Quỷ Y Thập Tam

Chương 1: Áp Tiêu



Khi ánh dương dần dần ngã về chiều, sắc trời cũng từ từ chuyển sang màu đỏ thắm, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một tia sáng hồng chớp nhoáng xẹt qua.

Tia sáng xuyên qua những đám mây chiếu thẳng vào một đạo quán vắng vẻ.

Trên đường đi, một đội ngũ áp tiêu chỉnh tề đang lo lắng di chuyển trên đường.

Đội ngũ này có khoảng mười bảy, mười tám người.

Trên mặt bọn họ nhiễm đầy phong trần và trên người bọn họ cũng lã chã đầy mồ hôi.

Có lẽ hơn một tháng này, đến cả tắm bọn họ cũng chưa từng.

Bọn họ ngày đêm kiên trì cố gắng hết sức đi trong hơn một tháng qua.

Một người đầu lĩnh xoay người nói với một đám tiêu sư*:" Lần này tiêu* không phải nhỏ, mặc dù cũng đã gần đến nơi nhưng đây cũng là thời điểm dễ dàng xảy ra biến cố nhất.

Mọi người hãy tập trung một chút đi đến nơi trước khi mặt trời xuống núi, nhanh tiến hành!"
"Dạ!" một đám tiêu sư đáp.

*tiêu: hàng hóa cần vận chuyển
*tiêu sư: người vận chuyển hàng hóa
Con đường phía trước cổng thành là một con đường mòn nhỏ, chỉ mong không có chuyện gì xảy ra thì tốt rồi.

Tất cả mọi người đều biết chuyến áp tiêu lần này không giống với những lần khác.

Thân là tiêu sư, bọn họ cũng không biết tiêu lần này rốt cuộc là cái gì, chỉ biết địa điểm cần áp tiêu đến mà thôi.

Đây cũng là quy tắc của việc áp tải tiêu, tiêu sư có ba điều cần phải kiêng kỵ.

Thứ nhất là kỵ hỏi trong túi tiêu là vật gì, thứ hai là kỵ cùng chủ nhân của tiêu tiếp xúc, thứ ba là kỵ đòi tiền thưởng trên đường.

Mà áp tiêu xem đồ vật chính là chết, hai điều cố kỵ phía sau thì không cần lo lắng, chỉ có điều đầu tiên là nhất định phải kiêng kỵ.

Nghề áp tiêu này không phải như mọi người nghĩ đơn giản như vậy, nó có rất nhiều quy tắc.

Chuyến này áp tiêu là trên đường bộ, vậy nên cũng có quy tắc của đường bộ.

Lại không nói đến hàng năm áp tiêu mà định thành quy tắc, nhóm người tiêu sư này đều là hán tử khí huyết dồi dào.

Họ cần biết khắc chế được tửu sắc tài vận để tránh xa sự hấp dẫn của những thứ này.

Cũng không như mọi người nghĩ, trên đường áp tiêu một người xen vào chuyện của người khác là hành hiệp trượng nghĩa.


Nếu như có người ác ôn ăn hiếp nam/nữ, phải làm như không biết, không nghe, không nhìn, không hỏi.

Dù sao trên đường bộ cũng có rất nhiều người cường bạo tâm địa ác ôn.

Vừa khéo, nhất phẩm đại quan của Biện Châu cáo lão hồi hương nhờ tiêu sư bọn họ vận chuyển tài vụ.

Cần biết rằng, ba năm thanh Tri Phủ, 10 vạn bông tuyết ngân*
*Tạm dịch là: ba năm làm quan thanh liêm, 10 vạn bông tuyết đều giống nhau, quan lại cũng giống nhau.

Ý nói làm quan thì ai cũng tham lam.

Đại quan Biện Châu này tạo ra là một việc lớn trọng yếu, ý nghĩa lấy tiêu cục lớn nhất Biện Châu, Bạch Thỉ.

Bạch Thỉ, cưỡi ngựa hay bắn cung đều thông thạo.

Nhắm vào bia mà đầu mũi tên trắng bệch, tỏ rõ mũi tên phát ra vô cùng chính xác và mạnh mẽ.

Theo một phương diện khác lý giải, tiêu cục này bảo tiêu* an toàn như thế nào.

*bảo tiêu: bảo vệ đồ vật
Biện Châu vốn là Vân quốc kinh đô, có ngũ đại tiêu cục.

Bên trong vận tiêu, tiêu sư đều là những người hảo thủ* bậc nhất.

Ngọa hổ tàng long, nhân tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện.

Ngũ đại tiêu cục này là Bạch Thỉ, Tam Liên, Diệm Chú, Tương Thước, Tỉnh Nghi.

Trực tiếp lấy cổ đại ngũ tên, trong đó Bạch Thỉ là lớn nhất.

Chủ nhân của tiêu cục này họ Sở, gọi là Sở Thiên Hào.

Tinh thần uy mãnh, xa xa nhìn thấy đã sợ hãi, quan trọng hơn là hắn ra tay đủ ác độc.

*hảo thủ: thân thủ giỏi
Lần này tiêu nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, quan trọng là đều là trân bảo khó kiếm được.

Nhưng lại đi đường bộ nên khó tránh lọt vào tầm mắt của kẻ giang.

Cầm đầu áp tiêu là Sở Hàn Hiền, con trai độc nhất của tiêu chủ Sở Thiên Hào.

Mặc dù không thừa kế phụ thân một thân khí khái, mẫu thân đoan trang thanh tú, cũng là phong lưu phóng khoáng võ nghệ cao cường.

Tương lai, việc trên dưới tiêu cục đều sẽ do hắn xử lý.


Nhưng cái hắn thiếu là kinh nghiệm giang hồ, lần này áp tiêu vừa vặn cho hắn học hỏi thêm.

Vì sợ ái tử của mình áp tiêu chưa tới nơi mà đã xảy ra chuyện, Sở Thiên Hào cấp cho Sở Hàn Hiền một người tiêu sư có kinh nghiệm giang hồ phong phú trợ giúp.

Người này gọi là Mạc Bắc, năm nay đã hơn ba mươi tuổi.

Một nhà ba người con lớn đều là tiêu sư của Bạch Thỉ.

Họ đối với Sở gia trung thành tận tâm, được Sở Thiên Hào tín nhiệm cùng trọng dụng.

Mắt thấy đã sắp vào tới thành, Mạc Bắc đứng ở một bên nhịn không được nói với thiếu chủ trước mặt: "Thiếu chủ, sau đó vào thành là có một số chỗ và một số chuyện cần phải nên tránh, ngài có thể phải nhớ rõ một số quy củ."
"Nga?" Sở Hàn Hiền một bên không cho là đúng nói: "Có quy củ gì? "
"Lúc trước đi bằng đường thủy, tiêu sư cũng không thể cách xa thuyền thì tự nhiên cũng không có băn khoăn gì, nhưng lần này đi đường bộ, thiếu chủ cũng nên cẩn thận, có vài loại khách điếm chúng ta không được đi."
"Vài loại như thế nào?" Sở Hàn Hiền hưng trí hỏi.

Hắn được thông tri là Mạc Bắc kinh nghiệm giang hồ phong phú, lúc trước khi đi phụ thân hắn cũng căn dặn đối với Mạc Bắc lãnh giáo vài phần.

"Một...là không ở tại điếm mới mở, hai là không ở chổ điếm đã đổi chủ, ba là không ở chổ điếm không được yên tỉnh." Thấy mặt Sở Hàn Hiền lộ vẻ nghi hoặc, Mạc Bắc kiên nhẫn giải thích: "Điếm mới mở chúng ta không biết nội tình, đến ở cũng chỉ có nguy hiểm.

Điếm đã đổi chủ cũng vậy, hai loại này là dễ dàng xảy ra sự cố nhất! Loại thứ ba là điếm không được yên tỉnh, dù sao tửu sắc dễ dàng làm hỏng việc vì có rất nhiều khách điếm đều là thanh lâu hợp mở, cũng dễ dàng gặp địch nhân mai phục."
"Mạc đại ca nói rất phải." Sở Hàn Hiền trong lòng bội phục.

Những điều này đều là do kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm, bảo tiêu hộ tiêu mà có được.

Khó trách Sở Thiên Hào nhường Mạc Bắc đi áp tiêu cùng với mình.

"Vậy nếu lữ quán đã hiểu biết rồi thì không cần lo lắng có phải không?"
"Cũng không hẳn vậy, tóm lại trước khi vào điếm phải chú ý ba điều.

Có người khác người không, khác gió và có món ngon tuyệt vời." Mạc Bắc quay lại thúc dục mọi người đi nhanh rồi qua sang thiếu chủ nhà mình giải thích." Cái gọi là khác người chính là trong đi có người khả nghi, khác gió chính là điểm khả nghi của khách điếm, món ngon tuyệt vời chính là điểm khả nghi của món ăn ở dưới bếp.

Còn có, cho dù nằm ngủ cũng không được để vũ khí rời khỏi người.

Chúng ta một đường đến đây đều xa lạ hết cho nên thỉnh thiếu chủ chú ý một chút."
"Mạc đại ca quả là người có kiến thức rộng rãi, lần áp tiêu này ta cũng đi theo Mạc đại ca học được nhiều thứ." Sở Hàn Hiền ôm quyền nói.

"Nào có, thiếu chủ trời sinh thông minh, võ nghệ cao cường, lại khiêm tốn cẩn thận, tương lai có thể làm nên việc.

Thiếu chính là kinh nghiệm mà ta có thể dạy rất ít." Mạc Bắc cuống quít ôm quyền nói.


"Ha ha, cái này còn do Mạc đại ca sau này có chịu tiếp tục làm việc cho Sở gia ta hay không." Sở Hàn Hiền mỉm cười.

Hắn cũng sắp chưởng quản cả Bạch Thỉ tiêu cục, cũng là lúc mời lòng người, mà Mạc Bắc này tất nhiên là trợ thủ đắt lực.

Tới gần cửa thành, xa xa nghe được một trận đánh nhau, cũng thấy được mấy bộ mặt héo rút thôn dã thô bỉ, mặt lộ vẻ hèn sắc đuổi theo một nữ nhân đơn độ yếu đuối.

Sở Hàn Hiền là người đọc sách thánh hiền, há có thể chịu được loại chuyện thường xảy ra này, vén lên tay áo định xông về phía trước thì bị Mạc Bắc một phen giữ lại.

"Thiếu chủ, chuyến áp tiêu này của chúng ta không thể xảy ra sai lầm! Nơi đây gần cửa thành, cô nương kia chạy vài bước nữa liền vào được thành sẽ có quan lại thủ thành, không có việc gì rồi."
"Mạc đại ca..." Sở Hàn Hiền còn muốn phản bác lại, bị con mắt của Mạc Bắc bảo ngưng trọng lại.

Đoạn đường này Mạc Bắc nói qua không biết bao nhiêu lần không thể xen vào việc của người khác, nhất là loại chuyện ở trước mắt.

Nếu lần áp tiêu này bị lỡ, bọn hắn ai cũng gánh vác không nổi.

Chỉ là...!Sở Hàn Hiền nhìn chằm chằm nữ tử đang chạy trốn mất dạng kia có chút không đành lòng.

Trong lòng chỉ mong nữ tử này mau mau chạy nhanh nữa, tiếp tục kiên trì một chút vào bên trong thành.

Nhưng người định không bằng trời định.

Nàng kia dưới chân lảo đảo, té ngã trên mặt đất, phía sau là mấy cái đại hán đáng khinh, bắt được nàng kia liền lôi chân tha đi tuyệt không thương hương tiếc ngọc...!Nàng kia gian nan ngẩn đầu vừa vặn cùng Sở Hàn Hiền đối mặt.

Sở Hàn Hiền thở cứng lại, hắn từ trước đến giờ chưa thấy qua nữ tử nào đẹp đến vậy.

Tuy rằng hiện tại còn thân chật vật, hơn nữa khóc đến khuôn mặt hoa lê đái vũ, nhưng da thịt tinh tế tỉ mỉ bóng loáng.

Khuôn mặt gầy nhỏ, mi mục* như vẽ, quả thực là xuân hoa, nhất là hai tròng mắt rưng rưng, chỉ cần liếc mắt một cái, tim liền thình thịch nhảy dựng lên.

*mi mục: lông mày, mắt
Sở Hàn Hiền nhịn không được nữa, một cái thả người nhảy đi ra ngoài.

Mạc Bắc ở một bên sửng sốt không nghĩ ra biến cố này.

Bàn tay trống rỗng, không giữ được thiếu chủ của mình, thầm nghĩ không tốt! Có thể hắn nhiều năm áp tải, kinh nghiệm phong phú, tự biết chỗ loạn không nên sợ hãi.

Quay đầu căn dặn mọi người: "Không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể rời tiêu vật nữa bước!"
Mọi người tuân mệnh, rút ba thước Cương Đao ra khỏi vỏ đề phòng, nhìn chằm chằm đám người này.

Mạc Bắc trong lòng thầm cầu nguyện, Sở Hàn Hiền là gặp phải ác nhân bình thường, mau giải quyết được mới an tâm.

Võ nghệ của Sở Hàn Hiền là do Sở Thiên Hào truyền lại, mấy chiêu lên xuống liền đem đám cường đạo có tâm ý gây rối nữ tử kia tháo chạy.

Hắn thấp giọng giải thích ý đồ đến và thân phận của mình.

Sau đó hỏi tình huống của nữ tử kia, mới biết nàng tên Lưu Thụ Doanh.

Mẫu thân nàng mất từ nhỏ.

Nàng đi theo ông nội mà sống.


Hiện tại ông nội bị kẻ ác dùng đòn hiểm đánh chết nên lưu lạc đầu đường xó chợ không nhà để về.

Sở Hàn Hiền nhíu mày.

Nếu bây giờ đem Lưu Thụ Doanh bỏ lại, chỉ sợ đám ác bá kia sẽ quay trở lại, cho nên dẫn nàng đi gặp Mạc Bắc.

"Mạc đại ca, Lưu cô nương không nhà để về.

Nếu đem nàng bỏ lại chỉ sợ sống không đúng, không bằng mang theo nàng.

Chúng ta đã tới cửa thành, giao hàng hóa sẽ không có việc gì."
"Thiếu chủ...!như vậy không tốt đâu!" Mạc Bắc kéo Sở Hàn Hiền qua một bên nói: "Nữ tử này nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp không giống người trên thế gian, nhất định không phải người thường sinh ra.

Lời nói của nàng sơ hở chồng chất càng không thể tin.

Xuất môn đi ra bên ngoài là phải cực kỳ cẩn thận, chúng ta không rõ nàng có ý đồ gì."
"Mạc đại ca, ngươi đối với con người phòng bị quá sâu.

Nữ tử này tay trói gà không chặt, hơn nữa ta đã thử nàng rồi, nàng không có một chút võ công.

Chúng ta thân là nam nhi nên trừ bạo giúp kể yếu, không thể nhìn một nữ tử yếu đuối như nàng lưu lạc đầu đường mà bỏ mặc." Sở Hàn Hiền cảm thấy Mạc Bắc chuyện bé xé ra to.

Mạc Bắc thấy dung mạo, thần sắc của nữ tử này cũng không giống người xấu.

Nếu không thuận theo ý của thiếu chủ, chỉ sợ bọn họ phải ở bên ngoài cửa thành mà trì hoãn, đành phải nói: "Tốt lắm, mọi người nhanh đi! Chúng ta nắm chắc thời gian vào thành, không cần tìm nơi nghỉ ngơi.

Đi nhanh suốt đêm đem hàng hóa giao cho ông chủ rồi tính tiếp."
Sở Hàn Hiền biết đây là nhượng bộ lớn nhất của Mạc Bắc, quay người sang đối với Lưu Thụ Doanh nói: "Lưu cô nương, thật sự có lỗi! Bởi vì chúng ta có chuyện quan trọng nên làm phiền ngươi phải mệt mỏi đi theo chúng ta.

Làm xong việc, chúng ta lại mang ngươi đi nghỉ ngơi được không?"
"Sở công tử đối với ta có ân cứu mạng, ta làm sao lại chọn tam lấy tứ, đa tạ Sở công tử còn không kịp đâu.

Nếu không chê, gọi ta Thụ Doanh liền hảo.

"Lưu Thụ Doanh âm thanh dịu dàng êm tai, so với ba tháng trước kia còn thoải mái hơn, làm cho một đám hán tử xung quanh không tự giác đỏ mặt.

"Cũng tốt! Thụ Doanh không cần gọi ta công tử.

Gọi tên ta Hàn Hiền là được." Sở Hàn Hiền quay đầu lại nhìn thoáng qua Mạc Bắc đã không kiên nhẫn nói: "Nhanh chóng lên đường."
Mạc Bắc một đường đều quan sát Lưu Thụ Doanh.

Nhìn như thế nào cũng cảm thấy không bình thường.

Nàng cử chỉ tao nhã, cách nói năng lưu loát, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cổ khí hồn nhiên, thiên thành quý khí.

Hơn nữa lấy tướng mạo của nàng, tuyệt đối xứng với bốn chữ "quốc sắc thiên hương." Không đến một chút, Sở Hàn Hiền đối với vị này bắt đầu ái mộ, bắt đầu hối hận vì đã lưu lại một nữ tử không rõ lai lịch.
......................................................
Mại dô mại do ~~~ ╮(╯3╰)╭╮(╯3╰)╭
P/S: Ta chỉ là kẻ tạc ngang.