[Quyển 1] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 18: Bạn học, không cần quá cao lãnh (17)

Nam Nhiễm đứng lại.

Bởi vì bạn học Nhiễm của chúng ta vẫn luôn nhìn ngắm móng tay của mình.

Cho nên không có chú ý tới biểu tình chợt lóe trên mặt Bạc Phong.

Anh đặt tay lên bàn, thoáng dùng sức một chút.

Bất quá thực mau liền khôi phục lại vẻ bình thường như mọi ngày.

Ngữ điệu của anh vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Đi học."

Nam Nhiễm cầm lấy cặp sách, ném lên vai.

Soái khí đi ra ngoài.

Ân.

Chỉ cần được ăn ngon, tâm tình cô liền tốt hơn không ít.

Thời điểm trở lại lớp học.

Nam Nhiễm ngồi vào đúng vị trí của mình, sau đó không bao lâu liền mơ màng muốn ngủ.

Lúc này, lão sư toán học không thể nhịn được nữa.

"Nam Nhiễm!"

Lão sư dạy toán của lớp Nam Nhiễm là một nữ nhân.

Trên mặt đeo kính gọng to, toàn thân đều toát lên vẻ nghiêm túc không một chút cẩu thả.

Nam Nhiễm ngẩng đầu lên.

"Ân?"

'Bang!'

Lão sư đem bài thi đập lên bàn Nam Nhiễm.

"Em nhìn xem đây là cái gì?"

Bài thi toán học lần này của Nam Nhiễm chỉ được 80 điểm.

Nhìn vào kết quả này, lão sư quả thực rất tức giận.

Nhưng mặc kệ biểu tình của vị lão sư kia, Nam Nhiễm chỉ vươn tay ra, cầm lấy bài thi.

Lão sư nỗ lực hít sâu, bình tĩnh lại một chút.

"Nam Nhiễm, em thử nghĩ lại đi, gần đây tình hình học tập của em như thế nào?! Từ trước đến giờ em luôn là học sinh tốt không bao giờ để lão sư phải lo lắng. Tuy rằng đây chỉ là đề thi thử nhưng lão sư hy vọng em có thể phát huy hết thực lực của mình."

Hiện tại lão sư toán học có thể bình tĩnh nhẹ nhàng như vậy.

Toàn dựa vào cảm tình trước kia với nguyên thân.

Nguyên thân học rất giỏi, lại ngoan ngoãn nghe lời, đây chính là loại hình học sinh mà lão sư thích nhất.

Nhưng từ khi ký chủ nhập vào, mọi thứ đều đảo lộn.

Thời gian đi học, không làm gì khác ngoài ăn, ngủ thì cũng chính là ngủ rồi ăn, còn có....trốn học tìm chỗ mát để ngủ.

Vị lão sư kia vừa nói xong chỉ thấy Nam Nhiễm cúi đầu không nói một lời.

Mái tóc dài che đi biểu tình trên khuôn mặt cô.

Lão sư cho rằng vừa rồi mình nói chuyện hơi nghiêm trọng.

Ngẫm lại tính cách của Nam Nhiễm từ trước đến giờ đều dễ thẹn thùng.

Cho nên bản thân mình đứng trước mặt tất cả học sinh trong lớp trách phạt cô, sẽ khiến cô xấu hổ với bạn bè.

Thanh âm của lão sư cũng vì thế mà nhẹ hơn.

"Lão sư biết gần đây thân thể của em không thoải mái cho nên điểm kiểm tra mới kém như vậy, hảo hảo điều chỉnh lại trạng thái cho tốt, lão sư cũng chỉ hy vọng em có một tương lai thật tốt mà thôi!"

Giọng nói vừa dứt, lại nhìn Nam Nhiễm một chút.

Thấy cô cúi đầu, thân thể lắc lư.

Tựa hồ như đang sợ hãi.

Lão sư chỉ biết thở dài.

"Em là một đứa trẻ ngoan..."

Ba chữ đứa trẻ ngoan vừa ra.

Liền nghe thấy một tiếng 'ầm' vang dội.

Đầu của Nam Nhiễm đập vào bàn học.

Tiểu Hắc Long nghĩ nghĩ.

Nếu về sau nó được thăng cấp.

Hy vọng đầu tiên là có được một đôi tay giống con người.

Có thể ở thời điểm xấu hổ dùng đôi tay kia che đi hai mắt của mình.

Ví dụ giống như hiện tại.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nét mặt bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ánh mắt kia một chút đều không giống một người vừa ngủ gục lên bàn.

Hai mắt đối diện với lão sư.

Lần này vị lão sư kia thật sự bị chọc tức nói không lên lời.

"Em!!"

Nam Nhiễm gật đầu.

"Em đã biết, em là một đứa trẻ ngoan, đương nhiên sẽ thật nghe lời."

Cô thản nhiên nói ra những lời này.

Mà Tiểu Hắc Long ở một bên nghe hai người nói chuyện chỉ cảm thấy càng lúc càng xấu hổ, thẹn thùng.

Hận không thể tìm cái động chui vào.

Rốt cuộc, làm sao ký chủ của nó có thể nói ra những lời này một cách hợp tình hợp lý như thế?

Đại khái do ngữ khí của cô quá thản nhiên.

Làm cho lão sư đang giận bừng bừng cũng sinh ra ảo giác.

Có lẽ, vừa rồi em ấy cũng không hề ngủ gật, chỉ do quá xấu hổ, nên đầu mới đập lên bàn??

Lão sư nhíu mày liếc nhìn Nam Nhiễm vài lần.

Xoay người, bỏ đi.

Chờ đến hết tiết.

Nam Nhiễm mới nhìn bài thi chỉ được 80 điểm của mình.

Sau đó vô cùng thuận tay, cất vào trong túi tiền.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc.

[ký chủ? Làm sao vậy?]

Nam Nhiễm...

"Thành tích này không xứng với ta."

Nghe thấy câu trả lời của Nam Nhiễm, trong đầu Tiểu Hắc Long liền hiện lên.

[...]

Nhỏ giọng nói.

[ký chủ, đầu tiên cô phải viết rõ tên mình ra. Đừng dùng cách ghép vần.]

Ký chủ đối với tất cả những thứ liên quan đến đồ ăn đều nghiên cứu từ A đến Z.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mọi loại đồ ăn bán ở nhà ăn đều bị ký chủ ăn hết, không sót một thứ.

Nhưng tại sao vừa nhắc đến chuyện học tập lại ngốc như vậy?

Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều đồ ăn vặt, cho nên đầu bị chặn lại?