Quỷ Vương Phi, Bổn Vương Hận Ngươi!

Chương 20: Thân phận của Nguyệt nhi !(2)

Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Phi tung tăng đi bộ tới ngôi nhà của A Lâm và Tiểu Trúc, tuy là cũng không phải là tình nguyện giúp nhưng dù sao vẫn có thể ngắm nam tử xinh đẹp cũng thật là thú vị đó chứ.

Khi đi tới trước nhà thì một lão nhân mặc áo choàng bào đạo sĩ, đang to tiếng lớn giọng hét:

-Yêu ma các ngươi còn dám trú ngụ ngay nơi này, nếu không rời đi, lão phu sẽ đánh cho hồn phi phách tán!

-Lão nhân gia ….! – Nguyệt Phi nhếch môi đi tới.

-Nha đầu, ngươi là ai sao lại đến nơi này? – lão đạo sĩ nhìn nàng đánh giá, nhìn thấy bớt trên mặt nàng liền nhíu mày khinh thường.

-Ta..ta là lạc đường nha.. lão nhân gia, ngươi giúp ta tìm đường chứ?! – nàng nhìn hắn.

-Lão phu hiện tại không rãnh, đợi ta đánh hai con yêu ma này liền giúp đỡ ngươi!

-Yêu ma..ngươi nói nam nhân đó là yêu ma sao..yêu ma sao có thể xinh đẹp như vậy?! – Nguyệt Phi nhìn nam tử hồng y đứng ngay bên cửa.

-Đó chỉ là thuật biến thân của hắn, phàm nhân như ngươi mau rời khỏi đừng để chúng mê hoặc!

-Ta thấy họ có làm nguy hại gì đâu, tha cho người ta một con đường sống cũng chính là cho mình một cơ hội!

-Yêu ma chính là muôn đời bản chất không đổi, lão phu chỉ là thay trời hành đạo!

-Hay cho câu thay trời hành đạo..nếu ta không tránh đi ngươi định làm thế nào hả, đạo sĩ thúi! – Nguyệt Phi nhíu nàng che chắn trước người A Lâm.

-Nha đầu thúi, ngươi chính là ngoan cố, đừng trách ta ra tay tàn ác!

Nói xong, lão ta đánh chưởng về phía nàng, Nguyệt Phi nhếch môi đưa tay giơ lên, một kết giới tạo ra mạnh mẽ đánh bật lại lão ta văng ra xa, khóe môi chảy máu:

-Ta cũng chính là kính già yêu trẻ, được, để ta hỏi xem hành động của ngươi có phải là thay trời không?

Lão ta chưa kịp hiểu chuyện gì thì nàng đã đứng ra chính giữa, tay giơ cao, một luồng sáng đỏ mạnh mẽ chiếu thẳng lên trời cao, sau đó lớn tiếng gọi:

-Tinh Quân…ngươi xuống đây cho ta!

Chưa thấy có động tĩnh gì, A Lâm với Tiểu Trúc nhíu mày nhìn nữ tử trước mặt mà lo lắng, lão đạo sĩ thì cười lớn:

-Nha đầu, ngươi định gọi người thiên giới xuống à..ngươi đang mơ à!

-Tinh Quân..ngươi không xuống thì ta sẽ thường xuyên hỏi thăm tài nghệ của ngươi đấy!

Sau lời hăm he của Nguyệt Phi công chúa đại nhân, Tinh Quân thần liền đáp mây đi xuống cúi đầu hành lễ:

-Thất công chúa vất vả rồi!

-Vất vả..ngươi chính là không xem ta ra gì! – nàng đưa tay véo ngay tai hắn khiến hắn la lớn xin tha.

-Công chúa xin bớt giận, chỉ là đại công chúa và các công chúa đã dặn không nên nghe theo Thất công chúa để nàng tự lực ạ! – Tinh Quân nói thành khẩn.

-Hừ..được rồi, phiền ngươi xem trong luật trời có nhờ những tên đạo sĩ thay mình hành đạo không..hôm nay ta rất hứng thú với lão ta đấy!

Tinh Quân lúc này mới để ý xung quanh, gồm có một lão già, một nam tử xinh đẹp và một tiểu hài tử … thật giống một khung cảnh gia đình có gia gia, phụ mẫu và con nhỉ.

-Đừng có suy nghĩ bậy bạ, mau xử hắn đi!

Bị Nguyệt Phi đánh vào đầu một cái rõ đau, Tinh Quân bèn đi tới trước mặt lão đạo sĩ mà nhìn đạo hạnh.. liền giảng giải:

-Ngươi đạo hạnh chưa đến mức thành tiên thì làm sao có thể nói thay trời hành đạo..với lại ta là người ghi chép luật lệ của thiên giới cũng chưa từng nghe qua việc phải nhờ các đạo sĩ làm việc cho mình..ngươi dám tự mượn danh trời mà hành động sao?

-Ngươi là ai mà loạn ngôn hả..đừng tưởng ta tin lời ngươi! – lão đạo sĩ nhíu mày.

-Thế thì sao…không tin nhưng đây chính là sự thật, ngươi dám lấy danh của thiên giới mà làm việc xằng bậy vô đạo, hôm nay ta sẽ chơi đùa với ngươi!

Nói xong, ngón tay nàng điểm ngay trước mặt hướng tới lão ta, một kết giới bao bọc xung quanh, mạnh mẽ đánh vào người lão ta mà trừng phạt. Tinh Quân thần nhìn mà khẽ rùng mình, quay người mỉm cười với nàng rồi hành lễ:

-Thất công chúa, công việc ta còn nhiều xin phép ạ!

Chưa để nàng trả lời, hắn liền huýt sáo gọi mây đến bay đi. Nguyệt Phi nhìn lão ta đang bị giam trong kết giới hành hạ đến bầm dập mặt mày liền thu lại tay nói khí thế:

-Bổn công chúa không muốn thấy ngươi, cút đi!

Lão đạo sĩ nhìn nàng run sợ liền chạy trói chết đi, Tiểu Trúc vỗ tay ôm lấy eo nàng mà hoan hô:

-Tỉ tỉ thật lợi hại!

-Các ngươi an toàn rồi, vào nhà thôi!

A Lâm ngồi xuống ghế chăm chú nhìn Nguyệt Phi muốn hỏi nhưng lại không mở lời được, Tiểu Trúc thì rót nước trà cho hai người, sau đó đi ra ngoài vui chơi:

-Muốn hỏi gì thì hỏi đi, đừng có áp úng như vậy! – Nguyệt Phi nhíu mày.

-Nàng…là người của thiên giới sao? – A Lâm hỏi.

-Đúng vậy.. mà người cũng đừng nên tò mò, vết thương sao rồi?

-Ta ổn..khụ..khụ! – A Lâm che miệng ho mạnh

Nguyệt Phi giật mình, tay của hắn dính máu, chẳng lẽ thương thế nặng vậy sao.. Nhíu mày lại đưa tay lên ngực của A Lâm rồi nhíu mày:

-Thương thế ngươi không nặng sao lại ho ra máu như vậy…chẳng lẽ do tiên đan có vấn đề?

-Ta..khụ..khụ..!

A Lâm ôm lấy ngực ho ra máu rất nhiều khiến cho Nguyệt Phi lo lắng, đỡ hắn lên giường, tay chân run rẩy, nàng tuy là nói mạnh như vậy nhưng lại chưa từng chăm sóc người khác bao giờ..nhìn thấy cảnh A Lâm ho nhiều máu như vậy không khỏi có chút sợ hãi.

-Ngươi..ngươi không sao chứ?

-Ta..Nguyệt Phi, cứ yên lặng ngồi bên cạnh..ta không sao!

Nói xong, A Lâm nhắm mắt ngủ thiếp đi, tay hắn nắm chặt tay nàng làm cho Nguyệt Phi thở phào nhẹ nhõm..cũng may hắn không phải là chết.

Tiểu Trúc chạy vào hốt hoảng nhìn thấy trên người nàng dính máu rồi thấy trên khóe miệng của A Lâm dính máu liền rưng rưng đau lòng mà khóc:

-Tiểu tử,,ngươi khóc cái gì? – Nguyệt Phi giật mình.

-Tỉ tỉ…! – Tiểu Trúc rưng rưng nước mắt chạy đi.

Nguyệt Phi nhíu mày lại, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của nam tử đang nắm chặt tay nàng rồi thở dài, vô thức tay nàng cũng nắm chặt tay hắn.

Suốt một tuần đó, Nguyệt Phi lúc nào cũng đến bên cạnh của A Lâm chăm sóc, nấu thuốc cho hắn uống, bệnh tình tuy như vậy mà vẫn không khỏi hơn khiến tâm tư nàng lo lắng phần nào, cứ suy nghĩ biện pháp.

-Nguyệt Phi…bảy ngày qua ở đây có điều sao? – Vũ Phi nhìn nàng đang ngơ ngác.

-Không có gì…mà tỉ xuống trần gian chơi có gì vui không? –Nguyệt Phi nhìn.

-Không có gì đặc biệt..chỉ là sau mấy ngày nữa là sẽ có lễ hội cuối năm để chào mừng năm mới mọi người sẽ bắn pháo hoa đấy, muội có muốn xem không?

-Hay đấy, vậy thì cùng các tỉ tỉ đi xem nhé!

Vũ Phi nhìn nàng mỉm cười nhẹ, lấy tay xoa đầu nàng dạy dỗ:

-Nguyệt Phi, có đôi lúc suy nghĩ của muội chưa chắc sẽ là suy nghĩ của người khác, những điều muội muốn chưa chắc là điều người khác cần!

-Nhưng lâu lắm rồi tỉ muội chúng ta chưa từng cùng nhau tâm sự! – Nguyệt Phi dù gì cũng chỉ mới 15 tuổi nên vẫn chưa suy nghĩ nhiều.

Vũ Phi chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu, nói:

-Chúng ta về nhé!

-Dạ!

Nguyệt Phi gật đầu, dù sao nàng cũng gặp Kim Tinh gia để hỏi về thương thế của A Lâm thử xem. Vũ Phi nắm lấy tay muội muội mình. nhẩm thần chú cả hai liền biến mất.

Về đến thiên giới, Thiên đế tưởng rằng nha đầu Thất tiểu tử sẽ đến gặp mình đầu tiên để kể chuyện, ai dè người nàng muốn gặp là lão Kim Tinh nha.

-Kim Tinh gia gia, ta có chuyện muốn hỏi ngài, mau theo ta!

Thái Bạch Kim Tinh nhìn Thiên đế đang khó chịu, khuôn mặt có chút ghen tị liền không khỏi rùng mình, nhưng vẫn là nghe theo Thất tiểu tử đi về Kim Tinh phủ. Vừa tới nơi, Thất tiểu tử liền hỏi:

-Kim Tinh gia, ta chính là muốn hỏi ngài, có phải thuốc ngài cho ta đã hư rồi không?

-Thất tiểu tử..ngươi nói kiểu gì vậy..tiên đan của ta làm sao có thể hư được! – Kim Tinh lão nhíu mày ngồi xuống ghế lấy trà mà uống.

-Thế sao khi uống vào bệnh không hết mà còn có vẻ trầm trọng hơn?

-Thất tiểu tử, ngươi bị bệnh sao? – Kim Tinh lão quan tâm.

-Ta không sao..Kim Tinh gia, nếu như uống thuốc của ngài không hết thì sao, bạn của ta bị thương,ta cho hắn uống thuốc mà ngài cho hắn không hết khỏi mà còn nặng hơn …thật sự làm ta thấy rất có lỗi!

-Thất tiểu tử…ngươi lại cứu yêu quái nào nữa phải không?

-…!

Nguyệt Phi cúi đầu, Kim Tinh lão lắc đầu thở dài, bản tính của Thất tiểu tử này chính là như vậy..chính là bản chất lương thiện ngàn năm không chịu thay đổi.

-Được rồi, dẫn ta đi xem!

Nàng nghe được lời nói đó liền cười tươi kéo tay Kim Tinh gia tới ngôi nhà của A Lâm đang ở.

Vừa bước vào nhà nhìn thấy nam tử đang mặt trắng không hề có sức sống trên giường, Kim Tinh lão nhíu mày thở dài, đi tới đưa tay ngay ngực hắn, phút chốc tỏa sáng lên một viên châu màu đen:

-Minh châu màu đen..hiếm thấy! – Nguyệt Phi nhìn.

-Tỉ tỉ..! – Tiểu Trúc níu tay áo nàng.

-Là do hắn bị chất độc làm hại..đây là nội đan của hắn! – Kim Tinh lão nhìn nàng rồi bảo.

-Cái gì..chất độc làm nội đan biến thành màu đen..vậy chẳng phải hết thuốc chữa rồi sao..! – Nguyệt Phi lo lắng.

-Đúng vậy..đây là độc do hắn hấp thụ từ cánh rừng này..hắn không sống được bao nhiêu đâu! – Kim Tinh lão lắc đầu thu tay lại.

-..Gia..Kim Tinh gia..!

-Tỉ tỉ làm ơn..cứu A Lâm đi..là do hắn hút hết yêu khí của cửu hồ tộc đấy..hắn vì muốn bảo vệ chúng ta, mà đã phản kháng lại Hồ yêu mẫu, nàng vì tức giận đã hạ độc lên cả tộc Hồ yêu, A Lâm.. vì muốn cứu chúng ta mà đã hút hết độc vào người..Nguyệt tỉ..ta biết ngươi có thể cứu hắn mà, làm ơn, ta cầu xin tỉ! – Tiểu Trúc dập đầu bái lạy van xin.

-Tiểu Trúc đứng lên đi..Kim Tinh gia..có cách nào giải trừ cho hắn không? – Nguyệt Phi nhìn lão.

-Ý trời đã định..hắn không thể cứu được, Thất tiểu tử, ngươi mau về Thiên giới đi bằng không làm cho Thiên đế cùng Vương mẫu lo lắng!

Nói xong liền một cái lão biến mất đi, Nguyệt Phi nhìn Tiểu Trúc đang khóc lóc mà tâm can cũng trùng xuống, khẽ nghe tiếng ho của A Lâm, nàng liền chạy đến bên giường nắm lấy tay hắn hỏi thăm:

-A Lâm..ngươi không sao chứ?

-..Nguyệt Phi..ngươi đến rồi! – A Lâm nhìn nàng mê man.

-A Lâm..sao ngươi bị như vậy mà lại giấu ta! – nàng nhíu mày trách cứ.

-Ngươi thân là tiên tử..ta là yêu hồ..tiên và yêu vốn là không thể hòa thuận, ta cũng chính là tin tưởng điều đó..nhưng khi gặp ngươi..ta mới biết yêu và tiên vẫn có thể làm bạn! Ta không muốn mất tình bạn này! – A Lâm khó thở mà nói.

-Ca ca..! – Tiểu Trúc lo lắng khóc thương.

-Tiểu Trúc…đừng khóc, mệnh của ta cũng sắp đến lúc rồi, ngươi sau này chính là..nên tu luyện để có thể tự bảo vệ rõ chưa?

-Đệ biết rồi..đệ hứa sẽ nghe theo ca ca, ca ca làm ơn đừng chết!

A Lâm chỉ mỉm cười nhẹ, bàn tay đặt lên đầu Tiểu Trúc mà xoa nhẹ. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt …khóe mắt nàng rơi ra giọt lệ khiến cho nàng giật mình..thần tiên chính là không thể khóc..nhưng sao..lòng này không thể chịu nổi được cảnh chia ly thế này.

Bỗng có bàn tay đặt lên gò má nàng lau đi giọt lệ, A Lâm mỉm cười nhẹ nhàng:

-Đừng khóc..nàng khóc như thế..tâm can ta còn khó chịu hơn!

-A Lâm..ngươi yên tâm, ta nhất định cứu ngươi, ta sẽ xin cha, cha ta là thiên đế nhất định có thể cứu ngươi, bây giờ ta sẽ đi ngay!

Nói xong nàng liền niệm chú quay về thiên giới, vừa tới nơi nàng liền chạy tới thần điện của Thiên đế - Lăng Tâm điện mà cầu xin thì:

-Thất tiểu tử,rốt cuộc ngươi cũng nhớ tới ta! – nghe giọng nói trách cứ của Thiên đế khiến nàng muốn cười nhưng giờ không còn tâm trạng.

-Cha..nhi tử có chuyện..! – Nguyệt Phi muốn nói.

-Nguyệt nhi, ngươi muốn kể chuyện du ngoạn cho ta nghe sao, lại đây nào!

-Cha..không phải chuyện đó..con..! – nàng nhìn cha mình muốn nói.

-Nguyệt nhi..lại đây! – Thiên đế nhìn nàng.

Nguyệt Phi cúi đầu đi tới ngồi bên cạnh Thiên đế, khuôn mặt chính là mang nỗi buồn không thể tả được. Nhìn thấy khuôn mặt của nhi tử mình như vậy cha mẹ nào không lo lắng, nhưng Thiên đế biết lần này nàng chính là muốn giúp yêu tinh đang sắp chết, điều này chính là không thể.

-Cha..!

-Nguyệt nhi..con nhìn đóa hoa nàng xem!

Trước mắt nàng liền hiện ra Thuật Ảnh, là một cây hoa quỳnh rất đẹp, hoa nở trắng thật tuyệt vời nhưng ngay sau đó nó lại rơi rụng lá héo úa đi không còn sức sống nàng muốn ra tay giúp thì thấy cây hoa quỳnh đó một lần nữa từ từ có nụ rồi nở hoa trở về hình ảnh ban đầu của nó.

Nguyệt Phi quay sang nhìn Thiên đế, biết rõ hẳn là cha có ý gì:

-Con thấy đó, cây hoa quỳnh này chính là nở vào mùa xuân,nhưng nó lại kết thúc vào mùa đông đó chính là quy luật của nó.. con người cũng có quy luật sinh lão bệnh tử..yêu cũng thế sinh tử vốn là chuyện không thể tránh được..Thất tiểu tử, ta hiểu rõ bản chất con vốn lương thiện muốn giúp đỡ mọi ngươi nhưng con nên biết có những chuyện không thể làm trái được..ta nói như vậy, con hiểu chứ?

-Con hiểu rồi.. cha..con hơi mệt, con muốn về phòng!

-Ừ!

Thiên đế gật đầu, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của tiểu hài tử mà đau lòng.

Nguyệt Phi quay về phòng liền dùng Thuật Ảo nhìn A Lâm đang đau đớn chống chội nằm trên giường mà tâm can đau đớn, nàng biết rõ quy luật đó chứ..biết rõ là sinh tử khó mà có thể chối cãi, biết rõ tiên và yêu là không nên tiếp xúc..nhưng nàng chính là muốn cứu A Lâm..nàng chính là động tình với A Lâm.. nhưng..sao lại khó khăn như thế này..

Mấy ngày trôi qua, Nguyệt Phi không hề hồ nháo như mọi khi, không hề đi trêu ghẹo các tiên nhân mà chỉ ngồi trên đám mây đến Vọng Du sơn mà ngồi ngẩn ngơ, khuôn mặt u buồn khiến cho các tỉ tỉ cũng phải động tâm hỏi thăm:

-Thất tiểu tử..muội làm sao vậy? – nhị tỉ của nàng – Yến Phi lo lắng.

-Đúng đấy, Thất tiểu tử, muội không hồ nháo khiến cho Thiên đình này cũng trầm lặng hẳn đi! – tam tỉ - Huệ Phi mỉm cười.

-Đúng thế, thất tiểu tử có phải Kim Tinh gia trêu ghẹo muội hay là Dương Tiễn lại không muội mượn chó để chơi, nói cho tỉ nghe tỉ sẽ dạy dỗ họ! – tứ tỉ - Liên Phi cười nhẹ.

-Muội đừng có làm mặt như vậy! – ngũ tỉ - Hàn Phi nhíu mày.

-Cứ ngẩn ngơ u buồn như vậy khiến các tỉ tỉ đây xót lòng đấy, tiểu thất! – lục tỉ - Nhật Phi kéo miệng nàng để cười nhưng vẫn không được.

Nguyệt Phi nhìn xung quanh rồi lại thở dài lắc đầu, nàng cúi đầu hành lễ rồi rời đi, các công chúa nhìn nhau rồi thở dài. Nguyệt Phi đi về phòng liền thấy Vũ Phi ngồi trên ghế, hỏi:

-Đại tỉ..sao tỉ đến nơi đây?

-Tiểu thất ngươi cứ u buồn như vậy, đại tỉ ta không lo thì làm sao được!

Nói xong nàng liền kéo tay Nguyệt Phi xuống ngồi ghế bên cạnh, nói nhẹ giọng:

-Muội có phải là động tình rồi phải không?

-Đại tỉ…sao tỉ lại biết?! – Nguyệt Phi giật mình.

-Nhìn là biết ngay, đám mây mà muội ở chính là trên khu rừng chúng ta ở lúc hạ giới.. muội động tình với hồ yêu kia sao? – Vũ Phi nói dịu.

-Thế thì đã sao..chàng chính là mệnh đã sắp kết thúc, ta lại là tiên mà tiên và yêu không thể có chuyện động tình..nhưng sao khi nhìn thấy chàng đau đớn chống chội với bệnh lòng ta không kìm chế được mà nhói lòng!

Nói xong là giọt lệ rơi xuống khuôn mặt nàng, Vũ Phi có chút giật mình nhưng vẫn là nói dịu dàng với muội muội:

-Tiểu thất của chúng ta chính là động tình thật rồi..được rồi, chúng ta xuống xem hắn ra sao trước đã!

Nguyệt Phi gật đầu, đi xuống nơi A Lâm đang ở thì nghe thấy tiếng khóc đau đớn của Tiểu Trúc, khi thấy nàng liền lớn tiếng la:

-Nguyệt tỉ chính là đồ lừa dối, tỉ nói cứu ca ca sao bây giờ huynh ấy đến hơi thở cũng không còn.. tỉ chính là nói dối!

Nguyệt Phi kinh hãi chạy đến ngay bên giường nhìn khuôn mặt trắng xanh của A Lâm, đau lòng đưa tay chạm vào khuôn mặt, lệ cứ thế rơi xuống. Vũ Phi lo cho muội muội liền đưa tay lau đi nước mắt của nàng:

-Bình tĩnh, chúng ta đuổi theo chắc là còn kịp!

-Đúng vậy, chúng ta xuống địa phủ sẽ kịp!

Nguyệt Phi phi thân đi xuống địa phủ, tốc độ không hề chậm chút nào, đến cửa Sinh Tử Môn nhìn thấy hai yêu quỷ quái đang canh gác liền lạnh nhạt nói:

-Mau tránh ra!

Vũ Phi chính là vừa đến nơi nhìn thấy cổ khí lạnh nhạt của tiểu thất cũng nổi lên cảm giác lo sợ:

-Hai ngươi là người phương nào sao lại dám tùy tiện xong vào địa phủ hả? – hai tên quỷ yêu quái giơ binh khí bảo vệ cửa Sinh Tử.

Bàn tay nhỏ nắm chặt lại, Nguyệt Phi không nói lời nào liền hướng tới hai tiểu yêu đó đấm một cái văng ra xa, chân mạnh mẽ đạp cửa đi vào khiến Vũ Phi phía sau kinh hoàng.

Có người làm loạn Địa phủ lập tức liền có người đi khẩn báo, Hắc Bạch Vô Thường đi tới nhìn thấy hai nữ tử xinh đẹp chính là có chút giật mình lại nhìn thấy nữ tử tử y kia có dung mạo thật lộng lẫy nhưng đang tức giận là sao..

-Hai vị công chúa đến nơi địa phủ này có chuyện gì sao? – Thôi phán quan đi ra sau cúi đầu hành lễ, dù sao hắn chính là có lên thiên giới mà gặp đại công chúa rồi nên biết vị bên cạnh chính là một trong các công chúa đây thôi.

-Ngươi chính là Thôi Phán Quan? – Nguyệt Phi nhìn hắn.

-Ta chính là Thôi Phán Quan, thưa công chúa!

-Mau đem sổ sinh tử cho ta! – nàng lạnh nhạt nhìn hắn, tay nắm chặt lại.

-Sổ sinh tử chính là trực thuộc của Địa phủ không thể muốn đưa liền đưa, thứ lỗi ta không thể đáp ứng công chúa!

Nguyệt Phi tức giận, cổ khí bùng phát mạnh mẽ, tay hướng tới Thôi Phán Quan mà nhẩm chú thuật, kết giới tạo lên nhốt giửa hắn và nàng lại, lập tức vô số cú đấm hướng vào người hắn, lực đạo đánh không hề nhẹ khiến cho hắn giật mình phòng thủ, Nguyệt Phi siết tay lại chưởng mạnh vào vai hắn một cái thật mạnh:

-Giao ra cho ta! Bằng không ta chính là phá nát nơi này!

-Nguyệt nhi đừng xúc động làm mất bình tĩnh, nghe tỉ đã! – Vũ Phi lên tiếng khuyên can.

-Ngươi là thất công chúa..! – Thôi phán quan đau đớn ôm ngực.

-Đúng rồi..cầu Nại Hà..ta tới đó!

Thân ảnh thoáng cái biến mất, Vũ Phi nhíu mày rồi đi tới bên cạnh Thôi phán quan nói lạnh nhạt:

-Giao sổ sinh tử ra đây, bổn công chúa sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm!

Nhìn đại công chúa trước mắt hắn biết đấu cũng chẳng lại nên liền nghe lời nàng đưa ra sổ sinh tử, Vũ Phi lật từng trang dò kĩ tên..liền nhìn thấy Hồ yêu A Lâm, liền xé ngay sau đó quăng cuốn sổ lại cho hắn rồi đuổi theo Nguyệt Phi.

Nguyệt Phi đến cầu Nại Hà liền thấy thân ảnh của A Lâm đang chuẩn bị đi qua cầu liền la lớn:

-A Lâm!

Nam tử đang định uống canh mạnh bà liền giật mình ngước mắt lên nhìn, thoáng giật mình hắn dừng cử động, Nguyệt Phi chạy tới ôm chặt hắn mà trách cứ:

-Ta nói ngươi phải chờ ta mà..sao lại đi tới nơi này làm gì chứ ?

-Nguyệt Phi..sao ngươi khóc..sao ngươi ở đây? – A Lâm lo lắng.

-Chẳng phải vì tên hồ yêu ngươi làm cho Thất công chúa động tình sao! – một thân hắc ảnh xuất hiện, khí thế oai hùng làm cho người khác nể phục.

-Diêm vương..đây chính là người bọn ta cần, sổ cũng đã bị ta xé, ngươi cũng không thể đưa hắn qua cầu rồi! – Vũ Phi che chắn trước hai người.

-Đại công chúa lừng danh đây sao..ngươi chính là biết thiên quy mà vẫn phạm, có biết tội nghịch thiên ra sao không?

-Tử Dạ, ngươi không cần thiết nói như vậy, ta chính là người động tình với A Lâm, ta là người muốn xuống địa phủ cướp người, nếu có trách tội ta sẽ tự chịu, bây giờ thì ngươi cút đi! – Nguyệt Phi tức giận.

-Thất công chúa quả như lời đồn..dung mạo xinh đẹp như vậy sao để cái bớt trên mặt! – nói xong hắn vung tay một cái, cái bớt trên mặt Nguyệt Phi biến mất lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

-Tử Dạ, ngươi gặp bọn ta không hành lễ chính là quá mức nay còn tự tiện trước mặt ta, ngươi có coi bổn công chúa ra gì không hả? – Vũ Phi nhíu mày.

-Đại công chúa, nàng chính là người ta thích.. Thất công chúa, nay ta được diện kiến dung mạo nàng làm cho ta say mê đấy, nếu nàng bằng lòng ở đây thì ta sẽ không truy cứu thả hắn đi! – Tử Dạ trơ trẽn nói.

Một cổ lực mạnh mẽ đánh tới, một chưởng của Vũ Phi ngay ngực của Tử Dạ khiến hắn lùi về sau mấy bước máu cũng chảy ra từ khóe miệng.

-Đưa A Lâm đi, sau đó nhanh chóng thành thân cho tỉ!

Nguyệt Phi nhìn đại tỉ muốn ra tay nhưng lại nghe tiếng hét kêu đi của tỉ liền nghe lời nắm chặt tay A Lâm kéo đi, để lại một thân hắc y và một thân bạch y đối diện nhau, xung quanh hai người nổi lên cổ lực mạnh mẽ đồng màu với y phục, không chần chừ Vũ Phi liền ra tay trước tấn công…địa phủ lập tức có chấn động.

Nguyệt Phi kéo A Lâm quay về thể xác. thì nhìn thấy xung quanh mọi thứ được chuẩn bị tất cả, ngôi nhà cũng được trang trí các tờ giấy hỉ, quần áo trên người nàng và A Lâm phút chốc biến thành hỷ phục đỏ chói xinh đẹp.. Nàng ngước mặt, là các tỉ tỉ:

-Ta đã nghe chuyện đại tỉ nói rồi, bây giờ cũng đã chuẩn bị xong! – Yến Phi nói nhẹ.

-Bây giờ chúng ta sẽ làm chủ hôn, mau mau làm lễ! – Huệ Phi kéo nhị tỉ ngồi vào ghế.

Nguyệt Phi nhìn mọi thứ rồi đỡ A Lâm tới trước mặt nhị tỉ và tam tỉ, khẽ hỏi:

-Chàng có đồng ý hôn sự này không?

-Ta chính là nằm mơ cũng chẳng dám mơ..Nguyệt nhi! – A Lâm nhìn nàng.

-Được rồi, làm lễ thôi! – Liên Phi la to.

Hai người liền quỳ xuống trước mặt hai tỉ tỉ của Nguyệt Phi.

-Nhất bái thiên địa! – cả hai hướng ra nhà cúi đầu thật thành khẩn.

-Nhị bái cao đường! – quay lại là cúi đầu với hai tỉ tỉ.

-Phu…phu thê giao bái! – Liên Phi nhìn thấy ngoài trời liền la lớn, hai người cúi đầu nhau thì.

-Mau đưa trà nhanh lên! – Hàn Phi bưng trà.

A Lâm liền dâng trà cho hai tỉ tỉ trước mặt, Yến Phi nhìn thấy khí trời thay đổi liền uống nhanh trà, A Lâm dâng trà cho mọi người thì:

-To gan! – tiếng nói lớn vọng vào.

-Dương Tiễn..ngươi muốn làm gì hả? Làm càn trước mặt các công chúa có biết tội gì không? – Nhật Phi lạnh lùng chất vấn.

-Đã biết mình là công chúa, mà dám phạm thiên quy, tiên và yêu sao lại thành thân hả? – Nhị Lang Thần không hề nể mặt.

-Thế thì đã sao..muội muội của bọn ta chính là đã thành thân, ngươi định đánh nó hả hay là bọn ta!? – Yến Phi lên tiếng.

-Ta chính là đánh tên yêu hồ này!

Dương Tiễn hướng thần khí của mình tới A Lâm, liền có kết giới mạnh mẽ che chở hắn, nhíu mày nhìn Nguyệt Phi:

-Thất tiểu tử, ngươi làm như vậy chính là tự làm thương tổn bản thân!

-Dương Tiễn..nếu ngươi đánh chàng tâm ta còn đau hơn gấp vạn lần, đã thế thì thà để ngươi đánh ta còn hơn! – Nguyệt Phi che chắn.

-Dương Tiễn, ngươi nhìn xem, họ yêu nhau như vậy sao ngươi làm thế? – Huệ Phi trách cứ.

-Dương Tiễn coi như chúng ta xin ngươi! – nói xong lập tức sáu công chúa thanh cao diễm lệ quỳ xuống trước mặt hắn.

Dương Tiễn nhìn cảnh này cũng chẳng quen bèn lạnh lùng quay người rời đi, nhưng chẳng được bao lâu thì tất cả bị giải về thiên đình, chúng tiên nhân nhìn thấy A Lâm nắm chặt tay Thất tiểu tử liền thở dài, đã thế các công chúa còn góp phần nữa, sắc mặt Thiên Đế khó coi như vậy thật chẳng sai:

-Nguyệt Phi..con muốn tạo phản?

-Nguyệt Phi có tội tự mình sẽ gánh chịu, cha cứ việc xử trí xin cha đừng lại hại đến phu quân của con! – Nguyệt Phi quỳ xuống.

-Thiên Đế, lỗi là do ta đã làm cho Nguyệt Phi hồ nháo, ta xin thay nàng chịu tội!

-Chưa đến phiên ngươi lên tiếng! – một lực đạo đánh vào người A Lâm khiến chàng ngã xuống đất, tách khỏi Nguyệt Phi.

-Cha! Chàng là phu quân của con, cha làm như vậy mà được hả? – Nguyệt Phi la hét.

-Hồ nháo, là công chúa mà lại động tình với yêu hồ, con có coi thiên quy ra gì không hả? Đã vậy, các con còn góp phần giúp nó, Vũ Phi, con biết xé sổ sinh tử có hậu quả ra sao không, đã thế còn làm loạn địa phủ đấu với Diêm Vương.. các con chính là muốn làm phản! – Thiên Đế tức giận.

-Cha..tội này do con, con không biết dạy em, đã thế còn dẫn Nguyệt Phi xuống trần gian để cho em gặp A Lâm mà động tình! – Vũ Phi quỳ xuống.

-Tụi con cũng là có tội, xin cha trách tội! – thế là các công chúa quỳ xuống.

-Thiên Đế..! – Kim Tinh lão định nói.

-CHính là tạo phản, yêu hồ kia lập tức xử tử hắn cho ta! – Thiên Đế ra lệnh.

Nguyệt Phi nghe vậy liền gắt gao ôm lấy A Lâm, nàng liền hét lớn:

-Sao lại giết chàng? Thiên Đế chính là không phân biệt đúng sai, người có tội là con sao ngài không xử mà lại giáng xuống chàng, con mà người nghịch thiên, là người động tình phạm thiên quy, là đại nghich bất đạo.. con không cần làm công chúa, không cần làm tiên, con chỉ cần A Lâm!

-Mau tách công chúa ra! – Thiên Đế tức giận.

-Các ngươi mà chạm vào chàng ta liền không nương tay! – luồng sáng xuất hiện, sau đó trên tay nàng là một thanh kiếm màu xanh tuyệt đẹp.

-Nguyệt Phi!! – Thiên Đế gầm nhẹ.

-Thiên đế, nếu ngài muốn giết chàng thì giết con trước đi..làm sao tiên và yêu không thể yêu nhau..luật sinh tử gì chứ, con không thèm quan tâm, con chính là muốn bên cạnh người con yêu thôi sao lại khó khăn như vậy hả.. A Lâm là hồ yêu thì đã sao, chàng có làm hại ai chưa, có giết ai chưa..chàng vì hút yêu khí của Yêu vương mẫu nên mới bị trúng độc..yêu cũng chưa hẳn là xấu mà, con động tình với chàng thì có làm ai bị thương hay chết đâu sao lại ngăn cấm.. chỉ vì con mà ngài đòi xử tử chàng thì đối với chàng có là công bằng không.. Thiên đế..con chính là không cần làm tiên!

Nói xong, Nguyệt Phi há miệng tiên đan nàng bay ra lên không trung, cơ thể nàng liền yếu đuối ngã vào người A Lâm, sắc mặt tái nhợt:

-Con không cần làm tiên.. Thiên Đế, nếu vậy thì chuyện phàm nhân và yêu động tình cũng không liên quan đến thiên giới!

-Nguyệt Phi, nàng không sao chứ? – A Lâm đau lòng ôm chặt lấy nàng.

-Nguyệt Phi, ngươi chính là đại nghịch bất đạo, vì một tên yêu hồ mà tước đi thân phận tiên nhân của mình! Ngươi có nghĩ đến người khác không? – Thiên đế đau lòng.

-Con biết..con biết làm như vậy là đại nghịch bất đạo, bất hiếu với cha mẹ, nhưng..con không chịu được khi phu quân con bị hành hạ..con không muốn vì con mà cha mang tiếng thị phi.. con cũng không muốn các tỉ tỉ phải chịu tội thay mình..Vương mẫu.. mẹ đừng khóc như vậy..được làm con của hai người chính là diễm phúc của con! – Nguyệt Phi rơi lệ.

- Thiên Đế, Vương Mẫu, A Lâm ta chẳng phải thứ gì to lớn hay có uy quyền gì trong yêu giới nhưng ta có thể giúp nàng có được niềm vui..xin hai người toại nguyện! – A Lâm dập đầu cầu xin.

Chúng tiên nhân nhìn cảnh trước mắt mà cũng chạnh lòng, Kim Tinh lão không chịu được bèn lên tiếng:

-Thế thì có cách này, thất công chúa sẽ chịu trừng phạt thiên uy, A Lâm sẽ có hắn cơ hội đầu thai thành người để có thể tích đức, nếu trải qua các tình kiếp mà các ngươi vẫn còn ngoan cố thì Thiên Đế ngài cũng nên chấp nhận họ!

-Được, thế thì mang chúng đi!