“Mẫu thân, mẹ cười lên thật đẹp, sau này nên cười nhiều hơn, Hạo nhi rất thích ngắm mẫu thân cười.” Tiểu Hạo nhi ngoắc tay với tỷ tỷ xong, vừa mặc chiếc áo khoác trong tay tỷ tỷ vào, không thoải mái đi vài bước, vừa quay đầu lại bắt gặp mẫu thân đang chăm chú nhìn nó và tỷ tỷ cười, hớn hở khen ngợi bộ dạng khi cười tươi của mẫu thân.
“Con nha, bé tí tuổi đã học được kiểu nói lươn lẹo ở đâu thế, mặc cái áo thôi cũng phải quát.” Thu Nhược Thủy tiến lên véo lấy cái mũi nhỏ bị lạnh đến đỏ bừng của tiểu Hạo nhi, lúc ở trong phòng thu dọn y phục thì nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tiểu Hạo nhi và Thủy Tinh, thằng bé này lúc nào cũng khiến người khác lo lắng, mùa này không thể sinh bệnh, may mắn thay hiện tại tiểu ma vương này đã được Nguyệt nhi thu phục.
“Mẫu thân, con đến Vân Thanh uyển ăn chực điểm tâm đây.” Lam Lăng Nguyệt bước lên vô cùng phối hợp với tiểu Hạo nhi, nháy mắt tinh nghịch, mẫu thân của nàng cười lên thật sự rất đẹp, nàng hy vọng cuộc sống sau này của mẫu thân luôn tràn ngập hạnh phúc, mỗi ngày đều tươi cười như vậy, nàng phải mau chóng kéo mẫu thân từ trong vực sâu Lam phủ ra.
“Vậy để mẹ phân phó Thủy Tinh mang lên thêm bát đũa, đi thôi, đừng đứng mãi trong uyển nữa, trời lạnh như vậy, tay các con lạnh ngắt rồi này, cô nương gia phải học được cách yêu quý bản thân mình.” Thu Nhược Thủy nắm lấy tay Lam Lăng Nguyệt, lạnh cóng, trách nàng không giữ gìn bản thân.
Giọng điệu nghe như oán giận của Thu Nhược Thủy lại làm cho lòng Lam Lăng Nguyệt ấm áp, chợt nhớ tới hôm qua lúc Âu Dương Mặc Thần phát độc mê sảng, nàng cảm thấy mình vẫn còn hạnh phúc hơn hắn nhiều, ít nhất nàng có một mẫu thân yêu thương mình thật lòng và một đệ đệ cực kỳ đáng yêu có khả năng bảo vệ.
“Tỷ tỷ, Hạo nhi cũng làm ấm tay cho tỷ.” Tiểu Hạo nhi học Thu Nhược Thủy đặt tay Lam Lăng Nguyệt vào trong tay mình, chẳng qua tay của tỷ tỷ so với bản thân lớn gấp đôi, hắn dùng toàn bộ lòng bàn tay béo mập của che phủ mà vẫn thừa ra rất nhiều, có chút ỉu xìu liếc sang mẫu thân đứng phía bên kia, bĩu môi: “Mẫu thân, tại sao tay mẹ có thể che hết được tay của tỷ tỷ, tay Hạo nhi lại nhỏ như vậy, không che hết được, như thế này không thể làm ấm tay giúp tỷ tỷ.”
“Bởi vì Hạo nhi mới có sáu tuổi, vẫn là một tiểu hài tử, tay nhỏ cũng là bình thường, chờ con lớn lên, tay nhỏ cũng sẽ phát triển.” Thu Nhược Thủy kiên nhẫn giải thích thắc mắc của tiểu Hạo nhi hiểu kỳ.
“Hóa ra thế, vậy tiểu Hạo nhi phải lớn thật nhanh mới có thể bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ được.” Tiểu Hạo nhi nghe Thu Nhược Thủy nói xong, gật đầu liên tục, đôi con mắt tinh ranh không ngừng đảo quanh, giống như đang tuyên dương hùng tâm tráng trí của chính mình vậy.
Lam Lăng Nguyệt khẽ cười xoa xoa bàn tay nhỏ của tiểu Hạo nhi, nàng càng lúc càng thích đệ đệ này, sau khi mẫu nữ đi vào sảnh trước, trong uyển vẫn vọng đến tiếng cười của ba người, cảnh sắc vô cùng ấm áp thuận hòa, thế nhưng không khí tràn ngập sức sống này lại tạo nên một sự chênh lệch rõ ràng với không khí nặng nề âm u tại Mặc uyển.
Bên trong Mặc uyển, bởi vì sự kiện đám người Đông Thanh và Hạ Ca náo loạn, bầu không khí tại Mặc uyển trở nên hết sức trầm trọng, hộ vệ canh uyển nhiều hơn gấp mấy lần so với bình thường.
“Lão gia, hai cái rương đầu người xử lý như thế nào đây, không thể đặt suốt ở trong sương phòng, dù sao cũng là thứ bẩn thỉu, thiếp thân sợ…” Kiều di nương ở bên cạnh xoa ít cao dược giảm đau co Lam Lôi Ngạo, nhẹ giọng hỏi thử Lam Lôi Ngạo cách xử lý mấy cái thứ ô uế kia đi, đáng lẽ hôm qua nên hỏi luôn, chỉ là sau khi huyệt đạo của Lam Lôi Ngạo khai mở thì eo lại bị đau, cổ cũng vì cúi đầu thời gian dài nên bị trẹo, tối qua đã ba lần nổi trận lôi đình, khiến bà còn chưa kịp mở miệng đã phải nuốt trôi câu nói.
“Mấy thứ đó không nhanh xử lý đi, chẳng lẽ còn muốn ta cúng bái chúng nó sao, loại chuyện này còn phải hỏi ta, Kiều di nương ngươi càng lúc càng không làm nên tích sự gì.” Không nhắc tới thì thôi, hễ cứ nhắc tới cái gọi là hồi lễ của Lam Lăng Nguyệt, cơn giận trong Lam Lôi Ngạo lại nổi lên bừng bừng, một đám phế vật vô dụng, thật sự là trộm gà bất thành lại còn mất nắm thóc, không giết được Lam Lăng Nguyệt, còn khiến thân thể bị thương tật.
Lam Lôi Ngạo hơi tức giận, nơi cổ liền đau đớn kịch liệt, hiện tại hắn đầu không thể nâng, eo không thể cử động được, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng, quả thật năm nay hắn phạm Thái Tuế, chưa được nửa tháng đã phải nằm trên giường tĩnh dưỡng hai lần, hắn thật có chút hơi lo lắng cho những cửa hàng kia.
“Lão gia người đừng tức giận, thiếp thân biết nên làm thế nào, ngài cứ tĩnh dưỡng tiếp đi, thiếp thân sẽ phái người xử lý triệt để, bảo đảm không để lại một chút dấu vết nào.” Lam Lôi Ngạo bất ngờ nổi giận khiến Kiều di nương bị dọa đến hoa dung thất sắc, bà không thể để Lam Lôi Ngạo chán ghét mình được, cho nên làm ra thần tình tiểu tức phụ, chớp rơi vài giọt nước mắt, suy tính đoạt lấy niềm thương tiếc trong Lam Lôi Ngạo.
“Thực sự là ngu phụ, chuẩn bị cho ta y tháp*, ta tới chỗ Hoa di nương tĩnh dưỡng, nhìn thấy bộ dạng này của ngươi là cảm thấy phiền toái rồi, chờ ta chết thì ngươi hẵng khóc.” Tiếc rằng nước mắt Kiều di nương không đổi lấy được sự thương tiếc của Lam Lôi Ngạo như ngày thường, thay vào đó chính là nỗi nhục nhã còn khó nghe hơn.
(Y tháp: dạng ghế tựa có người khiêng.)
Kiều di nương siết chặt nắm tay trong áo, tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn, chỉ cần chịu đựng một khắc sóng sẽ yên gió sẽ lặng, nhưng nghĩ đến ông ta muốn tới chỗ ả hồ ly tinh Hoa di nương trong lòng bà nghẹn ức, bà chịu vì ông mà đến sống nơi đất ruộng này, ông ta không ân cần hỏi han bà thì thôi, còn đối xử với bà như vậy, nhưng hiện tại không phải lúc bà có thể lên tiếng, sau khi suy đi tính lại chung quy Kiều di nương vẫn cắm mặt xuống đất nói: “Lão gia, ngài chờ lát, thiếp thân sẽ sai người chuẩn bị.”
Kiều di nương phân phó hộ vệ nâng Lam Lôi Ngạo đến uyển của Hoa di nương xong, tự mình phân phó người khiêng hai cái rương kia ra khỏi phủ, ở một vùng ngoại ô hẻo lánh cách đó không xa sai người hắt dầu châm lửa đốt hai cái rương, nhìn ngọn lửa bốc cháy dữ dội nhớ tới các sự việc ngày hôm qua, Kiều di nương dùng tay khẽ chạm vào vệt máu từ vết thương bị khứa trên cổ hôm qua, giữa bà và Lam Lăng Nguyệt có một mối thâm cừu đại hận sâu sắc, cho dù bà có phải mất hết tất cả cũng tuyệt đối sẽ không để cho con tiện nhân Lam Lăng Nguyệt kia sống dễ chịu.
Đến tận khi hai cái rương và mười cái đầu bên trong hóa thành tro bụi, Kiều di nương mới dẫn theo hộ vệ trở về Lam phủ, vừa quay lại Mặc uyển đã thấy con gái Lam Ngữ Yên của mình đang vẽ tranh trong phòng, con gái của nàng vốn là tiểu thư khuê các cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, chỉ vì bị Lam Lăng Nguyệt hủy hoại khiến tai phải điếc, đùi phải đến tận bây giờ vẫn chưa khôi phục lại được toàn bộ, cuộc sống của nàng không biết bắt đầu từ đâu, Lam Lăng Nguyệt trở thành nơi bà gửi gắm toàn bộ cừu hận, còn là kẻ đã gây ra ác mộng cho bà và nữ nhi.
Kiều di nương vừa bước vào, Lam Ngữ Yên cuống cuồng thu lại việc đang làm dở, chỉ là tay không thể nhanh hơn mắt, Kiều di nương đã kịp nhìn thấy bên trong bức vẽ, trên họa một nam tử tuấn mạo, nhìn tuổi tác có lẽ không hơn Yên nhi là bao.
“Yên nhi đã lớn rồi, Yên nhi thích người thiếu niên này? Tên là gì, gia cảnh thế nào?” Kiều di nương không ngừng trêu ghẹo Lam Ngữ Yên, quả thực Yên nhi của bà đã tới tuổi yêu rồi, cho nên ngàn vạn không thể chọn nhầm người, nữ nhân kết hôn là đại sự cả đời.
“Di nương, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua con rảnh rỗi, muốn vẽ tranh giết thời gian thôi.” Lam Ngữ Yên quay mặt đi, trên mặt phiếm hồng, diễn bộ dạng thiếu nữ biết yêu vô cùng nhuần nhuyễn.
“Nha đầu ngốc, con là do ta sinh ra, con nặng nhẹ bao nhiêu ta biết rất rõ, mau nói qua cho di nương nghe nào, công tử này là con nhà ai, gia thế hẳn là không kém.” Kiều di nương rất hứng thú, từ lâu bà đã nghĩ tới việc sẽ giúp Yên nhi định hôn sự trước, như vậy cũng vừa hay giải quyết được suy nghĩ trong bà, vả lại theo kinh nghiệm dạy dỗ nữ nhi, công tử trong bức hoa kia chắc hẳn không phải con cái nhà bình thường.
“Huynh ấy là tiểu hầu gia Công Tôn Hạ của Công Tôn phủ, có gặp qua một lần tại yến hội, bởi vì ấn tượng sâu sắc, nên giờ mới vẽ.” Lam Ngữ Yên nhắc tới tên của Công Tôn Hạ, màu hồng trên mặt càng đậm, xem ra là nhất kiến chung tình.
“Công Tôn hầu phủ, cũng không tệ, gia thế cũng coi như vô cùng tốt, vài năm nữa con sẽ đến tuổi kết hôn, con thứ muốn gả cho tiểu Hầu gia con vợ cả của Công Tôn Hầu phủ, con phải bỏ ra không ít công phu.” Kiều di nương nghe đến đoạn là Công Tôn phủ, phiền lo nhiều ngày trên khuôn mặt hiện lên vài phần ý cười hiếm có, ánh mắt nữ nhi bà quả nhiêu không sai, chẳng qua một thứ nữ muốn trèo cành cao không phải ngày một ngày hai là thành.
“Nữ nhi hiểu rõ, con nhất định sẽ đi châm cứu đúng hẹn, nhanh chóng chữa khỏi triệt để cái chân tàn này.” Lúc Lam Ngữ Yên nói đến chân tàn, trong con ngươi tràn ra tia cay độc, nàng không được làm đích nữ, cũng phải sử dụng toàn bộ thủ đoạn để trèo lên người Công Tôn hạ, đến lúc đó Lam Lăng Nguyệt còn không rơi vào bàn tay của nàng, tùy ý nàng nào nhặn.
Ở nơi khác bên trong Bách Thảo đường
Âu Dương Mặc Thần rời khỏi vương phủ liền chạy thẳng tới Bách Thảo đường, hắn cần phải phát tiết gấp, lòng hắn hiện tại đang tích tụ quá nhiều cảm xúc, cứ tiếp tục kìm nén nữa thì hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, mà bằng hữu duy nhất của hắn ở Hoa đô chính là Ôn Vân Mặc.
Lúc tới Bách Thảo đường, chỉ có một dược đồng mới tới đang sắc thuốc, hoàn toàn không thấy bóng dáng Ôn Vân Mặc.
(Anh đi tìm người yêu chắc =))))))
“Khách quan, người tới mua dược hay là xem bệnh.” Dược đồng mới tới quan sát Âu Dương Mặc Thần, toàn thân hắn tràn ngập hơi thở âm hàn, sắc mặt trắng bệch, liền nhỏ giọng hỏi thăm mục đích đến của Âu Dương Mặc Thần.
“Chủ tử nhà các ngươi đâu? Hắn ở chỗ nào, ta đi tìm hắn?” Âu Dương Mặc Thần giải thích thẳng mục đích đến.
“Chủ tử, người ở trong vườn hậu viện Bách Thảo, có cần tôi đi thông bẩm giúp ngài trước không.” Dược đồng thành thực báo cáo lại hành tung của Ôn Vân Mặc.
“Không cần, tự ta đi.” Âu Dương Mặc Thần lấy được kết quả mình mong muốn liền không nói thêm nữa, quen thuộc đi qua Bách Thảo đường tới thẳng hậu viện.
Lúc này Ôn Vân Mặc đang tưới tắm cho những cây dược thảo hắn nuôi, người luyện võ vốn có thính giác nhạy bén, Âu Dương Mặc Thần vừa đi vào hậu viện y liền biết người tới là ai.
“Thấp thỏm nôn nóng, Mặc Thần ngươi cần một chén trà hạ hỏa trước đã.” Xoay người cầm theo bình tưới hoa bước ra khỏi Bách Thảo viên, giễu cợt nhìn Âu Dương Mặc Thần.
“Ngưng nói nhảm, mang rượu tới, bồi ta uống rượu.” Âu Dương Mặc Thần không quan tâm đến câu nói của Ôn Vân Mặc, ngồi xuống ghế đá, ý bảo Ôn Vân Mặc lấy rượu ra uống.
“Sáng sớm không thích hợp uống rượu, hơn nữa sắc mặt của ngươi tái nhợt như vậy, mấy ngày nữa sẽ là ngày độc phát của ngươi, ngươi vẫn nên kiềm chế chút.” Ôn Vân Mặc nhìn khuôn mặt Âu Dương Mặc Thần, nhắc nhở hắn, nhớ tới sắp tới mười lăm tháng giêng, tri kỷ này của y lại phải chịu đựng loại thống không không phải người kia, trong lòng khó chịu, nhưng y cũng không thể làm gì được thất sắc chi độc kia.
“Hôm qua độc phát rồi, vậy là năm nay ta đã vượt qua, nhanh đi lấy rượu, đừng lề mà lề mề nữa.” Âu Dương Mặc Thần cau mày, hiện tại hắn chỉ muốn uống rượu, say một trận quên trời quên đất, quên hết tất cả phiền não, thống khổ, để linh hồn được một lần giải phóng.
“Đừng vội uống rượu, sao ngươi có thể độc phát sớm được, chuyện này trái với bình thường, thảo nào sắc mặt của ngươi cắt không ra giọt máu, làm thế nào hôm qua sống sót qua được, để ta phân phó dược đồng sắc cho ngươi một chén thuốc bổ khí huyết uống trước.” Ôn Vân Mặc lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thật quá quỷ dị đi, ngày độc phát luôn là mười lăm tháng giêng vậy mà lần này lại tới sớm, nhưng mà nhìn Âu Dương Mặc Thần có tâm sự đầy bụng, xem ra trong chuyện này có ẩn tình.
(gian tình thì có = v =)
“Lấy rượu cho ta trước đã.” Đáng tiếc hôm nay Âu Dương Mặc Thần và rượu thề chết không bỏ qua, ý tứ rất rõ ràng, không lấy rượu cho ta, cái gì cũng đừng hòng biết.
Ôn Vân Mặc vừa phân phó dược đồng đi sắc thuốc, vừa tới một bên lôi ra bình rượu hoa mai nhưỡng ấm nóng, chuẩn bị hai chén bạch ngọc đặt lên bàn đá.
“Như vậy ngươi có thể nói rồi chứ, tại sao độc đột nhiên phát tác, có phải ngươi ăn nhầm thứ không nên ăn ở yến hội không.” Ôn Vân Mặc nhớ Âu Dương Mặc Thần nói hôm qua phải đi tham gia yến hội trong cung, nên đoán nguyên nhân có lẽ nằm ở yến hội.
Cứ nhắc tới yến hội ngày hôm qua, Âu Dương Mặc Thần nhăn mày càng chặt hơn, ly rượu bạch ngọc trên tay càng bị bóp chặt lấy, hung hăng trút xuống một chén hoa mai nhưỡng.
“Rượu của ta không uống chay được, ngươi nên kể chuyện đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Ôn Vân Mặc thấy Âu Dương Mặc Thần chỉ cắm đầu cắm cổ uống tữu những hắn cất ủ mà không thèm để ý tới y, có chút nóng nảy.
“Hôm qua tên kia hạ tiêu dao tán vào trong rượu của ta, hôm qua ta trúng độc khiến cho độc phát sớm.” Âu Dương Mặc Thần không muốn nhắc đến cái tên Âu Dương Diệp mà dùng xưng hô tên kia thay thế.
“Khụ khụ, ông ta hạ dược ngươi? Hổ dữ còn không ăn thịt con, lão đầu tử này thật đúng là đủ tuyệt, tiêu dao tán là tình dược mạnh như kia, ngươi còn không đi vào khuôn khổ sao.” Ôn Vân Mặc nghe đến ba từ tiêu dao tán, thiếu chút nữa phun hết sạch mai hoa nhưỡng vừa đưa vào miệng, hiệu quả mạnh như vậy, Âu Dương Mặc Thần không phải sẽ miệt mài quá độ chứ, nghĩ tới đây thâm ý liếc nhìn Âu Dương Mặc Thần một cái.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta trốn ra được, chỉ là nhớ gặp được Lam Lăng Nguyệt bị mấy hắc y nhân tập kích, sự tình sau đó thì không nhớ rõ, tỉnh lại lần nữa đã thấy nằm trong sương phòng Quỷ Trung đường.” Âu Dương Mặc Thần kể sơ qua chân tướng sự tình cho Ôn Vân Mặc.
“Chuyện hôm qua ngươi trải qua có chút không tin được.” Ôn Vân Mặc nghe như lọt vào sương mù, thế nào mà lúc thì Lam Lăng Nguyệt, lúc thì Quỷ Trung đường.
“Chính vì mơ hồ như thế, nên lúc đầu ta còn cho rằng Lam Lăng Nguyệt chính là Quỷ La Sát, bởi vì tất cả quá mức trùng hợp, hơn nữa dáng dáp hai người cũng khá giống nhau, nhưng kết quả lại không phải, trong lúc ta và Quỷ La Sát tranh đấu vô tình kéo rơi mặt nạ của nàng.” Bản thân Âu Dương Mặc Thần cũng cảm thấy kỳ quái, cho tới bây giờ hắn đều có ấn tượng không sâu đậm với nữ nhân, nhưng đối với Quỷ La Sát lại nhớ rất rõ ràng.
“Quỷ La Sát, ta cũng tiếp xúc qua, ngày đầu tiên Quỷ Trung đường khai trương ta giả thân phận bệnh nhân đi thăm thú, vậy mà lại bị đẩy văng ra ngoài, cứ thắc mắc dáng vẻ Quỷ La Sát trông như nào, còn không phải bởi vì bộ dạng hung ác mới không dám dùng mặt thật gặp người sao.” Ôn Vân Mặc dựa vào tính tình của Quỷ La Sát khi bản thân tiếp xúc mà phỏng đoán tướng mạo của nàng.
“Ngươi lại nghĩ nhiều rồi.” Âu Dương Mặc Thần lạnh lùng đáp trả Ôn Vân Mặc một câu, dung nhan của Quỷ La Sát dùng yêu mị để hình dung cũng không phải là quá.