(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 7: TG1 Tổng tài lãnh tình Lão công chưa lập gia đình quá sủng ta 6

Edit: Thuần An


Giúp Giang Hi sấy tóc xong, Vô Dược liền trở lại giường. Giang Hi cũng theo cô leo lên giường, anh tiến tới hôn lên đôi môi đỏ của cô.


"Ngô..." Vô Dược hai tay chống ngực anh, khó khăn nói ra: "Giang... Giang Hi... ngày mai em còn phải tập luyện!"


Nghe lời cô nói Giang Hi dừng lại, nụ hôn qua đi anh vòng tay qua eo cô, đem cô ôm vào trong ngực, ôn nhu mở miệng: "Ngủ đi, anh không chạm vào em."


Cũng không biết Vô Dược cảm nhận được sự an toàn hay là do cô mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ thiếp đi.


Giang Hi mặt dán lên hai má cô cọ cọ sau đó cũng nặng nề đi vào giấc ngủ, trước khi ngủ còn lẩm bẩm: "Anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa."


[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần +2, giá trị yêu thích hiện tại là 97!] Âm thanh hệ thống vang lên, chỉ là Vô Dược chắc là không nghe được.


Buổi tối ngủ rất tốt, Vô Dược tí nữa thì ngủ quên. Còn may là có Giang Hi đánh thức, trước khi giờ tập luyện bắt đầu liền tới trường học.


Vừa đến trường học cô liền gọi cho bạn nữ cùng phòng đại học Tưởng Tư Duyên. "Chào buổi sáng, Duyên Duyên."


Tưởng Tư Duyên thấy cô liền lộ ra nụ cười: "Chào buổi sáng, Nguyệt Nguyệt, cậu đã đến rồi, chuẩn bị một chút đi!"


Thật ra Đồng Nguyệt tính toán không tham gia nhưng Tưởng Tư Duyên mời cô hỗ trợ, Tưởng Tư Duyên lại là bạn đại học tốt nhất của cô, nên Đồng Nguyệt không có cự tuyệt.


Bọn họ muốn biểu diễn âm thanh ven biển, là một danh khúc đàn violon kinh điển, người đàn violon là Tưởng Tư Duyên. Đồng Nguyệt chỉ hỗ trợ nhạc đệm. "Xin lỗi nha Duyên Duyên, hôm qua tớ có việc gấp nên quên thông báo cho cậu."


Trong WeChat Tưởng Tư Duyên trả lời: "Không sao không sao, nếu muốn xin lỗi vậy sau khi tập luyện mời tớ một bữa đi."


"Được!" Vô Dược đồng ý.


Không thể không nói, thiên phú của Đồng Nguyệt rất tốt, cô rất nhanh đã nhận ra sức hút không phải của mình mà là của Đồng Nguyệt, thì ra Đồng Nguyệt rất yêu thích dương cầm.


Buổi tập luyện vô cùng thuận lợi rất nhanh liền kết thúc. Thời điểm Vô Dược và Tưởng Tư Duyên chuẩn bị đi, một nam nhân soái khí đi tới. Mặt hắn hơi đỏ, bởi vì khẩn trương nên giọng nói có chút lắp bắp: "Học... Học tỷ, xin chào! Em là học sinh năm hai cùng hệ với chị. Em... Em là fans của chị, chị có thể ký tên cho em không?"


Vô Dược từ kí ức của Đồng Nguyệt biết hắn, ở tiệc tối hôm khai giảng hắn diễn tấu một bản sonata của Mozart, Đồng Nguyệt cảm thấy hắn đàn không tồi nên nhớ kỹ tên hắn là Tô Mộ.


Vô Dược lễ phép mỉm cười trả lời: "Xin chào học đệ Tô Mộ, em đàn dương cầm cũng không tồi. Được, em muốn kí ở đâu?"


Tô Mộ lấy ra một chiếc bút cùng một quyển notebook: "Kí ở đây có thể chứ?"


"Được!" Vô Dược ký tên xuống, cùng hắn khách sáo nói vài câu liền cùng Tưởng Tư Duyên rời đi.


"Tô Mộ!" Một nữ nhân gọi Tô Mộ lại.


Tô Mộ quay đầu lại nhìn thấy chị họ Tô Tích của hắn, nói thật hắn đặc biệt không thích vị chị họ này, mi nhăn lại: "Chị họ, sao chị lại ở đây?"


Tô Tích mỉm cười: "Bá bá bảo chị đến đón em trở về, đúng rồi, người vừa nãy nói chuyện với em là ai vậy?"


Nghĩ đến Đồng Nguyệt, Tô Mộ liền bất giác nở nụ cười, con mắt bình thường lạnh nhạt giờ lại tràn ngập ôn nhu: "Người đó là học tỷ hệ dương cầm của chúng tôi Đồng Nguyệt, chị ấy vô cùng lợi hại!"


Sắc mặt Tô Tích liền đen lại, cô thấy trong mắt em họ không hề có chút che dấu tia hâm mộ nào. Cô tìm mọi cách lấy lòng cũng không đổi lại được một nụ cười của em họ cao lãnh này, thế nhưng em họ của cô lại thích Đồng Nguyệt. Một tia ghen ghét chậm rãi hiện lên trong tim Tô Tích.