[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Chương 34: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (34)

Mọi người nháy mắt vây quanh lại, cảm thấy rất hứng thú chen chúc lại thành một nhóm. Thích Hà bị ép cho ra ngoài.


Thích Hà đột nhiên cảm thấy, khó hiểu có chút buồn nôn.


Video trong điện thoại bắt đầu phát, mặc dù Thích Hà không nhìn, nhưng mà âm thanh rõ ràng lọt vào tai.


Mười mấy nam sinh trong lô ghế đều phi thường rung động.


Mặt đỏ tai hồng.


Thậm chí còn có phản ứng.


Thích Hà không tự chủ muốn rời đi, nháy mắt liền nhớ đến Vân Phồn Tinh cô ngốc kia.


Cô ngốc kia ngốc như vậy, sau này có phải cũng có thể gặp phải loại tra nam* như này?


* loại đàn ông cặn bã, đối xử tệ bạc với bạn gái, chơi đùa tình cảm của người khác.


Quay video coi như thôi đi, còn gọi bạn bè cùng nhau xem...


Vừa nghĩ đến trường hợp này, huyệt thái dương của Thích Hà mạnh mẽ giật giật.


" Tao cảm thấy bạn gái mày quá xấu, da thì đen, mặt mũi không đẹp, nhìn lâu phát chán. " Sau khi rung động đi qua, bắt đầu có người xoi mói.


Nam sinh phát video cũng cũng có chút tán thành, " Tao cũng cảm thấy không quá dễ nhìn, nhưng mà không có cách nào khác, cô ta chính là thích tao, làm sao cũng ầm ĩ muốn cùng một chỗ với tao. Dù sao hiện tại tao cũng không để ý đến ai, vậy thì chơi đùa một chút cũng không lỗ. "


Thích Hà trong lòng cười lạnh.


Chơi con mẹ nó chứ! Nếu tên nào dám ôm tư tưởng đó chơi đùa cô ngốc, hắn sẽ cho tên đó biết vì sao máu lại màu đỏ!


" Nếu mà nhân vật nữ trong này là Vân Phồn Tinh kia, tao thấy còn có thể. "


" Như thế nào? " Nam sinh khơi mào bàn luận nữ sinh, nháy mắt đều phấn chấn lên.


" Tao vừa nãy đi qua lô ghế của bọn con gái, nhìn thấy Vân Phồn Tinh ngồi dựa trên tường. Mẹ nó, bình thường mặc đồng phục không thấy được cái gì. Hôm nay mặc váy xòe , đôi chân kia, tao khẳng định có thể chơi được một năm!


Thích Hà nháy mắt liền đen.


Cái váy xoè kia là hắn mua.


" Mặc dù đầu óc có vấn đề, nhưng mà con gái mới chúng ta, cậu ta là người đẹp nhất. Trắng mềm, quan trọng nhất là còn rất ngoan nha! Quả thực là cực phẩm! Tụi mày nghĩ đi, cậu ta bảo cái gì thì làm cái đó, có phải rất sướng? "


" Sướng cái gì? Đầu óc có vấn đề đã rất thảm, có nhất thiết nghĩ đến loại chuyện đồi bại như thế? Còn có là người hay không? " Thích Hà ngôn từ chính nghĩa.


Ngoan sao?


Cô ngốc ngoan chỗ nào?


Một đám ăn chơi sa đọa, không đủ để cô ngốc đánh!


Thích Hà phát hiện bản thân trước đây quá ngây thơ, cho rằng chìm đắm sa đọa, cho rằng thế gian đầy rẫy gian tà, liền có thể làm xằng làm bậy.


Nhưng trên thực tế, chân chính gian ác, hắn tựa hồ không thể nào làm được


Giống như những người trước mặt này...


Rõ ràng lớn lên đều như nhau, cùng tuổi tác, nhưng mở miệng là ngôn từ ô uế, khiếm nhã, nội tâm dơ bẩn không chịu nổi, không có giới hạn!


Hắn hoàn toàn không thể chịu được bản thân trở thành loại người như vậy.


Thích Hà trực tiếp đứng dậy đi, trực tiếp đến lô ghế của Phồn Tinh.


Nhìn lần đầu thấy cô ngốc, nhìn lại lần thứ hai là chiếc váy xòe và cặp chân trắng nõn kia.


Ai!


Thật là mệt tâm!


Thật là khiến người lo lắng!


Làm anh trai không tính, còn phải làm mẹ, còn phải làm cha!


Hắn bây giờ thật sự rất bận tâm, cô ngốc này sau này sẽ có ai chăm sóc, lỡ như gặp tra nam, vậy thì nên làm gì mới tốt?


Cũng không biết, ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm liền mơ thấy nó.


Buổi tối sau khi kết thúc bữa tiệc, Thích Hà liền đi ngủ --


Hắn mơ thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh kia, cái tốt không học lại học cái xấu, đầu óc vốn không sử dụng tốt, lại còn học người ta yêu đương!!


Coi trọng một tên ăn cơm mềm *, khóc sướt mướt muốn sống muốn chết, muốn ở cùng với bạch nguyệt quang** kia!


* ăn cơm mềm: đây là ý chỉ trai bao, gốc là tiểu bạch kiểm, nhưng mình đổi lại để thể hiện rõ cảm xúc của Thích ca :))


** bạch nguyệt quang: ánh trăng, chính là người trong lòng á.


" Vân Phồn Tinh, mẹ nó cậu có phải đầu óc có bệnh rồi? Hắn là tra nam, cậu vì cái gì nhất định phải muốn tên khốn đó? " Thích Hà tựa hồ tức giận đến mức tại chỗ thăng thiên.