[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Chương 37: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (37)

Nếu có người cười nhạo ngươi thích một đồ ngốc, thì đó là bởi vì ngươi còn chưa đủ mạnh mẽ.


Nếu như ngươi đủ mạnh mẽ, căn bản sẽ không có ai dám tới trước mặt ngươi khoa tay múa chân.


Thích Hà sau khi trải qua một mùa hè điều chỉnh tâm lý xong, cuối cùng rút ra được một kết luận như vậy.


Thích Hà thật ra là một người rất có ý thức trách nhiệm .


Tuy có chút lòng hư vinh, không muốn để người khác biết mình thích đồ ngốc.


Nhưng nếu xét đến những phương diện khác, hắn thích cô ngốc Vân Phồn Tinh, đây là hắn tự mình thích, Vân Phồn Tinh chẳng làm sai cái gì, tại sao lại bị ghét bỏ ? Hắn nếu như có thể khống chế được trái tim của mình, vậy thì sẽ không đi thích một đồ ngốc, nếu không khống chế được trái tim của bản thân, vậy thì dựa vào cái gì lại ghét bỏ cô ngốc bị hắn thích?


Cho nên thay vì như vậy, không bằng cố gắng nữa một chút.


Mạnh mẽ đến mức không có bất kỳ kẻ nào dám cười nhạo hắn !


Chiến Thần đại nhân, tuy rằng trở thành mảnh vỡ linh hồn.


Mặc dù có vô số người muốn khiến cho hắn rơi vào vực thẳm, nhưng mà thực tế, chỉ cần lúc hắn trèo lên vách núi đưa tay giúp hắn một chút, hắn liền có thể nhanh chóng trở lại.


Chính trực, mạnh mẽ, kiên nghị, mà lại có trách nhiệm.


Thích Hà sau khi thông suốt xong, chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng ngày càng nặng, cũng càng phải cố gắng hơn nữa


Nếu như nói lớp mười hắn là vì làm màu mà học tập, lớp mười một là muốn giúp Vân Phồn Tinh học tập tốt một chút, vậy cuối cấp ba, hắn quả thực là liều mạng học tập.


Đem tất cả tinh lực toàn bộ đều đặt ở trên phương diện học tập, vì hắn, đồng thời cũng vì Phồn Tinh có thể có tương lai.


Chỉ là ngẫu nhiên không tập trung, ngẩn người nghĩ chút chuyện của hắn và cô ngốc mà thôi.


Ai, cảm giác cô ngốc thật sự là hắn một tay nuôi lớn.


Áo ngực đều từ loại thiếu nữ, rồi đến A, sau đó B, rồi C...


Không được, lại nghĩ sang kiểu khác!


Ông trời đối Thích Hà cuối cùng vẫn là chiếu cố, hắn vốn chỉ số thông minh đã cao, chỉ cần đọc nhiều sách một chút, liền có thể đạt kết quả mà người khác cố gắng học tập. Hắn càng là cố gắng hơn nữa, thành tích thật sự là khiến người không kịp mở mắt mà nhìn.


Cho nên đối với hắn mà nói, thi đại học là một chuyện rất dễ dàng.


Vốn thầy giáo đều cho rằng, Thích Hà nhất định sẽ đăng ký vào đại học quốc gia, kết quả không nghĩ đến, Thích Hà lựa chọn một trường đại học tầm trung ở Hải Thành.


Không có cách nào, liền đầu óc kia của Phồn Tinh, ngươi để cô học mười năm, cô cũng hoàn toàn không có khả năng thi được điểm số có thể đậu đại học.



Sau khi thi đại học một tuần sau, Di bà ngoại vi vấn đề tuổi tác, cho nên không may qua đời.


Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đến thị trấn nhỏ trong xử lý hậu sự của Di bà ngoại, sau đó cũng không đợi Phồn Tinh điền phiếu nguyện vọng, trực tiếp đem người trở về Hải Thành.


Đủ mười tám tuổi, có rất nhiều chuyện có thể bắt đầu suy tính.


Vân Tiếu Hòe cũng không hy vọng đứa con gái này có thể thi đậu đại học, cho nên không bằng sớm mang về nhà một chút, sớm tính toán một chút.


Cô ngốc bị cha mẹ mang về Hải Thành, Thích Hà căn bản không có tư cách phản đối.


Nhưng mà tình thân trong vòng tròn hào môn đấy, Thích Hà cũng không tin được.


Nếu thật sự yêu con gái, vì sao lại đem người đưa đi ở nông thôn?


Hiện tại giả mù sa mưa đón về, cũng không biết là tính toán làm gì.


Thích Hà cảm thấy rất không yên lòng, đơn giản thay đổi nguyện vọng thành một trường y khoa nổi tiếng ở Hải Thành. Nếu có thể, hắn cũng muốn nghiên cứu một chút, xem thử liệu có biện pháp nào khiến cô ngốc hơi thông minh một chút.


"Ta cảm thấy, bọn họ muốn làm yêu." Lão đại ngồi trong phòng của mình ở Vân Gia , từ trong hành lí lấy ra một bao khoai tây thái mỏng, chậm rãi cắn.