(Quyển 1) Gian Phi Như Thử Đa Kiều

Chương 9

Edit by Tiểu Mạn

o0o

Thấy Tô Diêu không nói lời nào, hận ý trong lòng Mộc Khanh Thần càng đậm. Hắn trong lúc vô tình nghe được Vinh Vương cùng Vinh Vương phi tính toán, biết lần này tới kinh đô là có đi mà không có về, liền chuẩn bị thật tốt làm đá nát ngọc tan.

Hoàng thượng hạ thánh chỉ, Sở tướng gia quyền cao chức trọng lên tiếng, Vinh Vương phủ nhất định phải đưa con nối dõi nhập kinh, mà Vinh Vương phi cố ý giữ lại con vợ cả, đưa người con vợ lẽ là hắn vào kinh, còn không phải là vì bảo toàn cho Mộc Từ Tu?

Hắn nghĩ dù sao cũng không sống nổi, dứt khoát muốn kéo theo Mộc Nghi Hoa cùng chết. Khi đó, Vinh Vương phủ nhất định phải đem con vợ cả đưa đi. Chỉ cần có thể làm Vinh Vương phủ trên dưới lo lắng đề phòng, không được an bình, hắn liền vui vẻ!

"Mộc Nghi Hoa, ngươi vẫn luôn cho rằng mình được sủng ái, không nghĩ tới sẽ phải trở thành đệm hơi đúng không? Ngươi biết vì sao Vinh Vương phi cho ngươi đi kinh đô, mà không phải cho tiểu thư con vợ lẽ đi không?"

Tô Diêu muốn từ trong miệng hắn biết được thêm vài thứ, tự nhiên thuận theo dò hỏi: "Vì cái gì?"

"Bởi vì Vinh Vương phủ quyết tâm bảo vệ Mộc Từ Tu! Hoàng thượng hạ chỉ, nhất định phải có con vợ cả ra mặt mới được. Vinh Vương luyến tiếc bảo bối của mình, không cho đi chịu chết nên để ta đi thay nhưng nếu Vinh Vương dám đưa hai đứa con vợ lẽ qua, liền sẽ trực tiếp bị hoàng thượng và Sở tướng gia hoài nghi. Đến lúc đó, trường hợp này sẽ rất khó để giải quyết, cho nên liền đẩy ngươi đi qua nơi trút giận!"

"Như vậy có thể đại biểu ra cái gì? Chẳng lẽ ta vào kinh nhất định không có đường sống sao?"

"Ha ha ha, ta còn tưởng ngươi có đầu óc, hiện tại xem ra, quả thực quá mức ngu xuẩn! Bây giờ kinh đô là cái dạng gì, đó chính là một nơi ở của Tu La! Hoàng thượng không chọn con nối dõi của mình, lại có thể bao dung cho chúng ta đi tranh đoạt vị trí của hắn. Hơn nữa, còn có một vị Sở tướng gia một tay che trời..."

Tô Diêu nhìn Mộc Khanh Thần thật kỹ: "Ngươi bất quá chỉ là một hài tử, có thể biết được những việc bí mật như vậy?"

"Ta đã mười tuổi, chỗ nào vẫn còn là hài tử?" Mộc Khanh Thần nổi giận gầm lên, rống xong lại cảm thấy không thể nào hiểu được. Hắn ám sát Mộc Nghi Hoa thất bại, phỏng chừng là không sống nổi, còn cãi cọ để làm gì?

Mười tuổi? Nàng cho rằng đứa nhỏ này nhiều nhất cũng chỉ sáu, bảy tuổi. Hắn thật sự cũng quá gầy yếu rồi đi.

Ánh mắt Tô Diêu run lên, đánh giá hắn một chút, ngồi lên ghế: "Mười tuổi, thật đúng là không nhìn ra."

Nhìn thấy Tô Diêu thả lỏng, Mộc Khanh Thần đột nhiên bò dậy, tầm mắt phòng bị đầy hung ác nhìn nàng.

Tô Diêu đột nhiên đem chủy thủ ném tới một bên chân Mộc Khanh Thần, đuôi mắt hơi giương lên, đè thấp thanh âm mang theo một tia khàn khàn, mê hoặc nhân tâm: "Tiểu tử, lúc sinh là người tài, chết cũng vì hi sinh oanh liệt. Ngươi đến dũng khí kéo ta cùng đồng quy vu tận cũng có, sao lại không có dũng khí xông vào điện Tu La một lần?"

Mộc Khanh Thần đột nhiên run lên, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tô Diêu, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người nàng một lần, bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi là ai?"

Hắn tràn đầy hận ý nên không cẩn thận quan sát Tô Diêu. Bây giờ dần dần bình tĩnh lại, chợt phát hiện người trước mắt cùng Mộc Nghi Hoa lớn lên rất giống nhau, nhưng lại hoàn toàn bất đồng trong tính cách. Nàng tuyệt đối không phải chỉ biết làm một đại tiểu thư Vinh Vương phủ ngang ngược kiêu ngạo!

Tô Diêu nhìn thần sắc của hắn, vươn ngón tay ra, ý bảo hắn tiến lên đây: "Lại đây, ta liền nói cho ngươi."

Mộc Khanh Thần đột nhiên rụt về phía sau một chút, hắn tuy rằng không học quá nhiều, nhưng tại thâm trạch hậu viện này mài giũa mười năm, trực giác vô cùng nhạy bén, người trước mắt này tuyệt đối không thể khinh thường: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Tô Diêu thấy hắn ngồi xổm trên đất, toàn thân căng chặt, ánh mắt hung ác cùng phòng bị, đột nhiên nghĩ tới con Husky mình từng nuôi: "Hiện tại ta chính là Mộc Nghi Hoa, đại tiểu thư Vinh Vương phủ!"

Hiện tại?

"Vậy ngươi trước kia..."

Tô Diêu giơ tay xoa trán, ý cười trên mặt lưu chuyển: "Trước kia? Sự tình trước kia kể từ khi ta ngã xuống đã không còn nhớ nữa, chẳng lẽ ngươi không nghe nói sao?"

Trong lòng Mộc Khanh Thần đầy suy đoán, miệng lại hừ lạnh một tiếng: "Ai biết ngươi lại diễn cái gì!"

"Nhị đệ, thời gian không còn sớm, đệ vẫn nên trở về thì hơn. Năm ngày sau chúng ta liền khởi hành đi kinh đô."

Mộc Khanh Thần nhìn Tô Diêu một lúc lâu, đem chủy thủ giấu đi, đột nhiên quay đầu chạy ra cửa.

Tô Diêu giơ tay xoa xoa eo, âm thầm hít một hơi khí lạnh: Vừa rồi dưới tình thế cấp bách động thủ, không nghĩ tới thân thể này cùng kiếp trước không giống nhau, thật đau.

Bất quá từ trong miệng Mộc Khanh Thần biết được không ít tin tức, đau lần này cũng đáng.