? Vừa ngu vừa ngốc, trừ kéo chân mọi người lại, cái gì cũng không làm được! " Giáo viên ngữ văn càng mắng càng hăng, nhất là lúc thấy Phồn Tinh không nói một lời, chỉ cảm thấy bản thân chiếm được quyền uy càng lớn, vô cùng thỏa mãn.


Ah, về sau cũng có vô số người có cảm giác như vậy.


Đối với lão đại chính là một trận bạo tạc, bạo tạc xong có kẻ thầm vui vẻ.


Cảm giác bản thân bắt nạt tên ngốc, tên ngốc đó lại mang vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không biết phản bác. Nghe có phải cảm thấy rất sướng?


Nhưng mà những người này có chỗ không biết... Cảm giác bị lão đại lặng yên không một tiếng động nhốt vào phòng tối, thoải mái hơn!


Lão đại yên lặng ở trong lòng lôi ra một quyển vở đen, đem giáo viên ngữ văn viết tên lên.


Thích Hà không biết vì cái gì, trong lòng cảm thấy một mùi vị khó chịu.


Tuy rằng hắn cũng gọi Vân Phồn Tinh là đồ ngốc, mặc dù xác thực cô cũng đúng là như vậy, nhưng mà nghe giáo viên ngữ văn mắng hăng say như thế, hắn liền khó chịu.


" Giáo viên, cô chẳng lẽ không cảm thấy công kích học sinh của mình như vậy rất không có phẩm chất nhà giáo sao ? Đề bài cô vừa nói, cả lớp cũng không phải chỉ một mình Vân Phồn Tinh không làm được, dựa vào cái gì chỉ mắng một mình cậu ấy? " Còn không phải nhìn một mình cô ngốc!


Thật đáng cười!


Khi thiện sợ ác!


Trên đời người đều giống nhau!


Giáo viên ngữ văn :" Thích Hà, em cút ra ngoài cho tôi! Đứng bên ngoài một tiết! "


Thích Hà cà lơ phất phơ đi ra ngoài, phạt đứng liền phạt đứng đi.


" Vân Phồn Tinh, em cũng cút ra ngoài cho tôi! Đứng ở bên ngoài! "


Đối diện với chính mình lần đầu tiên làm bài kiểm tra, trải nghiệm vô cùng mới của lão đại :...


Nghiêng đầu.


Vẻ mặt ngơ ngác.


Hai mặt ngơ ngác .


Trăm mặt ngơ ngác.


Cái này có liên quan gì đến cô?


Vì cái gì cô liền bị phạt đứng bên ngoài?


Nhân loại cái ngươi, thật sự rất kỳ quái nha!


Thích Hà nhìn tên ngốc đứng bên cạnh mình, cười nhạo một tiếng, " Ngươi lúc đối phó ta năng lực lợi hại như vậy, hôm nay bị người mắng, làm sao như đầu gỗ, không nửa điểm phản ứng, có bản lĩnh, ngươi đem ả đàn bà đó cũng ném vào trong nước đi. "


Hắn cảm thấy tên ngốc này thảm thật là thảm.


Cô ngốc như vây, ai cũng có thể đạp lên người cô một đạp. Chờ Di bà ngoại của cô mất, cô có thể bị người khác bắt nạt đến chết.


Kết quả lão đại dùng ánh mắt là lạ nhìn qua Thích Hà, phảng phất đang nhìn đồ ngốc.


Thích Hà cẩn thận nhìn, mẹ, cô quả nhiên là dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn hắn!


" Tốt nhất không nên, trước mặt người khác bắt nạt người. " Phồn Tinh cũng không biết vì cái gì trong đầu nhảy ra một cái ý nghĩ này, giống như cô từ lúc sinh ra đã có những lời này.


Thế nào, ngươi còn muốn sau lưng giáo viên lấy bao tải trùm đầu đánh người?


Thích Hà quả thật muốn cười lạnh.


Kết quả ngày thứ hai, Thích Hà liền lĩnh hội được, lão đại theo lời nói ' Tốt nhất không nên trước mặt người khác bắt nạt người.' cuối cùng là có ý gì...


Ngày thứ hai trời vừa rạng sáng.


Thích Hà liền nhìn thấy Vân Phồn Tinh đi trước mặt hắn đang loay hoay trên đất, nhét thứ gì vào trong túi sách.


Chờ hắn đi qua, cô đã đứng lên, vỗ vỗ đất trên tay.


Hắn dậy sớm như thế đi học, là vì sau khi bị đưa đến nông thôn, liền luôn trong tình trạng thiếu ngủ hoặc thậm chí là mất ngủ. Thay vì trằn trọc trăn trở cả đêm, còn không bằng dậy sớm.


Tên ngốc này dậy sớm như thế, là đang làm cái gì?


Thích Hà vốn muốn hỏi, nhưng ngẫm lại chính mình dù sao cũng là người bình thường, cùng Vân Phồn Tinh tên ngốc này tiếp xúc nhiều như thế, sớm muộn cũng không bình thường.


Vì thế yên lặng đứng sau lưng Phồn Tinh, Phồn Tinh biết, nhưng mà trực tiếp bỏ qua hắn.


Thích Hà bây giờ hồn nhiên không biết, hắn không nghĩ tự mình xuống giá cùng đồ ngốc nói chuyện, nhưng mà nhắm mắt theo đuôi người ta, cũng không tốt hơn chỗ nào!


Còn có, hắn cho rằng nam nhân bị lão đại mạnh mẽ ấn đầu bảo vệ, não muốn duy trì suy nghĩ bình thường, còn có khả năng?