[Quyển 1] Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi

Chương 32: Lòng yêu cái đẹp người người đều có

Edit: Bạch Linh

Kỳ Nguyệt cố ý tới sớm mười phút chờ Cố Hoài.

Hiện giờ đã là tháng cuối của mùa xuân, trong vườn có không ít cây đào cùng các loài hoa khác đang kì nở rộ, những cánh hoa rào rạt bay phấp phới trong ánh nắng chiều.

Lúc Kỳ Nguyệt đến nơi liền trông thấy một khung cảnh vô cùng mỹ lệ, Cố Hoài mặc một bộ quần áo đơn giản bước đến từ trong cơn mưa hoa kia, khuôn mặt đẹp như tranh, dáng người thẳng tắp thanh cao như trúc...

Đại thần quả nhiên vẫn luôn phiêu dật như thần tiên, chẳng qua có lẽ bởi vì cây hoa đào nên mới khiến anh nhuốm thêm vài phần khói lửa của nhân gian, vào này Cố Hoài không chỉ không có chút xa cách nào, ngược lại còn mang thêm vẻ dịu dàng và lưu luyến...

"Kỳ Nguyệt..."

Tận khi bên tai truyền đến giọng nói của Cố Hoài, Kỳ Nguyệt mới lấy lại tinh thần.


Vừa nãy cô thế mà lại bị sắc đẹp mê hoặc!

"Cậu đợi lâu chưa?"

Kỳ Nguyệt vội lắc đầu: "Không có không có! Tôi cũng vừa tới thôi, không ngờ vừa đến đã thấy cậu rồi..."

Kỳ Nguyệt nói xong, phát hiện ánh mắt của Cố Hoài vẫn luôn dừng ở trên người mình, vì thế gãi gãi đầu, cúi đầu nhìn lại bản thân: "Làm sao vậy?"

"Khó được dịp thấy cậu mặc đồ có màu sắc diễm lệ như vậy, rất phù hợp với cậu."

"Cảm ơn!" Kỳ Nguyệt cười nói: "Bởi vì hôm nay tâm trạng rất tốt! Tôi cố ý mặc thế đó!"

"Phải không?" Cố Hoài khẽ cười một tiếng, nụ cười kia quả thật so với muôn vàn cánh hoa đào đang rơi còn mê người hơn.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Cố Hoài hỏi.

"Trung tâm thành phố, quảng trường trung ương, ngồi tàu điện ngầm đến đó rất nhanh." Kỳ Nguyệt đáp.

"Tàu điện ngầm... Cậu chắc chứ?"


"Chắc!"

"Được..."

......

Lúc đầu Kỳ Nguyệt còn không hiểu vì sao Cố Hoài lại hỏi cô có chắc không, đợi tới khi chứng kiến lượng người đi tàu điện ngầm, cuối cùng cô cũng đã hiểu.

Chỉ cần là nơi Cố Hoài đi qua, tần suất khiến người ta ngoảnh đầu lại thật sự quá cao.

Phần lớn mọi người ngoái lại nhìn còn tương đối lễ phép, chỉ âm thầm nhìn. Đương nhiên, cũng có kẻ trắng trợn nhìn anh, chỉ thiếu việc trực tiếp dán thẳng hai mắt lên người anh mà thôi.

Quả nhiên, lòng yêu cái đẹp người người đều có.

Bên tai thỉnh thoảng còn nghe vài tiếng bàn tán xì xào khe khẽ.

"Trời đất! Cậu mau nhìn chàng trai kia đi, thật đẹp trai, lại còn có khí chất nữa! Có phải là minh tinh nào không?"

"Không biết nữa, nhưng trông còn đẹp trai hơn cả minh tinh!"

"Đáng tiếc hình như có bạn gái rồi..."


Kỳ Nguyệt dám chắc chắn, nếu không phải những người đó coi cô là bạn gái của Cố Hoài, phỏng chừng đã có vô số người tới xin wechat của anh rồi.

Trên tàu điện ngầm đã không còn chỗ ngồi, Kỳ Nguyệt và Cố Hoài tìm một góc để đứng.

"Ôi, mỗi lần cậu ra ngoài đều như vậy à?" Kỳ Nguyệt ngửa đầu hỏi.

Cố Hoài đã sớm quen với những ánh mắt nhìn mình của mọi người xung quanh, chỉ là trong đôi mắt ấy tựa như toát ra vẻ lạnh nhạt mà cô chưa từng thấy bao giờ, lúc nhìn về phía cô, anh mới khôi phục lại vẻ bình đạm như thường: "Con người luôn bị hấp dẫn bởi cái đẹp..."

Kỳ Nguyệt cười khẽ: "Cậu cứ nói thẳng là do cậu đẹp trai quá nên gặp nhiều điều phiền phức là được rồi!"

Cố Hoài bật cười, nhìn cô đầy chăm chú: "Vậy nếu có một ngày tôi không còn đẹp trai nữa thì sao? Sắc phai tình hết."
Tuy rằng Cố Hoài chỉ đang nói đùa nhưng Kỳ Nguyệt lại có thể nhận ra trong giọng nói của anh mang thêm vài phần lạnh lẽo, theo bản năng liền an ủi: "Sao có thể chứ! Đó là những người chỉ đam mê nhan sắc, mà cậu lại không chỉ có mỗi vẻ đẹp bên ngoài! Cậu không những đẹp mà còn lương thiện, IQ cao vừa cao vừa có tài hoa, tài mạo song toàn, nội ngoại kiêm tu, ngoại trừ bắn súng có hơi thảm ra thì cậu không có điểm trừ gì hết... Thế nên, cậu không cần lo lắng mấy chuyện như vậy đâu..."

Cố Hoài cười nhẹ một tiếng, nụ cười lúc này của anh mang thêm sự ấm áp: "Cảm ơn Kỳ tổng khen ngợi."

Kỳ Nguyệt xua xua tay: "Không cần khách khí không cần khách khí, tôi chỉ thích nói thật thôi!"

Lúc hai người đang nói chuyện, hai cô gái phía đối diện vẫn luôn nhìn về phía Cố Hoài khe khẽ nói nhỏ, trong đó một cái cô gái còn lấy di động ra, rõ ràng là có ý định chụp lén.
Kỳ Nguyệt có thể nhận ra, tuy rằng Cố Hoài đã quen với những ánh mắt kiểu này, bề ngoài trông cũng không để ý, nhưng thật ra anh chỉ che giấu cảm xúc không vui ở sâu trong lòng thôi.

Ngay lúc cô gái kia đang chuẩn bị chụp lén, Kỳ Nguyệt bước sang bên cạnh một bước, chặn ngay tầm mắt của cô gái đó.

Giây tiếp theo, liền nghe thấy giọng nói tức tối của cô gái kia: "Thật đáng ghét!"

Kỳ Nguyệt hơi nhướn mày, ánh mắt không chút do dự mà dùng vẻ lạnh lùng nhìn cô gái kia: "Chụp lén bạn trai của người khác, rốt cuộc thì ai mới là người đáng ghét?"