[Quyển 1] Nhân Vật Phản Diện Thật Ngoan

Chương 17: Tiểu Thanh Mai, Quá Mạnh Mẽ (17)

" Anh Tử Trác, em vẫn còn sợ. "


Vân Gia Duyệt níu chặt góc áo Ngụy Tử Trác, hốc mắt đỏ lên, tội nghiệp nhìn hắn.


Đều là con gái giống nhau, lão đại nắm chặt góc áo Thích Hà, chùi dầu ở khóe miệng.


Đều là con trai, Ngụy Tử Trác lúc này liền có thể nhẹ nhàng ôm lấy Vân Gia Duyệt, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cho cô ta cảm giác an toàn.


Mà Thích Hà, chỉ có thể nghĩ " Mẹ, thật sự muốn đánh chết Vân Phồn Tinh tên ngốc này" với " Má nó! Lão tử căn bản đánh không lại cô" hai cái loại suy nghĩ thể hiện cảm xúc cực kỳ chân thật.


Cho nên mới nói, người với người không nên so đo.


Vừa so sánh, liền sẽ có đau thương.


" Anh có thể đi cùng em được không? " Vân Gia Duyệt khẩn cầu nói," Nếu đến nơi đó cha mẹ thích em gái kia, anh Tử Trác liền mang em về, em không muốn để nhìn thấy bọn họ. "


Ngụy Tử Trác suy nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng.


" Được. "


Hắn thật sự thích Vân Gia Duyệt, cô ta từ trước đến nay đều giống như tiểu công chúa cao ngạo, rất khó biểu lộ bộ dạng thấp thỏm sợ hãi này.


Khó có thể yếu đuối một lần, hắn có thể nguyện ý chiều cô ta.


*


Mấy ngày sau, vợ chồng Vân Tiếu Hòe mang theo Vân Gia Duyệt cùng Ngụy Tử Trác đến thị trấn nhỏ.


Vốn là chuyện trong nhà cố tình giấu diếm, không muốn người ngoài biết được.


Nhưng nghĩ kỹ lại, Tử Trác đứa trẻ này thật sự thích Gia Duyệt, mới có thể một tấc không rời. Hơn nữa gia thế Ngụy gia rất tốt, Ngụy Tử Trác về sau tiền đồ tựa cẩm, hiện tại tăng tiến tình cảm của hai đứa, so ra vẫn tốt hơn đám cưới thương nghiệp khô khan.


Vân Tiếu Hòe muốn thương trường đắc ý, cũng hy vọng đứa con gái của mình sủng ái từ nhỏ có thể trải qua may mắn hạnh phúc.


Từ lúc đưa người đến đây, ông ta chưa bao giờ đi qua cái thị trấn nhỏ, Tết Thanh Minh cũng chưa bao giờ trở về tảo mộ.


Hiện tại bỗng nhiên lại trở về, vốn hưởng thụ quen thành phố lớn phồn hoa, đột nhiên tới nơi hoang vu này, quả thực có chỗ không thích ứng.


Di bà ngoại đã mang theo Phồn Tinh, đến nhà hàng hẹn trước đợi người.


" Tinh Tinh, lát nữa gặp cha mẹ của côn phải mở miệng chào hỏi, hiểu không? " Chuyện này liên quan đến việc đứa nhỏ có thể đi học được không. Di bà ngoại yêu thương tận lực dặn dò.


Lão đại ngồi trên cầu thang ngoài khách sạn, nghiêm trang gật đầu.


Di bà ngoại, rất dong dài.


Không gật đầu, liền sẽ nói tiếp.


Cho nên lão đại đã nuôi được thói quen, không cần biết lão nhân gia nói gì, cô đều gật đầu.


Sưu Thần Hào giờ khắc này, có một chút vì Chiến Thần Đại Nhân mà hâm mộ ghen ghét.


Dựa vào cái gì?


Dựa vào cái gì đối với người khác biết điều như thế, đối với Chiến Thần Đại nhân lại bá đạo như vậy?


[ Phồn Tinh tiểu thư mĩ lệ đáng yêu lại lương thiện. ]


Nó quá khó khăn, mỗi lần mở miệng nói chuyện, đều phải khen Ngân Phồn Tinh trước. Nhưng là vì cuộc sống của Chiến Thần Đại Nhân sau này dễ dàng hơn một chút, hiện tại tạm thời làm liếm cẩu thì như thế nào?


* liếm cẩu: chỉ người chuyên đi nịn bợ, bợ đỡ, lấy lòng người khác.


[ Xin hỏi người về sau thái độ đối với Chiến Thần Đại Nhân, có thể giống như đối với vị lão nhân gia sao? ]


Phồn Tinh trầm mặc không nói :"..."


Sưu Thần Hào rất hiểu.


Vẫn là mỗi lần nói chuyện cùng lão đại, đều phải khen kẹp nhựa bảy màu trên đầu của cô. Như thế nào lại thích loại kẹp nhựa phế phẩm này?


Thưởng thức thẩm mỹ đâu?


[ Phồn Tinh tiểu thư, kẹp trên đầu ngài, tựa như ánh cầu vòng rạng rỡ chói lọi. Ai nhìn đến, đều sẽ không tự chỉ được trong lòng khen một câu đẹp mắt! ] Thực xin lỗi, nó bây giờ chỉ là liếm cẩu không có phẩm chất.


Cho nên xin hỏi người thái độ về sau có thể ...


Lão đại rất rõ ràng : Đương nhiên không thể nha, Nhị Cẩu.


Sưu Thần Hào :[...] Nó liều chết giết kí chủ, có phải rất có lỗi Chiến Thần Đại Nhân?


Rõ ràng đáng yêu như vậy!


Nhưng mà thật mẹ nó không dễ nói chuyện.


Hơn nữa hoàn toàn không tiếp thụ bất cứ lừa dối nào!


Này thật sự là một tên ngốc?


[... Vì cái gì?] Sưu Thần Hào tức đến run rẩy, thật vất vả mới khắc chế lòng đánh người.


Lão đại phản ứng trong chốc lát, chậm rì biểu đạt nói: Di bà ngoại, coi ta là đóa hoa nhỏ mà che chở, ta nghe lời của bà. Ta, đem Thích Hà, làm đóa hoa nhỏ mà bảo vệ, hẳn hắn nên, nghe lời ta.


Ai làm đóa hoa nhỏ, thì phải nghe lời.


Logic của Phồn Tinh, quả thực vô cùng chặc chẽ!


Sưu Thần Hào :[ ...] Ha ha, đây thật là đứa nhỏ láu cá. Ngươi bình thường sao không thấy thông minh như vậy?