"Tốt nghiệp cấp ba tôi xong liền đi du học, học tại đại học JZ." Sở Mộ Phàm vờ như thuận miệng nói.
Đại học JZ tuy rằng không phải trường danh giá lâu đời, nhưng cũng vững vàng xếp vào hàng New Ivy League, được xem như một trong những ngôi trường danh giá bậc nhất thế giới.
Cố Hoài dường như không nghe thấy ý khoe khoang của Sở Mộ Phàm, nhàn nhạt nói: "Tôi thì ngược lại, ba năm trước vừa về nước."
"Cố Hoài... ba năm trước về nước..." Tiết Mộng Thiến lẩm bẩm tên Cố Hoài, luôn cảm thấy cái tên này quen tai.
Cuối cùng, cô ta sực nhớ ra: "A! Tôi nhớ rồi! Cậu chính là thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết Cố Hoài! Trước kia cậu không ở trong nước, vẫn luôn ở nước ngoài đúng không? Cậu cực kì nổi tiếng trong cộng đồng người Hoa! Là tiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại học HF, năm đó giáo sư của HF muốn giữ cậu, nhưng cậu vẫn khăng khăng về nước, sau khi về nước liền vào đại học A tiếp tục đào tạo chuyên sâu!"
Nếu nói JZ là đại học mới danh giá, thì HF chính là đại học nổi tiếng lâu đời, hai trường này không cùng đẳng cấp với nhau.
Nghe Tiết Mộng Thiến nói vậy, sắc mặt Sở Mộ Phàm dường như khó coi hơn vài phần.
Còn về Kỳ Nguyệt: "..."
Được rồi! Những thứ cô nghe từ Tống Thu Thu vẫn còn quá ít!
Lão đại lại học song bằng tiến sĩ...
Đó mà là con người à?
Khó trách Thu Thu nói ngay từ đầu người ta thích Cố Hoài chỉ vì nhan sắc, cuối cùng mới phát hiện nhan sắc là ưu điểm tầm thường nhất của lão đại.
Đối mặt với lời khen của Tiết Mộng Thiến, Cố Hoài không có bất kì dao động nào, dường như tập mãi đã thành thói quen, còn không vui bằng lúc Kỳ Nguyệt kém ngôn ngữ khen mình "tài mạo song toàn".
"Trời ơi! Không ngờ vừa về nước đã được gặp lão đại! Tôi may mắn quá đi!" Xem phản ứng kích động này Tiết Mộng Thiến, nếu không phải ngại Sở Mộ Phàm ở đây, cô ta đã nhịn không được mà muốn xin cách liên lạc với Cố Hoài rồi.
Tiết Mộng Thiến nhìn Cố Hoài, lại nhìn sang Kỳ Nguyệt, tò mò hỏi: "Học thần! Cậu thật sự theo đuổi Kỳ tiểu thư sao?"
Cô có thể chắc chắn nhà em gái này cạnh biển rồi!*
(*) Ý chỉ những người nhiều chuyện, quản rộng.
Cố Hoài cười nhẹ một tiếng, nhìn sang Kỳ Nguyệt: "Sao? Tôi theo đuổi còn không đủ rõ ràng sao?
Tiết Mộng Thiến hâm mộ nhìn kẹo đường trong tay Kỳ Nguyệt: "Không đúng không đúng... Ý của tôi là học thần ưu tú như vậy, tôi cảm thấy Kỳ tiểu thư chắc chắn cũng thích cậu!"
"Nhận lời chúc tốt lành từ cô." Cố Hoài liếc Kỳ Nguyệt một cái, nói ẩn ý: "Nhưng không thích cũng không sao, cùng lắm thì tôi nỗ lực hơn một chút."
Kỳ Nguyệt từ đầu đến cuối không chen được câu nào: "..."
Quà lần này của lão đại...
Hơi nặng quá...
Vào lúc này, ánh mắt khi nhìn Kỳ Nguyệt của Tiết Mộng Thiến càng thêm hâm mộ, đương nhiên, cô ta càng nghi ngờ Kỳ Nguyệt có tài đức gì để xứng với người như Cố Hoài hơn.
"Học thần! Nghe nói cậu trở về nước cũng rất lợi hại!" Tiết Mộng Thiến tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Sở Mộ Phàm đứng bên cạnh cười nói: "Thiến Thiến, em khen người đàn ông khác như vậy, anh sẽ ghen tị."
Tiết Mộng Thiến vừa nghe liền ôm lấy cánh tay Sở Mộ Phàm: "Ai nha! Trong lòng em, không có ai ưu tú hơn bảo bối của em cả! Trong giới của chúng ta, có vô số phú nhị đại chỉ ngồi chờ bố mẹ nuôi, nhưng anh thì khác, tốt nghiệp đại học danh giá, học thành tài về nước, quả thật như một dòng suối trong! Tuy rằng chú không nói, nhưng chú vẫn luôn kiêu ngạo vì anh, hiện giờ anh thực tập bên ngoài cũng là vì tích lũy kinh nghiệm để trở về tiếp quản công ty tốt hơn."
Tổng kết lời của Tiết Mộng Thiến chính là: Sở Mộ Phàm là phú nhị đại và sẽ quay về tiếp quản công ty sau khi học xong. Tuy rằng không nói rõ, nhưng trong giọng nói vẫn luôn có một chút cảm giác ưu việt.
Cố Hoài còn dựa vào thực lực của bản thân, còn cô ta thì sao, chỉ biết dựa vào gia đình...